Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

"Ngươi thả ta xuống. Ta muốn tự mình đi bộ không được sao?" Tô Nhược Mộng khẽ đẩy lồng ngực Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn, hờn dỗi.

Lôi Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười nói: "Nàng chắc chứ?"

"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn." Tô Nhược Mộng gật đầu thật mạnh, hai tròng mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn, nói với vẻ chua xót: "Ta không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta đâu, mắc công lại khiến cho biết bao nữ nhân ghen tức, khuấy động cuộc sống yên bình của ta."

Cũng không biết sao Ninh Ngạo Tuyết lại biết được sự tồn tại của nàng? Sao lại tìm được thôn Thanh Thủy nữa?

Cõi đời này có bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết, nàng thật sự không biết, nhưng mà, xét tới bộ dáng người gặp người oán này của hắn thì đoán chừng nữ nhân giống Ninh Ngạo Tuyết quả thật không phải ít.

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ nhìn nàng, trong mắt phát sáng lấp lánh: "Nàng ghen sao?"

"Nào có chứ?" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, lập tức dời tầm mắt, giả bộ nhìn chung quanh nói: "Sao được chứ? Ta đã từng nhìn thấy cách ngươi đối xử với nữ nhân yêu ngươi sâu đậm, bộ ta giống đứa ngốc lắm hay sao?"

Mặc dù nàng đã quyết định nơi nào có hắn thì nơi đó sẽ có nàng, nhưng mà, chẳng biết tại sao khi nghĩ tới tương lai còn có không biết bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết xuất hiện, lòng nàng lại thấy khó chịu.

Không phải không yên lòng về hắn, mà do biết rõ sức quyến rũ của hắn.

"Nàng có là đứa ngốc cũng không sao, ta không ngại." Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, nữ nhân này rõ ràng rất nhớ hắn, nhưng kể từ khi hai người gặp mặt tới giờ, nàng luôn giả bộ ra vẻ không quan tâm, thật chẳng đáng yêu chút nào.

Là nàng không có lòng tin với chính mình, hay không yên lòng về hắn.

"Ngươi..."

"Nương tử, nàng là ai không quan trọng, người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Quan trọng là... nàng ở đây." Lôi Ngạo Thiên kéo tay nàng đặt lên lồng ngực mình, chân thành nói.

"..."

Lôi Ngạo Thiên cúi đầu bên tai nàng, thấp giọng nói: "Đêm đó ta đã nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm." Nói xong, hắn nhìn chăm chăm vào nàng, khóe miệng hơi cong lên.

"Ngươi..." Tô Nhược Mộng nhìn hắn, bị nụ cười nơi khóe miệng hắn làm cho hồi thần, khẽ cúi đầu, nói: "Không phải ngươi đã nói, chuyện đêm đó ngươi không nhớ gì hết sao?"

Nói xong, nàng bừng tỉnh đại ngộ: "À, ta hiểu rồi, ngươi gạt ta. Ngươi lại dám gạt ta, còn chưa thành thân mà ngươi đã bắt đầu gạt ta, vậy sao này phải làm sao chứ? Nam nhân quả nhiên không đáng tin, nếu nam nhân mà đáng tin, heo cũng biết leo cây."

"Không phải tại ta thấy nàng da mặt mỏng hay sao?"

"Ngươi..."

"Nàng vẫn chưa hiểu được lòng ta sao? Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi?"

"Ngươi..." Tô Nhược Mộng phát hiện mình chỉ nói được mỗi chữ ngươi, nam nhân này, nam nhân xấu xa này. Một câu "Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi?" của hắn, không phải đã chặn tất cả câu trả lời của nàng rồi sao?

Nếu nàng nói ngươi nghĩ sai rồi, không phải sẽ mắc mưu hắn, nói mình là một kẻ da mặt dày hay sao?

Nếu nàng không nói ngươi nghĩ sai rồi, lại biến thành mình đồng ý với cách làm của hắn.

Nam nhân này, quả nhiên là một kẻ phúc hắc chính hiệu.

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng tức giận đến phồng má, liền hứng thú đưa tay chọt chọt, cười nói: "Được rồi, ta không nhớ, không nhớ một chút nào hết, ta cảm thấy mình thật thiệt thòi mà, ngay cả lần đầu tiên của mình mà cũng không biết là có cảm giác gì?"

"Ta mới là người thiệt thòi đó, nam nhân các ngươi thiệt thòi chỗ nào chứ? Được tiện nghi mà còn khoe mẽ." Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, cả khuôn mặt đều nhăn lại, nhe răng trợn mắt với hắn, hận không thể cắn hắn một cái.

Tô Nhược Mộng vừa ôm nàng chạy về phía trước, vừa cùng nàng liếc mắt đưa tình, khóe miệng vẫn luôn cong lên, vui vẻ cảm nhận cảm giác ấm áp hạnh phúc này.

Hắn phát hiện, nàng giống như một đóa hoa anh túc, khiến hắn bị nghiện, khiến hắn cam tâm tình nguyện tháo xuống tất cả mặt nạ, để lộ ra phần chân thật nhất trước mặt nàng.

Nàng không biết, ôm nàng như thế, ta một câu, ngươi một câu cãi nhau với nàng như thế, với hắn mà nói, còn vui vẻ hơn so với luyện thành võ học tầng cao nhất.

"Ai nói chứ? Nam nhân chúng ta cũng thiệt thòi vậy? Người hưởng thụ cũng đâu phải chỉ có mình chúng ta. Rõ ràng người được lợi phải là nữ nhân các nàng mới đúng, nam nhân chúng ta phải vận động thể lực, còn các nàng..."

Lôi Ngạo Thiên nói xong, vứt cho nàng một ánh mắt "nàng hiểu mà".

Khuôn mặt Tô Nhược Mộng lập tức đỏ lên như bị hỏa thiêu, điên rồi, mình sắp giận đến điên rồi. Sao lại đi thảo luận vấn đề này với hắn chứ? Rõ ràng đang nói đến chuyện để nàng xuống, sao lại kéo tới chuyện này rồi?

May là đã hơn nửa đêm, may là đang ở nơi núi rừng hoang vu, nếu không để người khác nghe được, nàng còn mặt mũi đâu mà gặp người chứ?

Đột nhiên, cả người nàng cứng ngắc, dựng thẳng tai lắng nghe, lát sau lại cau mày nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, hơi mấp máy môi.

"Có người."

Lôi Ngạo Thiên cười cười, im lặng đáp lại nàng một câu: "Không sao! Có ta ở đây."

Trong lòng hắn lại kinh ngạc về thính lực của nàng, người đang núp trong bóng tối rõ ràng là một cao thủ, nếu không phải người có võ công rất cao, vốn không thể nhận ra được sự tồn tài của đối phương, quan trọng hơn là, đối phương chỉ vừa mới đến.

Từ lúc nào thì nàng trở nên lợi hại như vậy? Lôi Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nàng với vẻ tìm tòi nghiên cứu, trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh người nàng phát ra kim quang và thanh huyền cầm biến mất vào hư không, trong lòng không khỏi chấn động, chẳng lẽ khi hắn không ở bên cạnh, Mộng Nhi đã gặp được kỳ ngộ gì đó?

"Ngươi sao thế?" Tô Nhược Mộng bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, ngượng ngập hỏi.

"Không có gì! Chỉ có điều, có chuyện chúng ta cần nói rõ với nhau một chút." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười, sau đó ôm nàng dừng lại dưới một gốc cây đại thụ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng.

"Ừm." Tô Nhược Mộng trừng lớn mắt, liều mạng nháy mắt với hắn, ỷ bảo hắn đang có người ở chung quanh.

Nam nhân này bị gì thế? Rõ ràng biết có người đang ở chung quanh, lại dám làm liều như thế, chẳng lẽ hắn không sợ người khác nhân cơ hội cho hắn một đao hay sao?

"Nhắm mắt." Lôi Ngạo Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ nữ nhân này thích mở to mắt khi hôn nhau, mỗi lần đều cần hắn nhắc nhở, chẳng lẽ nàng không cảm thấy trợn tròn mắt hôn nhau nhìn rất giống đang đấu mắt gà hay sao.

Hắn muốn trừng phạt, tay ôm nàng chặt hơn, cạy môi của nàng ra, sau đó cùng quấn quít chơi đùa với nàng.

"Ừ..." Tô Nhược Mộng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay vòng chặt quanh cổ hắn, quên mất trong bóng tối còn có một đôi mắt đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, quên mất căng thẳng, quên...

Giờ phút này, nàng chỉ muốn quấn quít bên hắn, chỉ muốn cùng hắn cảm nhận cảm giác rung động này, chỉ muốn xoa dịu căn bệnh tương tư trong lòng mình, chỉ muốn.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui