Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit:Thảo My

Tô Nhược Mộng trở về đường cũ, vừa đi vừa âm thầm lưu ý hoàn cảnh chung quanh.

"A..."

"Là ta."

Tô Nhược Mộng hét lên một tiếng, đột nhiên bị một ấm áp vây bên trong, ngay sau đó bên tai truyền đến âm thanh Lôi Ngạo Thiên.

"Thật xin lỗi!" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn xin lỗi.

Nàng không nên kích động, không nên một thân một mình xuống núi, không nên...

Lôi Ngạo Thiên đưa tay sờ đầu nàng một cái, mỉm cười lắc đầu, nói: "Không có việc gì là tốt, nàng không nên một mình xuống núi, nếu như nàng thật sự muốn đi gặp nàng ta, cũng nên nói cho ta biết, để cho ta cùng đi với nàng. Một mình nàng xuống núi, thật sự là quá nguy hiểm, thật may là nàng không có việc gì, nếu như nàng có chuyện, ta nên làm thế nào đây?"

"Thật xin lỗi! Ta sai rồi. Về sau ta không bao giờ kích động nữa, không bao giờ tùy hứng như vậy nữa. Ta không muốn thấy nàng ta, thật không muốn. Chúng ta về núi đi, lập tức trở lại." Tô Nhược Mộng nghĩ tới một màn sinh tử trong khách sạn, trong lòng cũng sợ hãi.

Mình thật quá lỗ mãng!

Nếu như không có cơ hội mở mắt nữa, thật sự không thể nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ chết không nhắm mắt.


Sai lầm rồi, mình thật sai rồi.

Nàng ta là ai cũng không quan trọng, nàng trông như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, nàng muốn ở chung một chỗ cùng hắn.

Xúc động là ma quỷ!

Đổi, về sau nhất định phải thay đổi. Bởi vì mình kích động thiếu chút nữa thành oan hồn dưới kiếm, cũng thiếu chút nữa mang đến phiền toái cho Tử Long Lĩnh, thiếu chút nữa cho...

"Không đi?" Lôi Ngạo Thiên bất ngờ nhìn nàng, nàng xuống núi không phải là muốn thấy được bộ mặt thật Doãn Tâm Nhi sao? Hiện tại lại không muốn xem rồi?

Tô Nhược Mộng lôi kéo tay của hắn, vừa đi về trước, vừa giải thích: "Không đi, mặc kệ nàng ta có phải đã từng ở trong lòng của chàng hay không? Mặc kệ nàng ta xinh đẹp như hoa hay là nhan sắc bình thường? Nàng là nàng, ta là ta."

Nói xong, nàng dừng bước, nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ta chỉ cần xác định tâm ý của mình cùng tâm ý của chàng là được rồi. Nàng ta không quan trọng! Ta đã suy nghĩ kỹ, nhưng mà, ta lại không nghĩ ra những thứ này lúc ở trên núi? Xúc động xuống núi như vậy, thiếu chút nữa lại mang đến phiền toái cho chàng."

"Ta không sợ phiền toái, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm. Tâm người giang hồ khó dò, một mình nàng xuống núi sẽ thua thiết." Lôi Ngạo Thiên ý tứ sâu xa nói, nhìn trên mặt nàng còn lưu lại một ít khiếp sợ, không nhịn được đau lòng.

"Nàng chắc chắn không đi? Sẽ không hối hận?"

"Không đi! Ta chỉ muốn cùng chàng về nhà, trở về nhà của chúng ta. Quá khứ của chàng, ta không muốn lại đi tìm hiểu, người nào mà không có quá khứ chứ? Ta cũng có." Đầu Tô Nhược Mộng lắc lư giống như trống, lôi kéo tay của hắn không hề dừng lại đi về phía trước.


Nàng cũng có? Lôi Ngạo Thiên rất muốn hỏi về quá khứ của nàng, nhưng nghĩ lại hiện tại bản thân đang ở hoàn cảnh này, còn có nàng mới vừa nói những lời đó, cũng không truy cứu cái nghi vấn này nữa.

Đưa tay nắm cả hông nàng, một đường nhảy về phía trước.

Có người ở theo dõi Mộng nhi, từ khách sạn ra ngoài liền bám theo, vì thoát khỏi cái đuôi phía sau, Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng một lát hướng đông, một lát đi tây, vọt lên hạ xuống. Ngược lại Tô Nhược Mộng không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn đang làm cái gì?

"Làm sao vậy?"

"Nàng bị người ta theo dõi."

"À? Vậy làm sao bây giờ?" Tô Nhược Mộng thất kinh, bọn họ không thể bại lộ con đường lên Tử Long Lĩnh, cho nên, nhất định phải thoát khỏi cái đuôi nhỏ phía sau.

"Không có việc gì! Có ta ở đây, chúng ta bỏ rơi bọn họ là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên nói xong, ôm nàng nhảy vào một rừng cây lớn, quẹo trái quẹo phải, sau mấy lần qua lại, trực tiếp ngồi trên một gốc đại thụ.

"Nín thở." Lôi Ngạo Thiên tiến tới bên tai của nàng, nhỏ giọng dặn dò.

Đi theo phía sau của bọn họ đều là cao thủ, nếu như âm thanh hô hấp nặng, bọn họ càng dễ dàng tìm ra vị trí của mình.

Không lâu sau, dưới tàng cây quả nhiên xuất hiện sáu người, bọn họ nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền nhìn chung quanh. Lôi Ngạo Thiên dựng tai lên vừa nghe, vừa kết luận đi theo bọn hắn cũng chỉ có sáu người dưới tàng cây này, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười châm biếm.


Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác trong nháy mắt thoáng qua mấy đạo bạch quang, bạch quang dừng lại mới nhìn kỹ, khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên. Mới vừa này không phải cái gì bạch quang, căn bản là bóng dáng Lôi Ngạo Thiên di động, mà sáu người dưới tàng cây đã giống như là sáu pho tượng.

Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng trên cây, cười nói: "Nương tử, nàng xuống đây đi."

"Xuống thế nào?" Tô Nhược Mộng nhìn xuống dưới, chợt cảm thấy chân có chút nhũn ra, cây này cao ít nhất cũng mười mét, hắn để cho nàng đi xuống? Bò xuống, hay là nhảy xuống? Chẳng lẽ hắn không nên thân sĩ một chút, nhảy lên ôm nàng xuống sao?

Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, khóe miệng khẽ hướng về phía bên trái gợi lên, lộ ra nụ cười lưu manh nhìn Tô Nhược Mộng:"Ta đỡ nàng, không có việc gì."

Người theo dõi cũng bị chế phục, hiện tại hắn có trêu chọc nàng một chút, như là một ‘ trừng phạt ’ nho nhỏ, hắn quyết định không lên ôm nàng xuống. Tránh cho người này không biết trời cao đất dày, giang hồ cũng không như nàng nghĩ dễ dàng lăn lộn, khắp nơi đều là ám tiễn đao kiếm, đao quang huyết ảnh.

Tô Nhược Mộng ôm chặt thân cây, lắc đầu, nói: "Ta không dám."

"Giang hồ còn kinh khủng hơn từ trên cây nhảy xuống."

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng ngẩn người, đột nhiên có chút hiểu dụng ý của hắn, hắn không chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, còn muốn nhờ vào đó rèn luyện sự can đảm của nàng. Nếu như một chút độ cao như vậy đã sợ, nàng sao còn dám cả gan làm loạn  lẫn vào giang hồ phân tranh?

Đối với người trên giang hồ mà nói, nàng, Tô Nhược Mộng chính là  xương sườn mềm của Lôi Ngạo Thiên, nếu như nàng rơi vào trong tay người khác, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Suy nghĩ cẩn thận, sau lưng Tô Nhược Mộng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng một cỗ quyết tâm, hai mắt to tròn, đôi tay buông thân cây ra, không rên một tiếng bay lên không nhảy xuống.

Giờ khắc này, nàng quyết định, nàng nhất định phải học khinh công.

Giờ khắc này, nàng quyết định, về sau nhất định không hành động một mình nữa, mọi việc nhất định nhất định cùng hắn.


Lôi Ngạo Thiên chuẩn xác ôm lấy nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, ôn nhu hỏi: "Sợ sao?"

"Sợ! Nhưng mà, sau này ta sẽ không nữa sợ."

"Quả nhiên có phong phạm Giáo chủ phu nhân, về sau, không cần trốn đi một mình nữa, nhớ mang ta theo."

"Ha ha!" Tại sao nam nhân này có thể dịu dàng như thế? Tại sao có thể nói mình nhỏ bé như vậy? ‘ nhớ mang ta theo ’ mấy chữ này, rõ ràng phải do nàng nói, nàng mới phải cần mang theo hắn.

Hốc mắt Tô Nhược Mộng ửng đỏ, nàng hít mũi một cái, từ trong ngực của hắn nhảy xuống, nắm thật chặt tay của hắn, nói: "Ta cũng sẽ không buông tay chàng ra đâu."

Sáu người bên cạnh giống tượng đá, bộ mặt như bị thiên lôi đánh,  trong lòng đều là không thể tin một màn trước mắt. Đây chính là Giáo chủ Ma Giáo lãnh tình tuyệt dục trong truyền thuyết? Hắn rõ ràng là một nam nhân đa tình, chỉ là, trong lòng bọn hắn đều biết một sự thật, chính là bắt được Tô Nhược Mộng đồng nghĩa với việc bắt được Lôi Ngạo Thiên.

Chỉ là, bọn họ ai cũng không biết mình còn có thể thấy đợi đến chiều hay không?

Cho nên, sự thật này, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể mang tới dưới suối vàng.

Lôi Ngạo Thiên cầm ngược tay của nàng, ngẩng đầu xuyên qua đại thụ che trời nhìn sắc trời, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta còn có thể trở về xem mặt trời lặn."

"Được, thế nhưng những người này?" Tô Nhược Mộng chỉ vào sáu người cùng nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi hắn phán quyết.

"Bọn họ biết quá nhiều chuyện."

"Cái gì?" Nghe vậy, đáy mắt sáu người đều là một màn chết chóc, mất hết ý chí, quả nhiên xem ra bọn họ không thể đợi đến trời chiều rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận