Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Tiểu Linh Đang.

Không trung truyền đến một tiếng huýt sáo thanh thúy, Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng như một con chim yến rơi xuống trước mặt của Tô Nhược Mộng, dịu dàng nhìn nàng hỏi "Nương tử, chúng ta nên về nhà. Nàng đã dạy tất cả bọn họ rồi sao?”

"Về nhà?" Tô Nhược Mộng giật mình, ngước mắt nhìn hắn, lại nhìn lướt qua những phụ nhân đang đỏ mặt cười trộm, trên mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc.

Bọn họ nên về nhà, trong nhà còn có Tô thị đang chờ bọn họ, hắn rời nhà đã lâu, cũng nên trở về xem một chút. Nghe hắn nói chúng ta nên về nhà, trong nháy mắt nàng có loại xúc động rất mãnh liệt muốn đi Tử Long lĩnh, nơi đó là nhà của hắn, tương lai cũng sẽ là nhà của nàng, nơi đó là nhà của hai người.

Tô Nhược Mộng nhìn đám phụ nhân đang đỏ mặt cười trộm nói: "Các tẩu tử, những gì ta dạy mọi người đều nhớ chứ? Về sau cứ làm theo phương pháp kia, hái, phơi nắng, chúng ta phải đi rồi, mọi người bảo trọng."

Các phụ nhân nghe vậy, nhìn nàng lưu luyến không rời nói: "Mộng nhi cô nương, về sau có thời gian hãy tới nơi này chơi, chúng ta nhất định sẽ sống tốt ở đây."

"Được, về sau có thời gian, chúng ta nhất định sẽ còn quay lại. Mọi người bảo trọng, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, từng bước từng bước đi đến chỗ các hộ pháp đang đứng thành một hàng bên kia. Cũng không biết là người nào làm lộ tin tức bọn họ phải ra ngoài, trong chốc lát, tất cả mọi người đứng xung quanh sân, lưu luyến không rời theo chân bọn họ nói lời từ biệt. Rất nhiều lão nhân đều ở đây âm thầm rơi lệ, mà đám con nít còn lại vây ở bên cạnh Tô Nhược Mộng cùng Đoan Mộc Lệ, ríu rít nói lời từ biệt, lần nữa yêu cầu họ phải tới nơi này nhiều lần.

"Tất cả mọi người trở về đi thôi, chúng ta đi. Về sau có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ trở về thăm nơi này." Vành mắt Tô Nhược Mộng ửng đỏ nhìn đám người theo đuôi ở phía sau, liều mạng phất tay, lớn tiếng hô.

"Bảo trọng, chúng ta sẽ trở lại."

Sau lưng truyền đến những âm thanh chân thành, đoàn người bọn họ nghe được đềutâm tình kích động, mấy ngày ngắn ngủn chung đụng, bọn họ cũng đã giống như là người một nhà.

Lấy tốc độ nhanh nhất để đi, nhưng vẫn gặp phải trở ngại, làm trễ nãi không ít thời gian.

"Nhị Lôi Tử, Tử Long lĩnh đã xảy ra chuyện gì?" Tô Nhược Mộng thoải mái nghiêng người dựa vào người Lôi Ngạo Thiên, âm thầm hồi tưởng mấy ngày nay đi đường không ngừng nghỉ, trực giác của nàng cho biết Tử Long lĩnh đã xảy ra chuyện rồi.

Chẳng lẽ là Thành vương không phục nên tìm đến Tử Long lĩnh rồi à? Muốn xuất binh hả giận, để mình dương dương tự đắc sao?

Lôi Ngạo Thiên buông mắt nhìn nàng từ trên cao xuống một hồi lâu, không biết có nên nói cho nàng hay không, trầm ngâm một lát, chợt mày kiếm mở ra, nhàn nhạt lên tiếng: "Thành vương phái Lý tướng quân mang binh hạ trại đóng tại chân núi Tử Long lĩnh."

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng chợt ngồi thẳng người, xoay người ngước mắt hỏi Lôi Ngạo Thiên "Chàng có phái người đi trói tên trâu đực kia không? Hắn thật là quá vô sỉ, nếu như dám ép cô nãi nãi ta, ta sẽ đòi năm vạn lượng hoàng kim, để cho hắn hối hận, muốn thừa dịp chúng ta không có ở đây mà tấn công sao."

Lôi Ngạo Thiên nghe nàng nóng nảy nói tục, đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó thấy buồn cười, chế nhạo: "Nương tử, nàng nên tự vả miệng. Chẳng lẽ lần này cũng là vì hình dung con bò có bao nhiêu vô sỉ? Có điều, nếu như hắn gọi nàng là cô nãi nãi, vậy ta gọi là cái gì?"

Trong giọng nói của hắn mang theo chế nhạo, đồng thời là vô vàn sủng ái.

Bây giờ hắn mới phát hiện nàng cũng có lúc nóng nảy, hình như chỉ cần đụng tới những gì nàng quan tâm thì nàng sẽ giận đến mức nói tục. Chuyện nàng quan tâm? Nàng đem mình trở thành một phần của Tử Long lĩnh rồi sao?

"Hắn gọi ta là cô nãi nãi thì liên quan gì đến chàng?"

"Nương tử, tha cho ta nhắc nhở nàng, ta là tướng công của nàng."

"Bây giờ còn chưa phải."

"Nhưng mà, chuyện chúng ta là ván đã đóng thuyền."

"Con vịt đã đun sôi cũng có khả năng bay đi, đến miệng thịt cũng có khả năng sẽ chạy đi."

"Nàng. . ."

"Ta làm sao?" Tô Nhược Mộng khiêu khích thách thức nhìn Lôi Ngạo Thiên, dáng vẻ kiêu ngạo kiêu ngạo mà hỏi.

"Nàng thật đáng yêu." Lôi Ngạo Thiên nói xong, hôn trộm một cái vào gò má nàng, cười đến vô cùng hả hê. Nếu ngoài miệng nàng không muốn nhận thua, vậy hắn sẽ nhườngnàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi. Nhưng mà, hai người thỉnh thoảng đấu võ mồm cũng mang cảm giác tình thú.

"Mấy ngày trước ta đã ra Tử Long lệnh, đoán chừng khi chúng ta trở lại Tử Long lĩnh thì Thành vương cũng đã tới rồi."

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn, tại sao hắn không nhắc trước cho nàng biết? Nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt đen như than của tên bò đực kia, nàng không nhịn được mà bật cười.

"Hắc hắc, thật tốt quá. Lúc này nhìn ta đùa chơi chết hắn như thế nào?"

"Chơi như thế nào?" Lôi Ngạo Thiên cảm thấy rất hứng thú hỏi. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, hai mắt sáng lên, vừa nhìn cũng làm người ta cảm thấy nàng lại nghĩ tới chuyện khôi hài làm nàng rất hưng phấn.

Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, nói: "Tạm thời còn chưa có nghĩ đến, chỉ là, ta tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với tên đầu bò đực kia, nhất định phải làm một chuyện để cho hắn trọn đời không quên."

Bò đực? Lôi Ngạo Thiên cười một cái, trong lòng âm thầm quyết định về sau nhất định không được làm chuyện gì để cho nàng không vui vẻ, đắc tội với nàng, kết quả nhất định sẽ không có một cái dễ nghe tên. Hắn biểu hiện tốt như vậy, kết quả là danh hiệu nhị Lôi Tử, nếu như đắc tội với nàng không biết sẽ là cái tên gì đây, quả thật hắn không dám nghĩ.

"Nghĩ ra thì nói cho ta biết, vi phu rất sẵn lòng giúp đỡ nương tử."

"Được, không làm được thật đúng là phải có chàng giúp một tay mới phải?" Tô Nhược Mộng đồng ý ngay, đột nhiên nghĩ tới binh lính đang ở Tử Long lĩnh, ngước mắt lo lắng nhìn hắn hỏi "Chàng không ở Tử Long lĩnh, Tử Long lĩnh không sao chứ?"

"Không biết, nơi đó trên dưới trái phải đều đã được cầm giữ, hơn nữa chúng ta còn có một Bát hộ pháp thiên tài, hắn đã sớm ở Tử Long lĩnh trù hoạch không trạm gác ngầm cùng điếm tạp hầu, bọn họ đi lên cũng không công."

Lôi Ngạo Thiên mặt buông lỏng lên tiếng, ngẫm lại những cơ quan và trạm gác ngầm kia, hắn không thể không than thở lão Bát tài năng. Đối với phương diện kiến trúc, lão Bát thật sự là một thiên tài, không có không làm được, chỉ có nghĩ không ra.

Nếu như ngươi cho là Tử Long lĩnh là nhìn yên bình như vậy, vậy ngươi đã sai lầm rồi, có lẽ, ngươi mới vừa bước ra một bước, lập tức sẽ bị treo ngược ở trên cây to.

Dưới chân núi Nhị hộ pháp còn cho người ta trồng một rừng phong, thường thường ngươi còn chưa lên núi cũng sẽ bị vây trong rừng cây phong không ra được.

"Ta phát hiện chàng rất lười, tại sao người ta có danh tiếng, chàng nhất định phải lấy những cái tên khó nghe như vậy? Hộ pháp là con số, Sứ giả là phương hướng, vậy giáo đồ là cái gì?" Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ nhìn hắn, vẫn không hiểu nổi hắn đặt tên cho người ta như vậy làm gì.

Lôi Ngạo Thiên cười híp mắt lại nhìn nàng, phản kích nói: "Ta phát hiện nàng là người rất xấu, tại sao người ta có danh tiếng, nàng nhất định phải lấy tên của những con vật? Ninh Ngạo Tuyết là bò sữa, Thành vương là bò đực, vậy trưởng thôn Thanh Thủy là cái gì?"

"Trưởng thôn là heo đực."

"Tên của giáo đồ ta không lấy, quá nhiều người, ta nhớ không nổi, cũng lấy không được. Chỉ có điều, Đường chủ của chúng ta là phương hướng."

"Phương hướng?"

"Ừ, Đông Nam Tây Bắc."

"Phốc. . . Quả nhiên là phong cách của Đại Giáo Chủ." Tô Nhược Mộng không nhịn được bật cười, Đông Nam Tây Bắc, lên xuống trái phải, Nhất, Nhị, Tam, Tứ. . . Thật là phục hắn luôn rồi.

Cười, cười, nàng đột nhiên trợn to hai mắt, tay che miệng, làm động tác ra dấu tay.

"Lão Nhị, dừng xe." Lôi Ngạo Thiên hướng về phía ngoài xe ngựa hô một tiếng, ngay sau đó khẩn trương ôm Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, đặt nàng ở ven đường dưới cây đại thụ.

Tô Nhược Mộng che miệng đi vài bước về phía rừng cây, lúc này mới dừng lại tay vịn cây, liều mạng nôn mửa, đem những gì có trong dạ dày phun ra toàn bộ, cho đến khi nàng cảm thấy đến mật đều muốn phun ra thì mới chậm rãi ngừng lại.

"Tới súc miệng." Vẻ mặt Lôi Ngạo Thiên lo lắng đưa túi nước trước mặt nàng, một tay khác nhẹ nhàng thay nàng vuốt lưng. Đang tốt làm sao lại ói thành cái bộ dáng này? Sắc mặt cũng trắng bệch.

Tô Nhược Mộng nhận lấy túi nước, uống vài ngụm để súc miệng, cho đến khi nàng cảm thấy trong miệng đã không còn mùi vị gì thì mới trả lại túi nước cho Lôi Ngạo Thiên. Ngước mắt nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, khẽ cười trấn an nói: "Đi thôi, lên đường quan trọng hơn, ta không sao, có thể là do ngồi nhiều, cũng có thể là xe ngựa quá xóc."

Đoạn đường núi này gập ghềnh uốn lượn, xe ngựa rất lắc lư.

Lôi Ngạo Thiên không yên lòng nhìn nàng, mày kiếm vặn chặt, "Thật không có việc gì?"

"Không có việc gì, sau khi phun ra cảm giác tốt hơn nhiều." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, dắt tay của hắn, lôi kéo hắn đi vào xe ngựa nhỏ.

Ngoài xe ngựa, chúng hộ pháp cùng Đoan Mộc Lệ lo lắng nhìn họ dắt tay nhau về, thấy sắc mặt của Tô Nhược Mộng rất kém, rối rít khẩn trương quan tâm hỏi.

Đại Hộ Pháp nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng mặt tái nhợt hỏi "Phu nhân, người không sao chứ?"

"Sắc mặt phu nhân rất kém, có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Lạc Băng Vũ đỡ Đoan Mộc Lệ, ân cần hỏi han.

Nhị hộ pháp: "Nói nhảm, ngươi nói cũng bằng thừa? Ói thành ra như vậy nhất định là bởi vì không thoải mái."

Tứ hộ pháp trừng mắt liếc Nhị hộ pháp nói: "Lão Nhị, ngươi làm gì thế? Lão Cửu cũng chỉ vì quan tâm phu nhân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui