Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Mang theo Doãn Ân Nhã dạo quanh rừng cây sau núi một vòng, trước lúc trời tối, Tô Nhược Mộng để Lạc Băng Vũ đưa nàng trở lại bên người Doãn Tâm Nhi, tránh để nàng ta nổi lên lòng nghi ngờ.

Tô Nhược Mộng nhận lấy trà Tâm Nương đưa tới, uống một hơi cạn sạch, mí mắt nhẹ rủ xuống, mâu sắc quay cuồng, suy nghĩ bay lên. Doãn Tâm Nhi thật đúng là ôm mục đích tới, chỉ tiếc Doãn Ân Nhã cũng không biết kế hoạch của nàng ta, cũng không thể từ trong miệng của nàng biết được thêm tin tức có giá trị.

Không ngờ ngay cả đứa bé này Doãn Tâm Nhi cũng phòng bị, Doãn Ân Nhã cái gì cũng không biết. Ngay cả xác định việc nàng ôm mục đích tới Tử Long Lĩnh, cũng là từ trong lời nói của Doãn Ân Nhã phân tích ra.

Doãn Ân Nhã nói, mấy tháng trước Quyền Vương đột nhiên đối xử lạnh nhạt với Doãn Tâm Nhi, trước kia, một nhà ba người bọn họ quả thật là vẫn rất hạnh phúc. Mà trước khi họ rời khỏi vương phủ, buổi tối một ngày nào đó Quyền Vương giống như có đi tìm Doãn Tâm Nhi, chỉ là, Tiểu Ân Nhã cũng không biết bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì?

Nói như thế, hai người kia căn bản là đang diễn trò, mà mục đích của bọn họ là muốn lấy được vật gì rất quan trọng từ Tử Long Lĩnh. Đồ vật này khiến bọn họ phí hết tâm tư như thế, rốt cuộc là cái gì chứ?

Tô Nhược Mộng vừa trầm tư, vừa tiếp tục chơi ly trà trong tay, ly trà nho nhỏ ở trong ngón tay nàng vòng tới vòng lui, mỗi lần nhìn muốn ngã xuống, rồi lại bị nàng khéo léo trượt ly trà đến một ngón tay khác.

Tâm Nương không lên tiếng, nàng biết, mỗi lần lúc này, chính là thời điểm Tô Nhược Mộng suy tính chuyện. Nàng có thể làm là yên lặng chờ, mà không nên quấy rầy.

"Phu nhân, lão Thất cầu kiến." Bên ngoài thiên sảnh vang lên âm thanh của Thất hộ pháp.

Tô Nhược Mộng bắt lại ly trà từ trên mu bàn tay, nhấc bình trà rót cho mình một ly trà, nhìn cửa thiên sảnh, nói: "Vào đi!" Nói xong, nàng giao phó Tâm Nương bên cạnh: "Tâm Nương, làm phiền ngươi giúp ta đi tìm Đại Hộ Pháp tới đây, ta có việc muốn bàn với hắn."

"Dạ, chủ tử." Tâm Nương đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Tô Nhược Mộng nhìn Thất hộ pháp, đưa tay chỉ ghế dựa trống đối diện, nói: "Lão Thất, ngồi xuống nói."

"Dạ, phu nhân." Nhẹ đặt xuống vạt áo, Thất hộ pháp tiêu sái không thiếu ưu nhã ngồi xuống, nhận lấy trà Tô Nhược Mộng đưa tới, mặt nặng nề nhìn nàng, nói: "Phu nhân, thuộc hạ bất tài, chẩn không ra vấn đề. Thân thể của nàng vẫn giống như lần trước, hư mạch. Lẽ ra tình huống của nàng như thế, thân thể nên tương đối gầy, không nên giống như lời phu nhân nói."

Buổi chiều hắn như giao phó của Tô Nhược Mộng, chẩn bệnh cho Doãn Tâm Nhi, nhưng phát hiện thân thể của nàng vẫn như lần trước, cũng không có chuyển biến xấu cũng không có chuyển tốt. Chỉ là lẽ ra tình trạng của này nàng, không nên giống như lời Tô Nhược Mộng nói, thân thể vẫn còn rất mượt mà.

Một người bệnh đến giai đoạn cuối, mà còn có thể duy trì thân thể mượt mà, như vậy chỉ có thể nói bệnh của nàng có vấn đề, rất có thể là giả bộ. Nhưng mà, qua việc hắn chẩn đoán lại, hắn vẫn không phát hiện khác thường.

Tình huống như thế chỉ có một giải thích, đó chính là Doãn Tâm Nhi dùng thuốc thay đổi mạch tượng của chính mình.

Thất hộ pháp quay đầu đi nhìn Tô Nhược Mộng chân mày vặn chặt, nói: "Phu nhân, loại hiện tượng này của nàng, chỉ có một nguyên nhân, nàng có thể là uống một loại thuốc có thể thay đổi mạch tượng của người. Nếu quả thật đúng là vậy, mục đích nàng tới nơi này, nhất định không đơn giản, mà  tất cả xảy ra trên người lão phu nhân và lão giáo chủ, rất có thể cũng do nàng làm."

Nữ nhân này nếu quả thật có thể sử dụng thuốc thay đổi mạch tượng của mình, nàng nhất định cũng có thể dùng thuốc khiến Hàn Nhứ hôn mê bất tỉnh.

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Trên đời này còn có loại thuốc đó sao?"

Thật sự là quá kinh khủng, nữ nhân này thật đúng là khổ tâm tìm cách lên Tử Long Lĩnh. Nếu như không sớm để cho nàng lộ ra cái đuôi hồ ly, Tử Long Lĩnh còn không biết sẽ bị nàng khuấy đảo thành hình dáng gì? Chỉ là, không biết nàng làm gì Lôi Cận?

Thất hộ pháp nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đang lúc này, Tâm Nương cùng Đại Hộ Pháp trở lại.

"Phu nhân, ngươi tìm thuộc hạ có chuyện?" Đại Hộ Pháp liếc mắt nhìn Thất hộ pháp, lại nhìn nhìn Tô Nhược Mộng cung kính hỏi.

"Ngồi đi." Tô Nhược Mộng nhấc bình trà rót hai chén trà, một ly dời đến bên cạnh Thất hộ pháp, một ly dời đến bên cạnh mình, lại nhìn Tâm Nương, nói: "Tâm Nương, ngươi cũng ngồi xuống. Ta có việc muốnvthương lượng với các ngươi."

"Dạ, phu nhân!"

"Dạ, chủ tử!"

Hai người theo lời ngồi xuống, đang lúc bọn hắn vừa vặn ngồi xuống thì ngoài cửa lại truyền tới âm thanh của Bát hộ pháp.

"Phu nhân, lão Bát trở lại."

Tô Nhược Mộng kích động đứng lên, vừa đi tới cửa, vừa nói: "Đi vào nhanh."

Được thấy cố nhân, bốn mắt chạm nhau, đều là không khỏi khiến bước chân ngừng lại.

Lăng Cẩn Tịch nhìn mái đầu bạc trắng của Tô Nhược Mộng, toàn thân áo trắng như tuyết, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng vội vã tiến lên vài bước đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, nghẹn ngào nói: "Mộng nhi muội muội, ngươi làm sao?"

Tô Nhược Mộng nhìn nàng, cười nhạt một tiếng, nói: "Ta không sao! Lăng tỷ tỷ, ngươi có thể tới tìm ta, ta thật sự rất vui, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Nói xong, nàng thân mật dắt tay Lăng Cẩn Tịch, đi tới trước bàn, nhìn mấy người trong thiên thính, giới thiệu: "Lão đại, lão Thất, Tâm Nương, vị này chính là tỷ tỷ ta gặp trong Vô Quả Cốc —— Lăng Cẩn Tịch."

"Lăng cô nương, nghe đại danh đã lâu. Hạnh ngộ!" Đại Hộ Pháp cùng Thất hộ pháp đứng lên, mỉm cười đồng nói.

"Hạnh ngộ!" Lăng Cẩn Tịch mỉm cười gật đầu.

Tô Nhược Mộng cười cười, nói: "Tất cả mọi người ngồi xuống đi, chúng ta trước tiên thương lượng xong chuyện, chút nữa lại ôn chuyện."

Nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, Lăng Cẩn Tịch rút tay mình về, nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi đã còn có việc phải thương lượng, ta liền..."

"Không có việc gì! Lăng tỷ tỷ, chuyện này còn phải nhờ ngươi giúp một tay, ngươi cũng ngồi xuống đi. Chỉ là ngươi vừa tới, muội muội lại để ngươi giúp một tay, thật đúng là ngượng ngùng." Tô Nhược Mộng tự nhiên biết nàng có ý tứ muốn tránh, vì vậy, vội vàng chặn lời nói của nàng lại, lôi kéo nàng ngồi xuống.

Lăng Cẩn Tịch cười yếu ớt lắc đầu một cái, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Mộng, hỏi: "Mộng nhi, ngươi có chuyện cứ nói, chỉ cần Lăng tỷ tỷ giúp được ngươi, nhất định sẽ không từ chối." Nói xong, nàng đưa tay sờ tóc trắng của Tô Nhược Mộng, bộ mặt thương cảm.

Không ngờ một thời gian ngắn không thấy, ba ngàn tóc đen của Mộng nhi, không ngờ biến thành tóc trắng, thấy khiến lòng nàng cũng bị bóp nghẹn.

"Lăng tỷ tỷ, thật tốt."

Ánh mắt liếc thấy Bát hộ pháp còn đứng bên cạnh, nói: "Lão Bát, ngươi cực khổ, ngươi cũng ngồi xuống đi."

"Không khổ cực."

Khe khẽ gật đầu, Tô Nhược Mộng đảo qua từng người ngồi ở đây, nói: "Tối nay, chúng ta bí mật áp giải Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm đến kinh thành, ta muốn đi đón mẹ ta trở lại. Quan trọng hơn là, ta muốn đi gặp lão hoàng đế đó."

"Phu nhân, cái này không được, nếu như ngươi rời đi, không phải đúng lúc cho người nọ có cơ hội xuống tay sao?" Đại Hộ Pháp vẻ mặt không ủng hộ.

Tô Nhược Mộng nhìn hắn một cái, cho hắn một động tác bình tĩnh chớ nóng vội, nói: "Lão đại, ngươi đừng gấp gáp. Lời của ta chưa nói xong, vì không đánh thảo kinh xà, một chuyến này ta chỉ mang theo Tâm Nương và Nhị hộ pháp rời đi."

"Cái này không được!" Đại Hộ Pháp cùng Thất hộ pháp đồng thanh phản đối.

Bát hộ pháp bình tĩnh nhìn bọn hắn một cái, nói: "Lão đại, lão Thất, các ngươi trước đừng có gấp. Chúng ta trước nghe phu nhân nói xong, lại thảo luận."

Hắn biết, Tô Nhược Mộng không phải tạm thời sinh ra ý tưởng này, nàng nhất định sẽ không lấy Tử Long Lĩnh đi mạo hiểm. Mỗi một quyết định của nàng, nhất định là đã suy nghĩ cặn kẽ, hơn nữa có kế hoạch chu đáo chặt chẽ.

Tô Nhược Mộng nhìn bọn hắn yên tĩnh trở lại, mỗi một người đều nhìn nàng, cũng không lãng phí thời gian, nói tiếp kế hoạch của bản thân.

"Chuyện ta đi kinh thành, nhất định phải giữ bí mật, ngoại trừ ta và mấy người ở đây ra, cũng chỉ có thể để Băng Vũ và Nhị hộ pháp biết. Trong lúc ta đi kinh thành, Lăng tỷ tỷ dịch dung thành bộ dáng của ta, vì không để cho bọn họ phát hiện sơ hở, mấy ngày nay Lăng tỷ tỷ giả bộ bị bệnh. Ta sẽ để Băng Vũ cùng với ngươi, ngươi tận lực không nên nói chuyện nhiều, vấn đề âm thanh có thể để lão Thất làm giọng nói ngươi khàn khàn."

Nói xong, nàng nhìn Đại Hộ Pháp, nghiêm túc nói: "Lão đại, chuyện âm thầm điều tra đừng ngừng lại, thừa dịp những ngày Lăng tỷ tỷ giả bộ bệnh, họ nhất định sẽ có hành động. Bây giờ bắt đầu phong tỏa mục tiêu, chỉ cần cho người giám thị Doãn Tâm Nhi là được, ta tin tưởng, gian tế đó nhất định sẽ liên lạc với nàng. Ngàn vạn lần không được bứt dây động rừng, chờ chúng ta từ Kinh Thành trở lại sẽ thu lưới. Lần này ta đi kinh thành, nhất định sẽ trở lại mang cho Doãn Tâm Nhi một đại lễ."

"Trong lúc ta không có ở đây, sự vụ trong giáo toàn bộ giao do lão đại xử lý, các ngươi tựa như thường ngày là được rồi. Cũng đừng làm cho người khác phát hiện kế hoạch của chúng ta, ta sẽ cả đêm dẫn người rời đi, mặt khác, lão Bát trạm gác ngầm và cơ quan của chúng ta nếu cần thiết thì lập lại, nhớ, những trạm gác ngầm mới thiết lập cũng chỉ có chúng ta biết. Nếu như có vấn đề, ngươi có thể thỉnh giáo Lăng tỷ tỷ, tất cả mọi người nghe rõ ràng không?"

"Thuộc hạ hiểu! Nhất định sẽ không để cho phu nhân thất vọng." Mọi người đồng thanh lên tiếng.

"Tốt! Vậy mọi người giải tán đi, lão Bát thông báo cho lão Nhị, lão Đại giúp ta chuẩn bị. Qua giờ tý, chúng ta sẽ từ trong mật đạo rời đi." Tô Nhược Mộng dặn dò bọn họ, để tất cả đoàn người giải tán, đi chuẩn bị phần của mình.

Đợi sau khi bọn hắn rời đi, Tô Nhược Mộng dắt Lăng Cẩn Tịch và Tâm Nương cùng nhau vào mật thất.

Kể từ buổi sáng, sau khi Bạch Thiển biết thân phận chân thật của mình, ánh mắt nàng nhìn Tô Nhược Mộng và Tâm Nương cũng có biến hóa. Mặc dù lúc ấy cảm thấy khó tiếp nhận, nhưng mà, sau khi tỉnh táo phân tích, nội tâm nàng cũng đã bắt đầu tiếp nhận sự thật này.

Cuộc sống sát thủ nhiều năm, khiến cho nội tâm nàng cường đại hơn người bình thường, năng lực thích ứng cũng tương đối mạnh.

Nghĩ tới mình từ nhỏ đã là một cô nhi, hiện tại đột nhiên có người nói nàng là tộc nhân của họ, minh hữu của các nàng, tỷ muội của các nàng, nội tâm nàng cũng từ từ trở nên mềm mại. Đột nhiên có một loại cảm giác cô nhi tìm được người thân, tìm được gia đình.

"Bạch Thiển, làm sao ngươi không ăn cơm? Thân thể không thoải mái sao?" Tô Nhược Mộng liếc nhìn thức ăn trên bàn nguyên xi không nhúc nhích, nhìn Bạch Thiển ân cần hỏi.

Bạch Thiển lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì! Chỉ là không có gì khẩu vị mà thôi."

"Như vậy không thể được, người là sắt, cơm là thép. Người làm sao có thể không ăn cơm? Đợi ta cho người làm nóng thức ăn đưa tới cho ngươi, ngươi ít nhiều cũng ăn một chút." Tô Nhược Mộng không đồng ý khuyên nhủ: "A, quên giới thiệu với ngươi, vị này là tỷ muội tốt của ta. Ngươi cùng giống ta, gọi nàng là Lăng tỷ tỷ."

"Bạch cô nương, chào ngươi!" Lăng Cẩn Tịch mỉm cười gật đầu với Bạch Thiển, nhẹ giọng chào hỏi.

Bạch Thiển không lên tiếng, chỉ là gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

"Lăng tỷ tỷ, ngươi ngồi đi. Ta tới giúp ngươi dịch dung, từ đêm nay, ngươi sẽ phải ở Tử Long lĩnh tạm thời làm thế thân của Mộng nhi. Về thói quen của ta, Băng Vũ sẽ nói cho ngươi biết, nàng sẽ che chở cho ngươi."

Tô Nhược Mộng vừa nói, vừa động mở một gói đồ nhỏ ra, lấy nước thuốc  dịch dung đã điều chế xong ở bên trong ra, động tác lanh lẹ ở trên mặt nàng bôi bôi trét trét.

Qua một hồi lâu, Tô Nhược Mộng dừng động tác, nhìn gương mặt trước mắt giống mình như đúc, hài lòng gật đầu một cái, nói: "Lăng tỷ tỷ, xong rồi."

"Chủ tử, cái này cho ngươi." Tâm Nương từ bên trong bao quần áo lấy ra một bộ tóc giả màu trắng đưa tới trước mặt nàng.

Tô Nhược Mộng cuốn một đầu tóc đen của Lăng Cẩn Tịch lại, rồi đội tóc giả mình đã sớm chuẩn bị xong lên.

Bạch Thiển nhìn hai người này giống nhau như đúc trước mắt, nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Các ngươi làm như vậy là vì cái gì? Ngươi phải đi nơi nào?"

"Kinh Thành." Tô Nhược Mộng không lừa gạt nàng, thành thật trả lời.

Vốn là nàng tính toán để Bạch Thiển giả mạo mình, nhưng bây giờ nhìn nàng vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận thân phận của mình, lại đúng lúc Lăng Cẩn Tịch tìm đến mình, cũng tạm thời chọn người hoán đổi.

Thân hình nàng và Bạch Thiển, Lăng Cẩn Tịch tương đối giống nhau, giả trang cũng tương đối dễ dàng làm cho người tin.

"Ta đi với ngươi." Bạch Thiển nghe nàng muốn đi Kinh Thành, lại thấy họ cẩn thận như vậy, còn muốn cho người giả trang ở lại Tử Long Lĩnh, lấy trực giác bén nhạy của sát thủ đây không phải là một chuyến đi kinh thành đơn giản.

Nàng nhất định là có kế hoạch gì, hơn nữa hẳn không phải là một chuyện an toàn.

Cũng không biết vì sao? Sau khi nàng có trực giác này, nàng cũng không một chút do dự yêu cầu đồng hành.

Tô Nhược Mộng và Tâm Nương thật nhanh liếc nhau một cái, ngay sau đó nhìn về phía Bạch Thiển cười gật đầu, nói: "Được! Có ngươi đi cùng ta, ta càng có tự tin. Chỉ là, ngươi như vậy xuống núi, chủ tử trước kia của ngươi có thể làm phiền ngươi hay không?"

"Từ nay về sau, chủ tử của ta cũng chỉ là ngươi." Bạch Thiển không tiếp tục né tránh, đứng lên một chân quỳ xuống về phía Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

"Ha ha! Bạch Thiển ngươi đứng lên, chúng ta không hợp với cái này, mọi người chúng ta đều là tỷ muội, không cần hành lễ như vậy." Tô Nhược Mộng vui mừng cười cười, vội vàng tiến lên nâng nàng dậy.

"Cám ơn chủ tử!"

......

Hoàng cung Đông Lý triều.

"Các ngươi... Các ngươi là ai? Lại lớn mật như thế, biết nơi này là nơi nào không? Đêm khuya xông vào hoàng cung bị tội gì?" Lão hoàng đế (Đông Lý Trì) rúc lại trong một góc long sàng, giật mình nhìn người nửa đêm xuất hiện trong tẩm cung của hắn.

Giờ phút này, hắn mặc dù cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên cũng không quên biểu hiện uy phong Đế Vương của hắn, giọng điệu nói chuyện vẫn mười phần hoàng quyền.

Đông Lý Trì sợ cúi đầu nhìn kiếm gác ở trên cổ mình, ngẩng đầu nhìn ba nữ một nam trước giường, sắc mặt không khỏi thay đổi mấy lần.

Thủ vệ hoàng cung có bao nhiêu nghiêm ngặt, hắn biết. Nhưng những người này trước mắt, lại thần không biết quỷ không hay ẩn vào, võ công của bọn họ cao bao nhiêu, tất nhiên không để cho hắn hoài nghi. Nghĩ đến thị vệ hoàng gia của mình giống như vô ích, nội tâm hắn không biết đường nào một lúc sau bắt đầu sợ hãi.

Thích khách cũng đã đứng ở trước mặt mình rồi, nhưng thị vệ canh giữ phía ngoài vẫn không phát hiện. Nếu như bọn họ muốn giết hắn, lại lẻn ra hoàng cung, chỉ sợ cũng không có gì vấn đề.

Đông Lý Trì nỗ lực khắc chế ý nghĩ sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu nhìn bọn họ hoàn toàn không che giấu mặt, lại thấy bọn họ không có ý định động thủ. Tim cũng từ từ bình tĩnh lại, nuốt nước miếng một cái, làm trơn yết hầu, hỏi: "Các ngươi nếu không phải đến đòi mạng ta, vậy thì là vì cái gì?"

"Lão Nhị, thu kiếm lại." Tô Nhược Mộng nhẹ giọng dặn dò Nhị hộ pháp bên cạnh một tiếng.

"Hừ." Nhị hộ pháp nhìn về phía lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vèo một tiếng, thu hồi kiếm. Nhìn ý sợ hãi trong mắt hắn ta, khiến hắn càng thêm ghét, hết sức khinh thường.

Cha nào con nấy.

Một Hoàng đế không biết can đảm như vậy, không trách được sinh ra đều là một đám hoàng tử gan chuột.

"Chủ tử, mời ngồi." Bạch Thiển từ trong tẩm cung mang một cái ghế đặt bên giường, cười nói với Tô Nhược Mộng.

Chủ tử? Lão hoàng đế nhíu nhíu mày, nhìn Tô Nhược Mộng tự nhiên thoải mái ngồi xuống, lại nhìn một đầu tóc trắng của nàng, nhớ lại mấy ngày trước truyền tới tin chiến thắng từ Tử Long Lĩnh, nhất thời đoán được thân phận của Tô Nhược Mộng.

"Ngươi chính là Tô Nhược Mộng?"

"Ha ha! Không tệ! Không ngờ hoàng thượng còn nghe được tên tuổi của tiểu phụ nhân, chỉ là, tiểu phụ nhân mặc dù đến từ nhà nông, nhưng mà biết rõ cách đối xử có qua có lại. Nay không, cố ý mang theo thuộc hạ của ta tới nơi này hỏi thăm đáp lễ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui