Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Hắn chính là không quen nhìn bộ dạng nhăn nhó của lão Tứ này, rõ ràng đã động lòng, cố tình muốn một bộ dáng ta vẫn không động lòng. Một nam nhân bình thường đối tâm với một nữ tử hoa dạng niên hoa, có cái gì cảm thấy xấu hổ.

Cũng bởi vì như vậy, hắn mới cố ý tự biên tự diễn một tuồng kịch, tính chèn ép hắn nhìn thẳng tâm ý của mình.

Không ngờ đầu người này còn trì độn hơn lừa, cư nhiên vẫn không phát hiện tâm ý của mình, ngược lại tìm tới hắn liều mạng.

Hắn thật là cảm thấy hết chỗ nói rồi.

Nghe lời nói của Bát hộ pháp, cũng làm cho Tô Nhược Mộng giật mình, lão Bát cũng biết, sớm đã biết như vậy. Lẽ ra, lấy tình cảm giữa huynh đệ bọn họ, lão Bát ở ngoài sáng biết giữa lão Tứ và Băng Vũ có tình huống mờ ám, rất không có khả năng sẽ sinh ra ý nghĩ đoạt nhân sở ái.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nếu như Lão Bát không làm hành động gì khiến lão Tứ ghen ghét, tin tưởng lão Tứ cũng sẽ không động thủ với hắn.

"Đúng vậy, ta tin tất cả mọi người đã nhìn ra, chỉ là trong khoảng thời gian này mọi người bận bịu, thật đã quên chuyện này." Tô Nhược Mộng tiếp theo lời nói của Bát hộ pháp, nói xong, nàng chuyển mắt nhìn Bát hộ pháp, hỏi: "Lão Bát, chuyện này nếu ngươi đã sớm biết, vậy ngươi đối với Băng Vũ lại là chuyện gì xảy ra? Ta không tin, ngươi là loại đoạt người yêu của huynh đệ mình."

Nghe vậy, Tứ hộ pháp cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Bát hộ pháp, một câu nói của Tô Nhược Mộng thức tỉnh người trong mộng. Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện chỗ khả nghi của lão Bát, nếu như lão Bát sớm đã phát giác như vậy, lấy tính tình của hắn, thật sự không thể nào làm chuyện như vậy.

Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái.

Tò mò, thật sự tò mò.

Bát hộ pháp liếc mắt nhìn Tứ hộ pháp, vừa nhìn về phía Tô Nhược Mộng, chậm rãi nói: "Ta đối với Lão Cửu giống như đối với muội muội mình, nào có phức tạp như bọn họ nghĩ."

"Không đúng! Ngươi rõ ràng đối với Băng Vũ đặc biệt như vậy, chỉ cần người mang ánh mắt, cũng nhìn ra được ngươi đối với nàng bất đồng." Tứ hộ pháp không nhịn được phản bác lời của hắn, bây giờ hắn cũng đã suy nghĩ thông suốt, nếu như lão Bát thật sự thích Băng Vũ mà nói, hắn vẫn là rút lui thôi.

Bởi vì tuổi của lão Bát cùng Băng Vũ xấp xỉ nhau, hai người giống như lại có vẻ có đề chuyện. Trái lại hắn, thật sự giống như một người đại ca, bình thường cùng Băng Vũ cũng không có chuyện gì có thể nói, còn không bằng thành toàn cho bọn họ.

Bát hộ pháp trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cũng mang mắt sao? Nếu như không phải ngươi mắc cỡ ngại ngùng, nếu như không phải ngươi đối mặt với thổ lộ của cô nương người ta còn ngây ngốc, nếu như không phải ngươi một mực đều không nhìn rõ tim của mình, vậy ta cần mạo hiểm diễn trò?"

"Diễn trò?" Tô Nhược Mộng cùng Tứ hộ pháp đồng thời nhìn về phía Bát hộ pháp, miệng đồng thanh hỏi.

"Chính là diễn trò, hảo tâm không có hảo báo, không chỉ có bị người hiểu lầm, còn bị người nào đó đánh mấy chưởng." Bát hộ pháp đưa tay sờ ngực sinh đau, bây giờ hắn nhìn bộ dạng sững sờ này của Tứ hộ pháp, thật đúng là có phần hối hận hành động của mình rồi.

Chuyện tình con lừa này cư nhiên nặng cân như vậy cũng vì tâm hắn kinh sợ bất tỉnh ngủ say, ai, thực không biết làm sao.

Tô Nhược Mộng đại khái có chút hiểu, nàng tò mò nhìn Bát hộ pháp, hỏi: "Ngươi diễn như thế nào? Thất bại như vậy, lần sau nhớ tìm tới ta, ta bảo đảm ngươi nhất định thành công."

"Ha ha." Bát hộ pháp gãi gãi đầu, cười, chậm rãi nói: "Tối hôm qua ta không cẩn thận nghe được Băng Vũ thổ lộ với lão Tứ, nhưng lão Tứ này thật sự là quá khinh người. Hắn cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, làm hại Băng Vũ khóc chạy. Ta nghĩ cả đêm, liền muốn Băng Vũ khá hơn một chút, làm cho cái đại lăng tử này ghen, có lẽ hắn có thể hiểu tâm ý của mình. Nào biết hắn vẫn không hiểu tâm ý của mình, ngược lại tức giận đánh ta mấy chưởng, kết quả lại làm cho Băng Vũ tức giận khóc."

"Ta... Ta... Ta nào biết ngươi đang diễn trò, ai cho ngươi không có nghiêm chỉnh đối với Lão Cửu. Hiện tại Lão Cửu chính là đồ đệ của ta, ngươi như vậy sẽ ảnh hưởng nàng luyện võ."

Tứ hộ pháp quẫn bách nhìn hắn, ưỡn ngực, ngôn từ chính nghĩa lên án lỗi lão Bát.

"Ha ha!" Tâm tình Tô Nhược Mộng tốt nở nụ cười, bây giờ nhìn lại, lão Tứ này cùng Lạc Băng Vũ chính là tình đầu ý hợp, mà lão Bát cũng chỉ vì nhắc nhở tâm lão Tứ. Tiết mục hai huynh đệ bất hòa đoạt ái căn bản là một hồi Ô Long.

Chỉ là nghe lời nói này của lão Bát, cái lão Tứ này thật sự là quá lừa (con lừa), một cô nương gia người ta đều đã thổ lộ trước với ngươi, ngươi còn bày cái phổ (bản nhạc) gì?

Đồ đệ của hắn? Có lầm hay không, Băng Vũ người ta chính là hộ pháp thiếp thân Nhị Lôi Tử chuẩn bị cho nàng, người ta ở trong hộ pháp đứng hàng thứ chín, sao có thể là đồ đệ của hắn.

Tô Nhược Mộng cười một lúc lâu, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn chằm chằm Tứ hộ pháp, nói: "Lão Bát người ta có nỗi khổ tâm, một tấm chân tình của Băng Vũ nhà ta, lão Tứ, ngươi thật đúng là không biết nhìn người hảo tâm. Băng Vũ nhà ta chính là một cô nương tốt, nếu như ngươi không biết quý trọng, ta trở về thương lượng với Giáo chủ các ngươi một phen, dứt khoát gả nàng cho lão Bát thôi. Ta thấy lão Bát cũng là người thương hoa tiếc ngọc, hắn nhất định sẽ đối đãi với Băng Vũ thật tốt."

"Đừng, đừng, đừng." Tứ hộ pháp cùng Bát hộ pháp lại một lần nữa ăn ý lắc đầu, khoát tay, bộ mặt khẩn trương đồng thanh cự tuyệt.

Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Bát hộ pháp, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, cắn cắn môi, nhất cổ tác khí nói: "Phu nhân, lão Tứ biết sai rồi."

"Sai rồi?" Tô Nhược Mộng giả bộ khó hiểu hỏi.

Tứ hộ pháp nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt chân thành nói: "Phu nhân, là lão Tứ nhầm người tốt làm người xấu, là lão Tứ không biết quý trọng." Nói xong, vẻ mặt hắn chân thành nhìn về phía Bát hộ pháp: "Lão Bát, thật xin lỗi! Ngươi đợi sẽ trả lại mấy chưởng cho ta đi. Cái đó... Cái đó... Cám ơn ngươi!"

Bát hộ pháp khoát tay áo, cười nói: "Ngươi đừng cám ơn ta, chờ ngươi dụ dỗ Cửu muội trở về, chờ ngày đại hỉ của các ngươi, kính ta mấy ly rượu là được rồi. Tính toán ra, ta cũng coi như là bà mối của các ngươi có đúng không? Phu nhân, ngươi nói đúng không?"

"Không sai, không sai!" Tô Nhược Mộng cười gật đầu, trong lòng rất vui mừng, nhìn trong lòng bằng hữu tốt của mình đã có đối tượng, nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng thay bọn họ.

"Ta... Ta... Nàng... Nàng...." Vẻ mặt Tứ hộ pháp khó xử nhìn Tô Nhược Mộng cùng Bát hộ pháp, thổ thổ thôn thôn cả buổi, cũng không có nói ra lời nào.

"Ngươi như thế nào? Nàng như thế nào?" Tô Nhược Mộng nhìn nam tử hán bảy thước này, một người đối với đao quang kiếm ảnh (cảnh tàn sát khốc liệt) đều không nhíu mày, vào lúc này lắp ba lắp bắp nói không ra lời, trong khoảng thời gian ngắn, vừa tức giận, vừa buồn cười.

Bát hộ pháp sáng tỏ nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành: "Lão Tứ, ngươi liền ra sức ở nơi đó ta không ngừng, ngươi không ngừng làm chi? Không phải để ngươi đi dụ dỗ người ta sao? Có khó như vậy sao? Muốn so sánh với lên đoạn đầu đài còn khó hơn. Ngươi không thể đừng nhăn nhó như vậy không? Toàn bộ nam tử hán bảy thước giống như là một nương môn (đàn bà)."

Tứ hộ pháp vèo một tiếng đứng lên, đưa tay chỉ Bát hộ pháp, đỏ mặt, gông cổ quát lên: "Lão Bát, ngươi thúi lắm. Ngươi mới là một nương môn đấy? Không phải dụ dỗ người sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng trong khe cửa nhìn người như vậy, hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới là gia môn (đàn ông) thật?"

Bát hộ pháp cũng không cam chịu yếu thế đứng lên, nhìn hắn sẵng giọng nói: "Tốt, ngươi liền dụ dỗ cho ta xem. Ngươi không phải là gia môn thật sao? Hôm nay ngươi không hoàn thành chuyện này, bắt đầu từ sáng mai, ta liền trực tiếp gọi ngươi là Tứ tỷ, hừ."

"Hừ, ngươi mới phải Bát muội đấy?" Tứ hộ pháp cực kỳ tức giận, quay lại nói hắn một câu, xoay người liền sải bước rời đi. Hắn hình như bị giận đến quên mất trong lương đình còn có một Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ thở phì phò này của Tứ hộ pháp, không nhịn được khẽ cười một tiếng, khẽ liếc mắt Bát hộ pháp một cái, cười nói: "Lão Bát, ngươi là cố ý?" Cảm giác ăn ý giữa bọn họ thật sự là tốt đến làm người ta hâm mộ.

"Lão Bát, chúng ta ngồi lại một chút đi." Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ ghế đá, ánh mắt không ngừng đánh giá Bát hộ pháp.

Hắn nói hắn đối với Băng Vũ không có loại ý tưởng đó, chỉ xem nàng như muội muội, nhưng nàng làm sao cảm giác không quá giống? Có người nam nhân nào sẽ dụng tâm với một nữ tử như thế, nhưng chỉ đơn thuần khi đối phương là muội muội của mình?

Hắn có thể là từ lúc bắt đầu cũng không nghĩ tới muốn tranh với Tứ hộ pháp, vào lúc này cũng là bởi vì đau lòng Băng Vũ thổ lộ thất bại, mới gây ra chuyện này?

Bát hộ pháp nhẹ đặt vạt áo ngồi xuống, quay lại nhìn thoáng qua Tô Nhược Mộng, cười nói: "Phu nhân, vì sao ngươi dùng loại ánh mắt này đánh giá lão Bát? Chẳng lẽ phu nhân là không tin lão Bát đối với Lão Cửu chỉ có tình huynh muội sao? Mặc dù ánh mắt phu nhân rất lợi hại, nhưng mà, lần này ngươi thật nhìn lầm. Ta đối với Lão Cửu thực sự chỉ có tình huynh muội."

"Hả?" Tô Nhược Mộng có chút kinh ngạc hắn lại nói trắng ra như thế, chỉ là, hắn nhiều lần cường điệu như vậy, mình còn thật sự là không quá tin tưởng.

Bát hộ pháp nhìn bộ dạng nàng hiển nhiên vẫn là chưa tin, bất đắc dĩ cười một cái, nói: "Thời điểm lần đầu tiên thấy Lão Cửu, ta đối với nàng liền có một loại cảm giác rất thân thiết, nhưng mà, ta rất rõ ràng cái loại thân thiết đó, thật không phải là loại áy náy giữa nam nữ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui