Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit:Thảo My

"Đúng rồi, Lăng tỷ tỷ, trận pháp bên ngoài rừng trúc là ngươi làm sao?" Tô Nhược Mộng nhớ lại trận pháp bên ngoài rừng trúc, có chút hiếu kỳ hỏi.

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt Lăng Cẩn Tịch nhìn ngoài cửa sổ  có chút xa xa, trầm mặc một hồi, âm thanh nàng mới có chút nặng nề nói: "Đó là do sư phụ ta thiết kế, lão nhân gia nàng không thích bị người khác quấy rầy, thích cuộc sống an tĩnh, cho nên, nàng bày trận pháp vòng ngoài rừng trúc."

Nói như vậy, lúc này Lăng Cẩn Tịch mới nghĩ Tô Nhược Mộng là tự mình đi vào, sư phụ nàng bày mấy trận pháp kia, nếu như không phải là người hiểu được Ngũ Hành Thuật Số thì không thể nào đi vào trong Vô Quả Cốc được. Bây giờ nghe nàng hỏi trận pháp, nàng liền hiểu Tô Nhược Mộng cũng biết Ngũ Hành Thuật Số.

"Nhược Mộng muội muội cũng biết Ngũ Hành Thuật Số chứ?" Sư phụ nói ở Đông Lý triều số người có thể hiểu Ngũ Hành Thuật Số cũng không nhiều, cơ hồ đều là sư thừa nhất mạch (người kế thừa cùng sư môn), nếu như nàng thật sự biết Ngũ Hành Thuật Số, rất có khả năng họ còn có thể là người cùng một sư môn.

Tô Nhược Mộng cũng không biết Ngũ Hành Thuật Số này ở Đông Lý triều là hiếm thấy, cho nên, nàng cũng cũng không có nghĩ tới Nhị Hộ Pháp cùng Lăng Cẩn Tịch sẽ có cái sư môn sâu xa gì hay không.

"Ta chỉ là hiểu sơ một chút da lông mà thôi, căn bản vẫn còn không tính là hiểu. Chỉ là, ta biết một người đối với phương diện này rất lợi hại, nghe nói hắn là đồ đệ của Kỳ Dịch Tử."

Nghe vậy, Lăng Cẩn Tịch có chút kích động nắm tay Tô Nhược Mộng, hỏi:"Kỳ Dịch Tử? Nhược Mộng gặp hắn chưa? Hắn ở đâu?"

"Ta chưa từng thấy qua hắn, ta chỉ gặp đồ đệ của hắn." Tô Nhược Mộng lắc đầu, trong lòng rất kinh ngạc tại sao Lăng Cẩn Tịch khi nghe được  tên của Kỳ Dịch Tử, biểu hiện lại kích động như vậy.

Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có cái quan hệ gì hay sao? Nhưng nàng không phải không ra khỏi Vô Quả Cốc? Lại nói cũng không quá biết Kỳ Dịch Tử.

Mặt Lăng Cẩn Tịch thất vọng buông lỏng tay của nàng ra, Kỳ Dịch Tử coi như là sư bá của nàng, cũng là người sư phụ nàng đợi cả đời, oán cả đời. Về chuyện hắn cùng sư phụ nàng, nàng cũng chỉ nghe sư phụ nói qua một chút, cũng không phải hoàn toàn hiểu yêu hận tình thù của bọn họ.

Chỉ là nàng biết, sư phụ ở một khắc cuối cùng trước khi chết đều nhớ tới tên của hắn.

Mặc dù nàng không cách nào thể hội (lĩnh hội, hiểu rõ) được cái loại tình cảm vừa yêu vừa hận vừa oán đó của sư phụ, nhưng mà, nàng biết sư phụ nhất định rất thích vị sư bá kia, mặc dù giữa bọn họ giống như có cái gì đó hiểu lầm.

Nhân tương hành mộc, kỳ ngôn dã chân.

Một đến chết còn nhớ nhung, đến chết vẫn mong người, nhất định là yêu rất sâu rất sâu.

Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt đau thương của nàng, nhịn không được mở miệng mà hỏi: "Lăng tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Kỳ Dịch Tử tiền bối là người thế nào của ngươi sao?" Ánh mắt của nàng có chút mê ly, có chút đau thương, giống như là đang hoài niệm cái gì.

Lăng Cẩn Tịch phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng thở dài một cái:"Hắn là sư bá của ta, nhưng mà ta chưa từng gặp hắn. Chỉ nghe sư phụ nói về hắn, sư phụ trước khi đi một khắc kia, đều gọi tên hắn. Mà ta ở chỗ này sống vài chục năm, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn đến đây. Ta không biết giữa bọn họ xảy ra cái gì, nhưng mà, ta biết sư phụ nhất định có cảm tình đặc biệt với sư bá."

Đến chết còn gọi? Sư huynh muội? Tô Nhược Mộng cũng theo nàng khẽ thở dài một hơi, bọn họ lại là một đôi phu thê bất hoà, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì mà vội vã phải tách ra. Kết quả sinh ly lại thành tử biệt, kiếp này không còn có duyên gặp nhau.

"Lăng tỷ tỷ, bọn họ chắc phải có một đoạn tình cảm rất khắc sâu. Lần sau ta giúp ngươi hỏi xem Kỳ Dịch Tử tiền bối ở nơi nào, hoặc là ngươi theo ta cùng đi ra khỏi cốc, chúng ta cùng nhau đi tìm đồ đệ của Kỳ Dịch Tử." Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt nàng chút động lòng, tiếp tục khuyên: "Cuộc sống đời người chỉ có thể đi tới, không cách nào nghịch chuyển, Lăng tỷ tỷ ngươi thật sự nguyện ý ở chỗ này cô độc cả đời?"

Lăng Cẩn Tịch rất động lòng, rất muốn ra ngoài dạo xem một chút, nhưng mà, nàng vẫn chưa nghĩ ra, cũng không biết rốt cuộc có nên đi ra ngoài hay không?

Từ nhỏ nàng ở chỗ này lớn lên, đã thành thói quen một cuộc sống như thế, nàng đối bên ngoài thế giới vừa mong đợi vừa sợ hãi. Những năm này, mỗi lần ban đêm buông xuống nàng một trông chừng sơn cốc yên tĩnh này thì nàng đều sẽ hỏi mình, muốn rời khỏi sao? Muốn đi ra ngoài xem một chút sao?

Nhưng mà, nàng rất nhanh lại gạt bỏ ý niệm này, bởi vì, nàng không nỡ để một mình sư phụ ở chỗ này, nàng không bỏ được hoa hoa thảo thảo sư phụ lưu lại ở nơi này.

Nơi này chính là nhà của nàng, nàng chưa bao giờ rời nhà đi. Mà thế giới bên ngoài như thế nào? Nàng không có nắm chắc, cũng không biết mình có thể thích ứng hay không.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lăng Cẩn Tịch vẫn lắc đầu một cái, thản nhiên nói: "Ta không đi, ta không bỏ được nơi này. Nếu như có một ngày ta suy nghĩ thông suốt rồi, hoặc là thật muốn đi ra ngoài đi một chút, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi."

"Ta ở tại Tử Long Lĩnh, ngươi đến trong khách sạn dưới chân núi Tử Long Lĩnh nói với chưởng quỹ tìm ta là được, hắn sẽ cho ta biết." Tô Nhược Mộng ghé đầu nhìn sắc trời bên ngoài, có chút thương cảm nói: "Lăng tỷ tỷ, lúc này ngươi đã không muốn rời đi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Sáng sớm ngày mai ta liền rời đi, ta đã mất tích mấy ngày, Nhị Lôi Tử nhất định rất sốt ruột."

Nhớ đến Lôi Ngạo Thiên, nàng liền hận không được lập tức rời đi, nhưng bây giờ đã chạng vạng tối. Nàng chưa quen thuộc bên ngoài, cho nên, lúc này rời đi cũng không thích hợp.

"Nhị Lôi Tử?"

"Ừ, hắn là Giáo chủ của Ma Giáo, là ác ma trong mắt các danh môn chính phái trên giang hồ, nhưng hắn thật ra là một người rất tốt. Vài ba lời cũng không thể nói rõ ràng, nếu như sau này ngươi gặp được hắn rồi, cùng hắn chung đụng một đoạn thời gian, ngươi sẽ phát hiện hắn là người rất tốt."

Tô Nhược Mộng nói xong, trên mặt hiện lên đỏ hồng nhàn nhạt.

"À?" Đột nhiên nàng từ trên ghế nhảy lên, cả người ngơ ngác.

Xong đời, nàng nhất định bỏ lỡ ngày thành thân. Lần này mẹ nàng nhất định biết chuyện nàng mất tích, mẹ nhất định lo lắng đến hỏng rồi?

Theo như tính toán, hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai là ngày nàng và Nhị Lôi Tử thành thân. Nhưng bây giờ tân nương không thấy, Nhị Lôi Tử coi như nghĩ thay nàng lừa gạt mẹ nàng, e rằng cũng là không dối gạt được.

Lăng Cẩn Tịch đứng lên, ân cần nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Nhược Mộng muội muội, ngươi làm sao vậy?" Nàng cả kinh như vậy thật đúng là làm cho tâm người ta cũng bất ổn theo.

"Ta đã lỡ hôn kỳ rồi, mẹ ta nhất định lo lắng gần chết, làm thế nào? Thân thể của nàng vốn là không tốt, nếu như lo lắng thân thể nàng làm sao bây giờ? Còn nữa, mấy ngày nay Nhị Lôi Tử không nhìn thấy ta, nhất định rất sốt ruột." Nói xong, nàng tiến lên vài bước cầm chặt tay Lăng Cẩn Tịch, nói: "Lăng tỷ tỷ, sáng mai trời vừa sáng, ta liền rời đi."

Nếu như không phải là chạng vạng ngày hôm qua trời đất xui khiến đi vào Vô Quả Cốc, nếu như không phải thân thể của nàng mệt lả, lại cố tình nhà dột lúc trời mưa, từ tối hôm qua liền bắt đầu đau bụng đến bây giờ, sáng sớm hôm nay nàng nhất định sẽ rời khỏi cốc.

Nếu như thời điểm xui xẻo, thật đúng là uống miếng nước lạnh cũng sẽ đau bụng.

"Thân thể của ngươi được không? Ta xem ngươi người sắp mệt lả luôn kìa." Lăng Cẩn Tịch lo lắng nhìn nàng.

"Không có việc gì! Ta nghỉ ngơi một buổi tối là tốt, ngày mai vô luận như thế nào ta cũng phải ra khỏi Vô Quả Cốc, bên trên Tử Long Lĩnh không biết đã loạn thành hình dáng gì?" Càng nghĩ tới những thứ này, Tô Nhược Mộng càng nóng lòng trở về.

Lăng Cẩn Tịch gật đầu một cái:"Được rồi, sáng mai ta đưa ngươi xuất cốc." Hai ngày nay thật vất vả mới quen cuộc sống với có một người làm bạn, hưởng thụ có bằng hữu ấm áp, ngày mai bắt đầu nàng lại khôi phục cuộc sống trước kia rồi.

"Tốt."

Ban đêm, Tô Nhược Mộng cùng Lăng Cẩn Tịch hai người ngồi ở trong sân nhỏ, trong bầu trời đêm lóe lên đầy sao, hai người ngẩng đầu nhìn trăng khuyết uốn cong, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng tràn đầy ly biệt ưu thương. Không khí tĩnh lặng trong sơn cốc trôi đi với mùi hoa nồng đậm, gió manh nhẹ lướt qua gương mặt, mang lại một loại cảm giác thư thái.

Hai người cũng không nói chuyện, đều lẳng lặng nhìn bầu trời.

Hai người bèo nước gặp nhau, cũng nói không rõ vì sao hai ngày ngắn ngủn chung đụng sẽ sinh ra tình bạn kỳ diệu như vậy, giống như đã là lão bằng hữu nhiều năm. Không cần cố ý đi nhớ, dung nhan của đối phương cũng đã khắc ở trong đầu của mình.

"Lăng tỷ tỷ, ta hi vọng có một ngày có thể thấy ngươi tới tìm ta."

"Ừ, ta cũng vậy hi vọng có một ngày, chúng ta có thể ở bên ngoài gặp lại. Nhược Mộng muội muội, mọi việc ngươi phải cẩn thận, những người đó không biết có còn ở bên ngoài chờ ngươi hay không?" Mặc dù nàng không biết giang hồ là dạng gì, nhưng mà, nàng nếu như đã bị người khác đuổi tới nơi đây, đã nói lên tình cảnh của nàng rất nguy hiểm.

Tô Nhược Mộng thở dài một cái, ánh mắt kiên định nói: "Ta cũng không biết, đối phương cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nhưng mà, sáng mai ta nhất định phải xuất cốc. Ta không thể để cho gia nhân (người nhà) của ta lo lắng, coi như thật sự có người đang bên ngoài chờ ta...Ta cũng nhất định phải xuất cốc, nhanh chóng về nhà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui