Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Mấy ngày về sau, trên Tuyết Sơn cũng bắt đầu thay đổi náo nhiệt lên, Phó Linh Tử bọn họ không chỉ ở trên bình đài rộng rãi làm nhà gỗ tứ gian, còn xây dựng một phòng bếp tạm thời, chính là vì có thể ở đỉnh Tuyết Sơn, bảo đảm dinh dưỡng và thể lực cho bệnh nhân và phụ nữ có thai.

Tô Nhược Mộng vẫn nôn oẹ rất lợi hại, thường thường đồ mới vừa vào dạ dày đã lập tức che miệng đi ra bên ngoài nôn mửa. Lôi Ngạo Thiên bởi vì không thể xuống xe trượt tuyết, không biết nàng ói lợi hại, chỉ là nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, dáng vẻ mệt mỏi, lòng đau không dứt.

Tô Nhược Mộng ở bên ngoài súc miệng, mỉm cười nhìn Thủy Noãn và Thất hộ pháp ân cần canh chừng nàng lắc đầu một cái, nói: "Ta không sao!"

Sau khi nhà gỗ xây dựng xong, trong bọn họ mỗi ngày chỉ để lại Thủy Noãn và Thất hộ pháp, chăm sóc kiêm bảo vệ phu thê Lôi Ngạo Thiên, tất cả những người khác đều kết bạn lên núi tìm kiếm Tuyết Liên.

Thủy Noãn cau mày liếc mắt nhìn bụng to ra của Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng nói: "Phượng chủ, ngươi phải bảo trọng thân thể mình, mặc kệ có phải ăn sẽ ói hay không, cũng phải cố gắng ăn nhiều một chút. Tâm tình cũng phải buông lỏng, chớ băn khoăn quá nhiều, cũng đừng cho mình áp lực quá lớn."

"Cám ơn trưởng lão! Ta hiểu."

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, cất bước đi tới trong sơn động. Kể từ sau khi cùng Lôi Ngạo Thiên gặp nhau, nàng cơ hồ một tấc không rời canh giữ bên cạnh hắn, chỉ là nhắc tới cũng kỳ quái, Lôi Ngạo Thiên mặc dù mất trí nhớ, nhưng hắn cũng rất lệ thuộc, rất quen thuộc với Tô Nhược Mộng, không có nửa điểm cảm thấy không quen.

Loại quen thuộc sinh ra từ đáy lòng, khiến Tô Nhược Mộng giảm đi không ít  áp lực. Lúc ấy, nàng còn lo lắng, hắn không có trí nhớ có thể rất khó chung đụng hay không? Không ngờ hai người không chỉ giống như trước đây, ngược lại còn có loại cảm giác càng thêm không thể tách rời.

Lôi Ngạo Thiên gác chân ngồi ở trên xe trượt tuyết, nơi nơi nhu tình nhìn Tô Nhược Mộng từ cửa đi tới, nhìn mặt nàng tái nhợt, Lôi Ngạo Thiên không khỏi đau lòng: "Nàng làm sao à? Khó chịu chỗ nào?"

"Ta không sao!" Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, đi tới trước giường ngồi xuống.

Lôi Ngạo Thiên nhíu mày thật chặt, rất dễ nhận thấy không quá tin tưởng lời của nàng, nói: "Nhưng mà, mặt của nàng không có một tia huyết sắc, quá tái nhợt."

"Thật không có việc gì! Ta chỉ là gần đây nôn oẹ tương đối lợi hại, trước kia nhìn người ta ói còn cảm giác không thể tin được, thật là không nghĩ đến phiên mình, cũng sẽ ói lợi hại như vậy." Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.

Trước kia nhìn Tiểu Nhụy cùng đơn vị mang thai ở giai đoạn đầu ói rất lợi hại, nàng còn nói thân thể nàng ấy căn bản không tốt, khi đó Tiểu Nhụy cười điểm cái trán của nàng nói, đợi nàng về sau có bảo bảo cũng biết lợi hại.

Ha ha! Quả thật như nàng ấy nói, mình so với nàng ấy ói lợi hại hơn, thường cả nước chua trong dạ dày cũng phun ra.

Hai tên Tiểu Gia Hỏa này đều quá bướng bỉnh, lại không biết thương mẫu thân.

Tô Nhược Mộng đưa tay vuốt bụng, trên mặt tản ra nhu quang nhàn nhạt, giống như cả người đều bị một tầng mẫu tính hào quang bao vây.

"Nôn oẹ?" Lôi Ngạo Thiên hỏi ngược một câu.

Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, hỏi: "Chàng không phải biết ta có đứa bé?"

"Nàng chưa nói."

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng có chút há hốc mồm, bụng của nàng rõ ràng như vậy, coi như nàng không nói, chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra được sao? Hay là hắn cho là nàng mập? "Nhị Lôi Tử, chúng ta có con rồi." Tô Nhược Mộng nói xong, kéo tay hắn đi qua, che trên phần bụng nhô lên của nàng.

"Chúng ta đứa bé?"

"Ừ, lão Thất nói, bên trong có hai đứa bé." Tô Nhược Mộng dùng sức gật đầu, vui vẻ chia sẻ vui sướng cùng hắn. Ha ha, thật là sơ suất quá, lại quên nói cho hắn biết, chuyện có đứa nhỏ.

"Cái gì?" Đột nhiên bụng Tô Nhược Mộng bỗng hơi nhúc nhích, hai người bởi vì máy thai đột ngột sợ run lên, trong ngượng ngùng mang theo vui mừng ngắm nhìn.

Làm sao hơn ba tháng đã có máy thai? Chẳng lẽ là Thất hộ pháp chẩn lầm ngày? Hay là bọn hắn mới vừa là một ảo giác?

Tô Nhược Mộng mặc dù chưa từng mang thai, nhưng mà những thường thức cơ bản vẫn có, nói như vậy, thai nhi phải ở bốn tháng về sau mới có máy thai. Tô Nhược Mộng đang âm thầm hoài nghi, ở chỗ này, thai nhi lại bỗng nhúc nhích, lần này Tô Nhược Mộng thật sự xác định là máy thai rồi.

"Nhị Lôi Tử, chàng có cảm giác bọn họ đang động hay không?" Tô Nhược Mộng hưng phấn khó tin hỏi.

Lôi Ngạo Thiên toét miệng, chợt gật đầu, lên tiếng: "Chuyển động, thật động." Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, hắn mới vừa nghe nàng nói, nàng có đứa bé của bọn họ, sau một khắc, hắn đã chân thật cảm nhận được sự hiện hữu của bọn hắn.

Máy thai chạm đến tim của hắn, hốc mắt hắn không khỏi nóng lên, để cho hắn có loại kích động vui mừng mà khóc.

Giờ khắc này, hắn càng muốn khôi phục trí nhớ, càng muốn lập tức tốt lên, đứng ở bên người Tô Nhược Mộng, bảo vệ ba mẹ con các nàng.

"Mộng nhi, thật xin lỗi!"

Nghe vậy, cả người Tô Nhược Mộng run lên, ngước mắt nóng bỏng nhìn hắn, hắn mặc dù còn nhớ rõ nàng, nhưng hắn không nhớ rõ mình, cho nên, gặp lại, hắn cũng không giống như trước đây gọi nàng là nương tử hoặc là Mộng nhi.

Đã lâu mới nghe, hai chữ tràn đầy tình cảm  —— Mộng nhi, Tô Nhược Mộng vui mừng đôi mắt chảy xuống đẫm lệ, vui vẻ nhìn hắn, hỏi: "Nhị Lôi Tử, chàng nhớ lại rồi, có đúng hay không?"

Lôi Ngạo Thiên xin lỗi lắc đầu một cái, nói: "Thật xin lỗi! Mộng nhi, ta vẫn không nhớ. Thật xin lỗi! Mộng nhi, ta quên mất mình. Thật xin lỗi! Mộng nhi, ta để cho nàng lo lắng sợ hãi rồi. Thật xin lỗi! Mộng nhi, ta không thể lập túc chia sẻ vui sướng mang thai với nàng, cũng không làm bạn ở bên cạnh nàng, đồng thời cùng nàng đối mặt với những ngày nôn oẹ. Tóm lại, thật xin lỗi! Mộng nhi, ta sẽ nỗ lực, ta sẽ mau sớm để mình tốt lên, ta sẽ nỗ lực tìm về bản thân mình đã mất."

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Tô Nhược Mộng hít mũi một cái, nước mắt lã chã nhìn hắn, dùng sức lắc đầu, âm thanh khàn khàn nói: "Nhị Lôi Tử, chàng đừng nói xin lỗi! chàng không hề có lỗi với ta, con đường đi tới này, vẫn luôn là chàng ở đây chăm sóc ta, chàng ở đây cưng chiều ta. Mà ta cũng một đường cho chàng thêm phiền toái, một đường trở thành gánh nặng của chàng. Nếu quả thật phải nói xin lỗi, cũng nên là ta nói."

Tô Nhược Mộng nghĩ tới một điểm một giọt trước kia, nhớ lại Ninh Ngạo Tuyết, nhớ lại Đông Lý Phonǵ, nhớ lại tình độc, nhớ lại Đoan Mộc Lệ...... Đột nhiên, nàng đứng lên tiến lên dùng sức ôm hắn, khóc đến có chút thở không ra hơi.


"Thật xin lỗi! Nhị Lôi Tử, ta trơ mắt nhìn Lệ di chết ngay trước mặt ta, mà ta lại không thể cứu nàng. Thật xin lỗi! Bởi vì ta, dọc đường này chàng chịu quá nhiều đau khổ. Nhị Lôi Tử, nếu như... Nếu như chàng không gặp ta, vậy chàng nhất định sẽ không khổ sở như bây giờ."

Lôi Ngạo Thiên đưa tay khẽ vuốt ve bả vai không ngừng lay động của nàng, một cỗ nhu tình xuất phát từ chỗ sâu trong lòng, ôn nhu trấn an: "Mộng nhi, không cần phải nói xin lỗi, ta là nam nhân, cho nên, tất cả đều là ta nên làm. Nếu như ta không làm được những thứ này, vậy đã nói rõ ta không đủ tư cách làm nam nhân của nàng. Mộng nhi, mặc dù ta không có trí nhớ, nhưng mà dựa vào ta nhớ được nàng, ta biết, ta nhất định rất thích nàng, ta nhất định không quên được nàng."

"Ừ, ừ, ừ." Tô Nhược Mộng khóc không thành tiếng gật đầu.

Qua một hồi lâu, Tô Nhược Mộng từ từ ở trong ngực Lôi Ngạo Thiên bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chóp mũi hồng hồng, cười đến có chút ngượng ngùng nói: "Chàng nhất định cảm thấy ta là quỷ thích khóc?"

Lôi Ngạo Thiên chỉ cười không nói, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

"Vậy chàng nhất định không ta thích khóc nhè?"

"Không thích!"

"À?" Tô Nhược Mộng ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ Lôi Ngạo Thiên hồi đáp được dứt khoát như vậy.

"Không thích, là bởi vì ta sẽ đau lòng, ta thích thấy nàng vui vẻ, ta hi vọng nàng có thể vẫn luôn vui vẻ cười." Lôi Ngạo Thiên đưa tay vuốt vuốt tóc trắng của nàng, khẽ thở dài một hơi, nói: "Mộng nhi, ở trong trí nhớ của ta, tóc của nàng là đen nhánh sáng bóng, như bây giờ là bởi vì ta sao?"

Trong lòng hắn từ khi nhìn thấy nàng, vẫn tồn tại nghi vấn này. Hắn một mực nghĩ đến đáy nguồn là bởi vì cái gì, tóc của nàng sẽ theo trong trí nhớ đen nhánh biến thành tuyết trắng bây giờ?

Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn qua tóc trắng trước ngực mình một cái, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Tóc bạc rất khó coi, có đúng hay không?"

"Nàng dạng gì đều đẹp mắt, chỉ là, ta muốn biết nguyên nhân."

Đôi mắt sáng lóng lánh, Tô Nhược Mộng nở nụ cười như gió xuân, chậm rãi nói: "Đại hội võ lâm ngày ấy, chàng và Ninh Ngạo Tuyết cùng nhau tiến vào Phật Khiêu Nhai, ta cũng nhảy xuống theo, nhưng Kim Phượng lại ở đó thức tỉnh, nó mang ta lên đỉnh núi. Ta chỉ trơ mắt nhìn chàng biến mất ở trước mắt ta, cả cơ hội chết sống có nhau cùng chàng cũng không có. Sau khi đi lên, ta nhìn những danh môn chính phái được chàng cứu, lại lành lạnh đứng ở một bên nhìn. Ta tức giận khó bình tâm, khảy đàn thương tổn bọn họ, mà một khúc xuống, một đầu tóc đen của mình cũng biên thành trắng."

Cho tới bây giờ nhớ tới sắc mặt những người đó, Tô Nhược Mộng vẫn nhịn không được muốn tức giận, nếu như không có Nhị Lôi Tử, bọn họ từng người sớm đã bị Ninh Ngạo Tuyết hút khô nội lực mà chết. Nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn người của Ma giáo và Ninh Ngạo Tuyết đọ sức, từ đầu tới cuối đều khoanh tay đứng nhìn, xa cách nhìn cuộc chiến.

Lôi Ngạo Thiên nghe nàng từng bất chấp tất cả theo hắn nhảy xuống vách núi, lòng không khỏi sợ hãi, cũng âm thầm may mắn, Kim Phượng của nàng thức tỉnh đúng lúc. Hắn thật sự không dám nghĩ, nếu như nàng cũng nhảy xuống theo, nếu như nàng không thể may mắn như hắn, vậy hắn làm sao bây giờ?

"Mộng nhi, về sau không cần làm tiếp chuyện ngu ngốc như vậy, nếu như ta còn sống, chúng ta cùng nhau hạnh phúc, nếu như ta chết, nàng mang cả phần của ta sống tiếp. Làm sao nàng có thể ngốc như vậy? Nếu như ta không có việc gì, ngược lại nàng có chuyện, vậy ta làm sao bây giờ?"

"Nhưng mà, chàng đứng ở lập trường của ta suy nghĩ một chút, nếu như chàng có chuyện, ta không sao, ta lại phải làm thế nào?" Tô Nhược Mộng không đồng ý hỏi ngược lại, nàng không làm được, nàng cũng không cách nào lại đối mặt với chuyện giống vậy.

Nếu như tất cả làm lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn giống vậy.

"Thật may là, chúng ta đều không có việc! Mộng nhi, ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, chúng ta về sau phải cố gắng còn sống, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau hô hấp. Ta sẽ không rời khỏi nàng, ta cũng không để nàng rời khỏi ta."

Lôi Ngạo Thiên thấy gương mặt nàng quật cường, trong lòng nhất thời tràn đầy, ấm áp.

"Được!" Tô Nhược Mộng cười đồng ý nói: "Nếu như chàng không xa không rời, ta cần muốn sống chết gắn bó! Nhị Lôi Tử, chàng nhất định phải nhớ, chàng đã từng nói với ta, chàng nói, chúng ta phải cùng nhau từ từ già đi. Cho dù chàng quên, nhưng bây giờ ta cho chàng biết rồi, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, chàng nhất định phải nhớ kỹ."

"Được! Chúng ta phải cùng nhau từ từ già đi! Đến lúc hàm răng rơi sạch, đến lúc không nhúc nhích, đến một cái liếc mắt cuối cùng, đến hơi thở cuối cùng, ta cũng sẽ dắt tay nàng thật chặt, không buông không thả." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, bật thốt lên lập cam kết.

Tô Nhược Mộng gọi Phượng cầm ra, cười nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nhị Lôi Tử, ta đàn một khúc cho chàng?"

"Được!" Lôi Ngạo Thiên hớn hở gật đầu, gương mặt mong đợi.

Tô Nhược Mộng đưa tay điều chỉnh thử tiếng đàn, ngước mắt thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, vừa khảy đàn, vừa hát.

Chàng thấy, có thể không thấy ta,

Ta ở nơi nào, không buồn không vui.

Chàng nhớ, có thể không nhớ ta,

Tình là ở chỗ đó, không đến không đi.

Chàng yêu, có thể không yêu ta,

Yêu là ở chỗ đó, không tăng không giảm.

Chàng cùng, có thể không cùng ta,

Tay của ta ở trong tay chàng, không muốn không quên.

Tới trong lòng ta,

Hoặc, để cho ta vào ở trong lòng chàng,


Im lặng yêu nhau, yên lặng thích.

Lôi Ngạo Thiên nghe nàng đàn hát, trong đầu xuất hiện một hình ảnh nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn, khảy đàn cũng hát bài hát này. Bài hát này, nàng không phải lần đầu đàn, mà hắn cũng không phải là lần đầu tiên nghe, nhưng mà này khúc âm và thâm tình trong tiếng ca cũng thủy chung như một.

"Bài hát này, ta trước kia nghe qua." Lôi Ngạo Thiên khẳng định nói.

"Ừ." Tô Nhược Mộng cười yếu ớt gật đầu.

Đinh đinh đương đương, đột nhiên bên ngoài sơn động truyền đến tiếng binh khí va chạm, sau khi Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên thật nhanh liếc nhau một cái, Tô Nhược Mộng đứng lên, vừa ôm Phượng cầm đi tới bên ngoài sơn động, vừa nói: "Nhị Lôi Tử, chàng đừng xuống xe trượt tuyết, ta đi ra ngoài xem một chút!"

"Mộng nhi, Nàng cẩn thận!" Lôi Ngạo Thiên nhìn bóng lưng nàng nhanh chóng hô.

"Yên tâm! Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt mình."

Tô Nhược Mộng kéo cửa gỗ ra, trước mặt có một thanh kiếm sắc đánh về phía nàng, nàng nhanh chóng lóe ra sơn động, định thần nhìn Thất hộ pháp và Thủy Noãn đối phó với địch, lại mắt lạnh nhìn về phía người mới vừa huy kiếm về phía nàng, lạnh giọng hỏi: "Không ngờ thương thế của ngươi tốt nhanh như vậy? Ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn đối đầu một lần nữa sao?"

"Hừ! Ta hôm nay chính là tới tiễn ngươi lên đường, nói ít, chịu chết đi."

"Đợi đã nào...!" Tô Nhược Mộng cười nhìn nàng, nói: "Muốn chết ngươi cũng phải để ta làm quỷ minh bạch chứ? Ngươi thân là người trong Phượng tộc tại sao muốn trăm phương ngàn kế giết ta?" Nàng không hiểu, nếu nàng làm một trong tứ đại trường lão, vì sao không thủ hộ Phượng chủ? Mà là muốn giết Phượng chủ?

Thủy Noãn bị sáu nữ tử bên kia bao bọc vây quanh, kinh hoảng nhìn người giơ kiếm tùy thời chuẩn bị đâm về Tô Nhược Mộng, xa xa quát lên: "Nghê Hoa, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn Phượng tộc khôi phục thịnh vượng ba trăm năm trước sao?"

Nàng thật sự quá đau đớn lòng thất vọng, nàng thế nào cũng không ngờ, có một ngày một trong tứ đại trường lão sẽ có người gây bất lợi cho Phượng chủ. Nàng thật sự không nghĩ ra, trước kia cũng chưa từng nhận thấy được dị tâm của nàng, Nghê Hoa vào trong tứ đại trường lão, vẫn biểu hiện không màn danh lợi nhất, bình thường lúc xử lý sự vụ Phượng tộc, nàng cũng luôn lấy đại cục làm trọng, tâm tâm niệm niệm vì con dân trong Phượng tộc suy nghĩ.

Nhưng nàng sao bây giờ lại dẫn vây cánh của nàng, từ Phượng tộc ra ngoài nghĩ cách đánh chặn đường Phượng chủ?

"Thủy Noãn, không phải là ta ác độc, mà là ngươi quá ngu, quá ngu trung. nữ nhân Tô thị đời đời đều là người ngu ngốc, đặt hi vọng của Phượng tộc ở trên người các nàng, ngươi không cảm thấy là trò đùa quá mức sao? Tô thị gia tộc bọn họ ba trăm năm trước hủy Phượng tộc thành bộ dáng này, chúng ta vì sao còn phải tiếp tục để các nàng hủy Phượng tộc? Ta làm như vậy không phải hại Phượng tộc, mà là đang cứu vớt con dân Phượng tộc."

Nghê Hoa đối mặt với với chỉ trích của Thủy Noãn mặt không đổi sắc, ngược lại điều điều đều là chứng cứ thuyết phục cách làm của mình là đúng.

"Đây chính là nguyên nhân ngươi phải giết ta?" Tô Nhược Mộng nhàn nhạt nhìn nàng, âm thầm tùy thời chuẩn bị khảy đàn phản kích. Hừ! Rõ ràng chính là mình tâm tồn bất chính, cố tình còn muốn nói lời dễ nghe như vậy? Nàng ta làm sao biết nàng là một người ngu ngốc?

Nàng chẳng lẽ không biết, cho dù nữ nhi Tô thị gia tộc bọn họ đều là người ngu ngốc, nhưng chủ nhân Phượng cầm cũng chỉ là nữ nhi Tô gia. Nàng chính là có tài hoa đi nữa, lại quyết đoán cũng không thể trở thành chủ nhân Phượng cầm, càng không thể nào trở thành Phượng chủ.

Thật ra thì, Tô Nhược Mộng hy vọng dường nào mình có thể không phải là Phượng chủ, nàng dường nào hi vọng chủ nhân Phượng cầm có thể không còn là nữ nhi Tô thị gia tộc. Bởi vì, nàng không chút nào muốn làm Phượng chủ gì, càng không muốn để nữ nhi mình, cũng phải bước theo gót của nàng.

Nàng chỉ muốn canh giữ ở bên người Lôi Ngạo Thiên là được rồi.

"Không sai!" Nghê Hoa sảng khoái thừa nhận, nàng liếc nhìn bụng to của Tô Nhược Mộng một cái, đáy mắt hận ý sâu hơn, quanh thân sát khí nặng hơn. Tô Nhược Mộng nhìn biểu tình nàng biến hóa, trong lòng xây lên cảnh giới, lập tức ra tay khảy đàn trước chiếm được lợi thế, trực tiếp nhảy vào cao âm, nắm giữ chủ quyền.

Tiếng đàn vang lên đồng thời, kiếm Nghê Hoa cũng đã đâm tới đây, Tô Nhược Mộng ôm cầm linh hoạt chợt lóe, trong nháy mắt vọt đến bên cạnh. Nàng gần đây một mực khổ luyện năm ngón tay khảy đàn, chính là vì có thể để mình vừa khảy đàn, vừa di động, không cần ngồi xếp bằng khảy đàn nữa, để tránh cho kẻ địch cơ hội công kích.

Nghê Hoa thấy một kiếm mình đâm hụt, nhìn lại Tô Nhược Mộng đã sớm buông lỏng vọt đến bên cạnh, nàng không khỏi giận đến cắn răng nghiến lợi. Ngày đó ăn đau khổ dưới tay nàng ấy, nàng trở về càng thêm nghiên cứu phương pháp xử lí đối kháng Kim Phượng, nhưng mà, nàng thật không ngờ, Tô Nhược Mộng cũng có chút tài năng, lại có thể năm ngón tay khảy đàn.

"Tô Nhược Mộng, nạp mạng đi." Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó thân kiếm tách ra, Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác chính mình bị vô số kiếm bao vây, căn bản không thấy rõ kiếm nào là chân thân.

Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, Kim Phượng hiện thân, bén nhọn vòng quanh Tô Nhược Mộng bay một vòng, những kiếm kia lập tức biến mất không thấy gì nữa, còn kiếm chân chính cũng đã giữ trong tay Nghê Hoa.

"Mộng nhi, ngươi có thể không?" Trong sơn động truyền đến âm thanh lo lắng của Lôi Ngạo Thiên.

Vô kế khả thi hai mắt Nghê Hoa đột nhiên tỏa sáng, khóe miệng tràn ra một tia cười hả hê, nhưng Tô Nhược Mộng cũng không ngốc, nàng trước tiên đã nhận ra ý đồ Nghê Hoa, cùng nàng đồng thời xông về cửa sơn động.

Phanh, phanh, ầm!

Mấy tiếng nổ, Tô Nhược Mộng chợt tiến vào sơn động, nhìn Thất hộ pháp vung Lăng Không chưởng về phía Nghê Hoa, lập tức đóng cửa gỗ, chợt chạy bộ về phía Lôi Ngạo Thiên trên xe trượt tuyết đã sớm nóng nảy bất an.

"Mộng nhi, nàng không sao chớ?" Lôi Ngạo Thiên khẩn trương nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói: "Ta không sao! Nàng đánh không lại ta, chàng yên tâm! Ta mới vừa nhìn Thủy Noãn trưởng lão và lão Thất đã thu thập những người đó, bọn hắn bây giờ hai người đối phó với một Nghê Hoa, sẽ không có vấn đề. Mới vừa nguy hiểm, thiếu chút nữa để Nghê Hoa xông tới rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chàng nhất định không thể rời xe trượt tuyết, lần này đến lượt ta bảo vệ chàng."

Phanh, phanh, ầm!

Cửa động nổ mấy cái, Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy theo tiếng nổ, sơn động cũng lắc lư mấy cái.

Nghê Hoa rất thông minh, nàng cũng không vọt đến những nơi khác, chỉ một mực di chuyển quanh sơn động trong núi, vừa phòng ngự, vừa công kích. Mà Thất hộ pháp và Thủy Noãn chuyên tâm đối địch, chỉ muốn mau sớm chế phục nàng, nhưng vẫn chưa nghĩ vì sao nàng quanh quẩn ở cửa sơn động.

Thủy Noãn và Thất hộ pháp liếc nhau một cái, hai người ăn ý dùng hết toàn lực vung chưởng về phía Nghê Hoa. Phanh, phanh, ầm! Hai người kết hợp uy lực rất lớn, theo tiếng nổ Nghê Hoa bị đánh bay về bên kia núi, nhưng nàng lại mang hết toàn lực vung chưởng về phía trên cửa sơn động.


Khi Thủy Noãn và Thất hộ pháp nhìn khóe miệng Nghê Hoa quét nụ cười như ý, hòn đá và khối băng phía trên cửa sơn động ùng ùng sụp xuống, trong nháy mắt phủ kín cửa động không chỗ hở.

Rầm, rầm, rầm......

"Giáo chủ!"

"Phượng chủ!"

Thủy Noãn và Thất hộ pháp đồng thời phi thân đánh về phía sụt, đều là ánh mắt hoảng loạn nhìn một đống vụn đá ở trên cửa động. Nghê Hoa hèn hạ, lại thừa cơ, đánh lừa để cho bọn họ tự huy chưởng đập vỡ cửa sơn động, vây Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng ở bên trong sơn động.

"Nhị Lôi Tử."

"Mộng nhi."

Trên đỉnh đầu đá vụn dồn dập như mưa rơi xuống, Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng đồng thời cơ hồ rống tên của đối phương, ngạc nhiên trợn to cặp mắt, đều là thấy được lo âu và thất kinh đáy mắt nhau.

"A......" Lôi Ngạo Thiên đột nhiên ôm đầu, đau đớn kêu lên, gương mặt tuấn tú vò nát. Đầu của hắn giống như muốn nổ tung, trăm ngàn sợ hãi toàn thân giống như có một cổ nóng bỏng như nước sôi tuôn trào xông về tứ chi hắn.

"Cẩn thận!" Tô Nhược Mộng nhìn bên trên Lôi Ngạo Thiên có một tảng đá lớn rớt xuống, nàng tê tâm liệt phế kêu lên, lanh tay lẹ mắt kéo hắn từ xe trượt tuyết xuống.

Đối với nguy cơ mới vừa, Lôi Ngạo Thiên hồn nhiên không hay, hắn hiện tại cả người đều giống như bị một loại lực lượng xé tan, may là người hắn giống sắt, cũng cuối cùng không chịu nổi hai tay ôm đầu gầm lên.

Trong sơn động tối đen như mực, phía trên đá vụn cũng ngưng rơi xuống. Tô Nhược Mộng dùng sức ôm đầu Lôi Ngạo Thiên, lệ rơi đầy mặt hỏi: "Nhị Lôi Tử, chàng làm sao? Chàng nói vài lời đi, chàng đừng làm ta sợ. Ô ô ô......"

Nhìn Lôi Ngạo Thiên khổ sở rống lên một tiếng, Tô Nhược Mộng vừa vặn giữ tay hắn đang dùng lực lôi kéo tóc chính mình, vừa nóng nảy trấn an: "Nhị Lôi Tử, chàng đừng như vậy! Ta ở nơi này, Mộng nhi của chàng ở chỗ này, chàng mau dừng lại ngay, chàng như vậy sẽ làm bị thương chính mình."

"A......" Tô Nhược Mộng đột nhiên hét lên một tiếng, cổ tay nàng đột nhiên bị Lôi Ngạo Thiên cho dùng sức cắn, trong nháy mắt, nàng đã ngửi được trong không khí có một cỗ mùi máu tanh. Nàng có thể cảm thấy tay của mình đang nhỏ máu, mà Lôi Ngạo Thiên vẫn cắn không thả.

Nàng ngưng thét chói tai, cắn răng nhịn đau, đưa ra một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.

Nàng phát hiện sau một hồi Lôi Ngạo Thiên cắn tay của nàng, hắn đã yên tĩnh trở lại, mà toàn thân hắn lại nóng bỏng như nước sôi. Tô Nhược Mộng nhớ lại Thủy Noãn nhắc nhở, nhớ lại mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều trôi qua hai tầng lửa và băng. Trong lòng nàng sinh ra một cỗ nồng nặc sợ hãi, nàng thật sợ hãi Lôi Ngạo Thiên sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, Tô Nhược Mộng đã có thể đại khái thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Sơn động chỗ bọn họ ở đã sụp xuống, bọn họ hiện tại ngồi nơi mới vừa là xe trượt tuyết, không biết là xe trượt tuyết này quá mức cứng rắn, xe trượt tuyết lại không bị tảng đá lớn kích phá, vừa đúng cho bọn hắn chống được một phần thiên địa nhỏ.

Lôi Ngạo Thiên cắn thật chặt tay nàng, không nhúc nhích ôn thuận ngồi dựa vào nàng. Tô Nhược Mộng quay đầu vừa nhìn, lúc này mới phát giác Lôi Ngạo Thiên mới vừa còn khổ sở lớn tiếng kêu to, bây giờ hai mắt đã nhắm lại, dáng vẻ giống như ngủ thiếp đi.

Tô Nhược Mộng chậm rãi rút tay mình ra, một lòng nâng lên, sợ hãi dò xét trước mũi hắn, cho đến khi xác định còn có hơi thở, toàn thân nàng mệt lả đặt mông ngồi trên đất.

Dọa chết nàng! Thật may là, không có việc gì!

Nhưng Tô Nhược Mộng lúc này mới vừa nghĩ may mắn xong, Lôi Ngạo Thiên trong hôn mê lại bắt đầu không an phận, một bên hắn dùng sức chui vào trên người Tô Nhược Mộng, hàm răng vừa run kêu lên: "Lạnh, lạnh, ta lạnh quá!"

Nghe hắn lẩm bẩm, Tô Nhược Mộng vội vàng cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên trên người hắn, lại giang hai cánh tay ôm chặt lấy hắn.

"Nhị Lôi Tử, chàng chịu đựng! Bọn họ nhất định rất nhanh có thể cứu chúng ta ra ngoài, chàng yên tâm! Mộng nhi của chàng ở chỗ này, ta ở nơi này, ta vẫn ở cùng chàng."

Bên ngoài sơn động, Thủy Noãn và Thất hộ pháp tay vừa không ngừng chuyển đá, vừa nhìn trong đống đá vụn kêu bọn họ, nhưng vẫn không thấy Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên trả lời. Bọn họ hiện tại vừa giận vừa vội vàng càng sợ hơn, Thủy Noãn đã yên lặng rơi lệ, mà Thất hộ pháp là nam nhân bảy thước, cũng nóng lòng bi thương, hốc mắt cũng hồng hồng.

Nếu như giáo chủ và phu nhân có việc gì bất trắc, hắn nhất định lấy cái chết tuẫn táng, tự mình xuống hoàng tuyền đi thỉnh tội.

"Lão Thất, đã xảy ra chuyện gì?"

Nhị, Tứ, Lục hộ pháp xa xa nghe được tiếng nổ liền chạy về, nhìn Thất hộ pháp vành mắt ửng đỏ tay không ngừng khiêng khối đá, lại nhìn sơn động đã sụp xuống, trong lòng bọn họ không khỏi thoáng qua nồng nặc lo lắng.

"Thủy trưởng lão, đây là chuyện gì xảy ra? Phượng chủ đâu? Lôi Giáo chủ đâu?"

Mấy người Tâm Nương và Lăng Cẩn Tịch cũng nghe được tiếng nổ vội vàng chạy về, có thể nhìn sơn động trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, còn có vẻ mặt bi thương của Thủy Noãn, họ lập tức động thủ khiêng khối đá, nước mắt như mưa rơi xuống.

Chuyện không cần hỏi nhiều, mới vừa nhất định đã xảy ra chuyện gì, mà Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên nhất định bị vây ở trong sơn động sụp xuống. Hiện tại nói cái gì cũng vô ích, chỉ cần nhanh chóng đẩy những tảng đá ở nơi này ra, cứu người ở bên trong mới là việc cấp bách.

Các hộ pháp thấy Tâm Nương bọn họ động thủ khiêng khối đá, cũng lập tức  phục hồi tinh thần, gia nhập khiêng khối đá, mọi người bi thương, chán nản rơi lệ tay không ngừng khiêng đá, đào bùn cát. Không biết Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng bị vây ở chỗ nào? Cũng dám dùng nội lực, chỉ sợ không cẩn thận thương tổn đến bọn họ.

Bọn họ ròng rã di chuyển trong một canh giờ, vẫn không hoàn toàn đẩy ra hết, cũng không thấy bóng dáng của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng. Lần này, bọn họ càng thêm cuống cuồng, bởi vì ai cũng lo lắng bọn họ bị nhốt nơi không có không khí. Nếu quả thật là như vậy, bọn họ cho dù không bị đá đè chết, cũng sẽ hít thở không thông mà chết.

"Nước... Nước... Ta muốn uống nước." Tô Nhược Mộng trong mơ mơ màng màng nghe được thanh âm thân mật của Lôi Ngạo Thiên lẩm nhẩm, vội vàng lắc đầu, để mình tỉnh táo lại. Nàng nhẹ nhàng lắc bả vai Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Nhị Lôi Tử, chàng nói cái gì?"

"Nước... Nước... Ta muốn uống nước."

"A." Tô Nhược Mộng cuối cùng nghe hiểu lời của hắn, sau khi "a" một tiếng, nàng trợn tròn mắt. Hắn muốn uống nước, nhưng bây giờ họ bị vây ngay cả đứng lên cũng không nổi, nàng có thể đi đâu tìm nước cho hắn uống?

Tô Nhược Mộng mở to hai mắt đen nhánh trong không gian nhỏ, tìm kiếm, nhìn xem bình sắt nấu nước có ở phụ cận hay không.

Không có.

Đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, Tô Nhược Mộng dùng sức ngồi xổm, không ngờ bởi vì thể lực cạn kiệt mà lúc lui về phía sau liền ngã xuống, vừa đúng đụng phải xe trượt tuyết. Nàng bị đau vuốt vuốt đầu bị đụng đau nhức, đột nhiên đầu sáng lên.

Có.

Băng tan, cũng có nước rồi.

Tô Nhược Mộng từ bên hông rút Tử Quang chủy thủ ra, nàng nhớ cây chủy thủ này rất sắc bén, có thể đục xuống khối băng, như vậy nàng có thể có nước cho Nhị Lôi Tử uống. Nói là làm ngay, Tô Nhược Mộng đưa tay lấy khăn lụa trải trên đất, lại giơ chủy thủ lên dùng sức đục trên xe trượt tuyết, lại phát hiện ngay cả đám chút mảnh vụn băng cũng không thể đập được.


"Nước... Nước..."

Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên cau mày thì thầm, cắn răng một cái, giơ lên tay trước đây không lâu bị Lôi Ngạo Thiên cắt, cầm chủy thủ lên mở ra miệng vết thương bị máu đóng lại, máu tươi lần nữa chảy ra, Tô Nhược Mộng đưa cổ tay tiến tới khóe miệng Lôi Ngạo Thiên, nhẹ giọng nói: "Nước, uống đi!"

Lôi Ngạo Thiên chỉ cảm thấy có chất lỏng hơi ngọt chảy vào trong miệng hắn, cổ họng hắn đã sớm khô cạn đến bốc khói, trong mơ hồ không còn kịp đi phân biệt nữa, hé miệng rồi dùng sức hút.

Tô Nhược Mộng mất quá nhiều máu, ý thức cũng dần dần mơ hồ, chẳng được bao lâu, người cũng đã trầm trầm ngủ.

"Tam muội, ngươi tỉnh rồi?" Tâm Nương mừng rỡ như điên sâu xa nhìn người tỉnh lại, vội vàng nói với Bạch Thiển bên cạnh: "Tứ muội, mau rót ly nước tới đây, Tam tỷ ngươi nhất định khát nước. Nhị muội, ngươi đi phòng bếp bưng canh ta hầm và cháo trắng rau dưa tới, Tam muội nhất định đói bụng lắm."

Tô Nhược Mộng mở mắt, ngước mắt có chút mê mang quan sát bốn phía, đột nhiên chợt ngồi dậy, nhìn Tâm Nương, gấp gáp hỏi: "Đại tỷ, ta tại sao lại ở chỗ này? Nhị Lôi Tử người đâu? Hắn ở đâu? Hắn có bị thương hay không?"

Trên mặt Tâm Nương nhàn nhạt trách cứ nhìn nàng, nói: "Lôi Giáo chủ đang gian phòng trong, hắn không có việc gì."

Nghe được tin tức Tô Nhược Mộng đã tỉnh lại, Thủy Noãn, Thủy Lạc, Lạc Băng Vũ cùng đám người Thất hộ pháp đều hưng phấn chen vào trong phòng, từng người nhìn Tô Nhược Mộng ngồi trên giường ngây ngốc nở nụ cười.

Thất hộ pháp đi tới, ngồi trên ghế ở mép giường, nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, tới, để thuộc hạ thay ngươi bắt mạch."

"Được! Lão Thất, giáo chủ của các ngươi đâu? Hắn không sao chứ?" Tô Nhược Mộng vẫn không yên lòng Lôi Ngạo Thiên, vội vàng bắt lấy Thất hộ pháp lần nữa hỏi thăm.

"Giáo chủ không có việc gì, chỉ là còn chưa tỉnh lại. Chỉ là, mạch tượng hắn so mấy ngày trước vững vàng rất nhiều, chờ sau khi hắn tỉnh lại, ta lại kỹ càng chẩn đoán lại." Thất hộ pháp thành thật trả lời, so sánh với Lôi Ngạo Thiên, bọn họ hiện tại tương đối lo lắng cho Tô Nhược Mộng.

Bọn họ ai cũng không quên, khi bọn hắn đẩy tảng đá lớn ra nhìn tình cảnh Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên, hai người bọn họ rúc vào nhau, đều trong trạng thái hôn mê. Nhưng cổ tay Tô Nhược Mộng lại bị Lôi Ngạo Thiên ngậm thật chặt ở trong miệng, khi bọn hắn kéo tay nàng ra, nhìn dấu răng và vết đao thật sâu phía trên kia, trong bọn họ, không ai không cảm động đến nước mắt chảy xuống.

Lấy máu đút như vậy, đây là tình thâm như thế nào mới có thể làm được?

Tô Nhược Mộng cứu ra rất yếu, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, choáng váng trầm trầm chỉ biết ngủ hai ngày hai đêm. Làm Thất hộ pháp nghi ngờ Lôi Ngạo Thiên, hai ngày nay mạch tượng hắn mạnh mẽ đanh thép, tuy là hôn mê, nhưng vẫn chưa xảy ra triệu chứng chân khí tán loạn, hoặc là hai tầng lửa và băng nữa.

Thất hộ pháp thậm chí hoài nghi Lôi Ngạo Thiên đã khỏi, nhưng chân chính xác định còn phải chờ hắn tỉnh lại.

Hắn đã sớm hoài nghi máu Tô Nhược Mộng có phải có huyền cơ gì hay không? Tối hôm qua hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi Phó Linh Tử và Thủy Noãn, nhưng bọn họ đều nói không biết. Đầu tiên là tuyệt tử hoàn trong cơ thể Tô Nhược Mộng biến mất, hiện tại lại xuất hiện chuyện huyền bí như vậy, hắn thật sự rất khó không suy đoán theo phương diện này.

Nghe được Thất hộ pháp nói như vậy, tim Tô Nhược Mộng cuối cùng cũng để xuống, nàng vươn tay, lẳng lặng nhìn người trong phòng, lẳng lặng để cho hắn bắt mạch.

Chỉ chốc lát sau, Thất hộ pháp buông lỏng tay Tô Nhược Mộng ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Phu nhân và thai nhi tất cả bình thường, chỉ là phu nhân lần này mất máu quá nhiều, cần điều dưỡng tốt thân thể. Trước mặt bởi vì nôn oẹ lợi hại, phu nhân đã thiếu máu rồi, hiện tại lần nữa mất máu, phu nhân nhất định phải điều dưỡng tốt."

"Ta hiểu." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái.

Đang lúc này, Tâm Nương và Lăng Cẩn Tịch bưng khay đi tới, Tâm Nương ngồi ở trên giường, bưng canh gà nhân sâm trên khay qua, đau lòng nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tam muội, tới, uống chút canh gà nhân sâm. Ngươi cũng nghe được lời của Thất hộ pháp, ngươi bây giờ phải điều dưỡng tốt, đối với chính thân thể mình và sự lớn lên của bào thai trong bụng, mới có ích."

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, hé miệng nuốt muỗng canh gà Tâm Nương đưa tới.

Thất hộ pháp xoay người nhìn những người khác trong phòng, phất phất tay, nói: "Phu nhân cần tĩnh dưỡng, mọi người chúng ta vẫn nên đi ra ngoài."

Ba ngày sau.

Tô Nhược Mộng ngồi ở trước giường, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẫn ngủ say như cũ, lẳng lặng nắm tay hắn, nói: "Nhị Lôi Tử, đồ lười. Chàng đã ngủ năm ngày năm đêm rồi, chàng còn chưa chịu rời giường? Chàng bây giờ đã làm cha, chàng sẽ không sợ làm gương xấu cho hài tử? Ta cho chàng biết, về sau đứa bé nếu cũng lười biếng giống chàng, ta sẽ không tha cho chàng."

Nói xong, nàng nhẹ giọng cười cười, giống như là trong đầu đã xuất hiện một bộ hình ảnh nàng tìm Nhị Lôi Tử tính sổ.

"Nương tử tính toán tính sổ với vi phu như thế nào?" Lôi Ngạo Thiên còn chưa mở mắt, cũng trước mang nét cười nói chuyện, hắn chậm rãi mở con ngươi đen trong trẻo ra, ánh mắt chạm đến tóc trắng của nàng, không khỏi sững sờ, ngay sau đó trở mình ngồi dậy, thất thanh sợ hãi kêu: "Nương tử, tóc của nàng làm sao lại như vậy?"

Thay vì nói hắn kinh ngạc, Tô Nhược Mộng còn kinh ngạc hơn hắn, nàng khẽ mở rộng miệng, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn hắn, bộ dạng bị hóa đá, thật lâu không cách nào đáp lại hắn.

Hắn vừa mới nói gì?

Hắn gọi nàng là nương tử, hắn hỏi tóc nàng?

Nàng không phải đã nói với hắn sao? Hắn tại sao lại hỏi?

Nhẹ nhàng quăng đầu, Tô Nhược Mộng đột nhiên chợt đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng hô: "Lão Thất, ngươi mau vào, Nhị Lôi Tử đã tỉnh lại."

"À? Chuyện này... Chuyện này..." Lôi Ngạo Thiên còn chưa từ trong tóc trắng của Tô Nhược Mộng phục hồi tinh thần lại, chợt thấy bụng nàng to ra,  dáng vẻ hắn càng giống bị thiên lôi đánh, luống cuống há to miệng, chỉ về phía bụng nàng, này này cái này, lắp ba lắp bắp nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Quá kinh người rồi!

Hắn tham gia đại hội võ lâm, không biết chuyện gì xảy ra cũng cảm giác mình ngủ thật dài, nhưng vì cái gì sau khi hắn tỉnh lại, liền phát hiện bên cạnh tất cả đều đã thay đổi. Ba ngàn tóc đen của Tô Nhược Mộng đã thành trắng như sương, nàng bị hạ tuyệt tử hoàn, bụng lại còn to lên.

Chẳng lẽ tóc trắng và bụng nàng to ra đều là vì bị quái bệnh gì? Hay là lúc trên võ lâm đại hội, nàng lại trúng độc dược của Ninh Ngạo Tuyết?

Lần này, Lôi Ngạo Thiên càng thêm kinh sợ không dứt, hắn vội vã cuống cuồng lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, không ngờ rồi lại đưa tới tiếng Tô Nhược Mộng rút khí. Hắn ngạc nhiên nhìn kỹ lại, thấy trên cổ tay nàng quấn lụa trắng thật dày, tim không khỏi đau xót.

Đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng kéo tay nàng, vội vàng hỏi: "Nương tử, tay nàng làm sao vậy? Nàng có phải có chuyện gì gạt ta hay không? Nàng có phải có bệnh gì hay không? Tại sao tóc của nàng lại thành trắng? Tại sao bụng của nàng lại to lên?"

Một ít vấn đề của Lôi Ngạo Thiên, khiến Tô Nhược Mộng chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.

Nước mắt của nàng như trân châu bị đứt rơi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vừa không ngừng rơi nước mắt, vừa tách ra nụ cười sáng lạn. Tô Nhược Mộng chợt nhào vào trong ngực hắn, đưa tay giữ thật chặt hông hắn, nghẹn ngào, đứt quãng nói: "Nhị... Lôi... Tử, ngươi..."

"Nương tử, nàng rốt cuộc làm sao? Nàng đừng khóc, nàng mau nói cho ta biết." Lôi Ngạo Thiên vừa dùng lực ôm lại nàng, vừa đau lòng hỏi.

"Phu nhân, Giáo chủ đã tỉnh sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận