Edit: Thảo My
"Ha ha!" Đột nhiên, Lôi Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, sau khi ngừng lại, <d d l q d> buông mắt xuống nhìn Tâm Nương, cười nói: "Tâm Nương, bản tính thấy lợi là ham này của ngươi thật đúng là mười năm như một. Nếu ngày nào đó sửa đổi được, ngày sẽ biến thành đêm rồi."
Nghe vậy, Tâm Nương yên nhiên cười, quét nhìn đại đường một vòng, cười nói: "Đại Giáo Chủ nói đến chỗ nào? Trên đời này có thể khiến Tâm Nương tin tưởng cũng chỉ có bạc và Đại Giáo Chủ ngươi, nhưng mà, ngươi lại cự tuyệt ta ở bên ngoài mười bước, ta rất đau lòng? Cho nên, ta hiểu, chỉ có tiền mới đáng yêu nhất, tri kỷ nhất."
Người trong đại đường coi như không thấy gì nhìn Tâm Nương, người trên giang hồ ai cũng biết mị chưởng quỹ —— Tâm Nương của【 khách sạn Vô Danh 】, trong mắt chỉ có bạc.
Tâm Nương nói xong, cười tít mắt đánh giá Tô Nhược Mộng, thấy nàng cũng không vì lời nói ái muội của mình mà thay đổi sắc mặt, trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Nữ tử này đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên thật đúng là đẹp mắt, bộ dạng gặp chuyện không hoảng hốt không loạn của nàng, trong cặp mắt sáng kia lơ đãng chảy qua sự giảo hoạt thông minh lanh lợi, trên người ẩn dấu mà tràn đầy phong hoa, không chỗ nào không chứng minh ánh mắt độc đáo của Lôi Ngạo Thiên.
Một đóa hoa kiều diễm, phối với Lôi Ngạo Thiên thật đúng là làm cho lòng người ta cảnh đẹp ý vui.
"Có thể nào làm cho Tâm Nương thương tâm? Nếu cái này truyền ra ngoài, trên giang hồ có bao nhiêu nam tử ghi hận lên Lôi Ngạo Thiên ta. < D D L Q D>Được, nhân tình này ta thiếu, Tâm Nương lúc nào muốn trả nhớ nói trước là được."
Lôi Ngạo Thiên nói xong, nhìn về phía Nhị hộ pháp, phân phó: "Lão Nhị, truyền đi tin tức Ma Giáo chúng ta thiếu 【 khách sạn Vô Danh 】 một đại nhân tình, trước khi chúng ta còn chưa trả hết nhân tình này, nếu có ai đối địch với 【 khách sạn Vô Danh 】, đó chính là đối địch với Ma Giáo chúng ta."
Nhị hộ pháp bất mãn lườm Tâm Nương một cái, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, nhân tình này không thể tính như vậy chứ? Nàng chỉ là thuận miệng nói một chuyện chúng ta đã sớm biết, buôn bán này thật sự thiệt thòi lớn rồi."
Nhị hộ pháp nói xong, phản cảm nhìn bộ dạng phong tao khoe khoang của Tâm Nương, môi đỏ mọng liệt diễm, ngực rộng mở cánh tay lộ ra, nhất là nụ hoa Mẫu Đơn hé nở trên ngực kia.(diendan) Hừ, vậy nàng rốt cuộc mở khách sạn hay là hoa lâu, cho dù là vì thu hút khách nhân, trang phục nàng cũng không cần mặc như kia chứ?
Trái lại Giáo chủ phu nhân của bọn họ đoan trang lại thỉnh thoảng nghịch ngợm đáng yêu, nàng thật sự khác biệt không giống nửa điểm, chính là dùng khoảng cách xa vạn dặm để hình dung cũng không đủ.
Cửu muội bên cạnh bọn họ cũng không biết tốt hơn nàng bao nhiêu lần.
Tâm Nương thu hồi nụ cười ở khóe miệng, hơi híp mắt quan sát nam nhân rõ ràng rất xem thường nàng, trong lòng âm thầm ghi nhớ món nợ của hắn. Nam nhân ghê tởm, hắn cho là mình là ai? Hắn dựa vào cái gì khinh thường nàng? Nàng một nữ tử yếu đuối ở nơi ồn ào hỗn loạn, đao quang kiếm ảnh (cảnh tàn sát khốc liệt) trong chốn giang hồ kiếm miếng cơm, nàng dễ dàng sao?
Hắn dùng ánh mắt xem thường này nhìn nàng sao?
Đáng giận, thật sự là đáng giận.
"Lời này của Nhị hộ pháp sai rồi. Có khi tác dụng của một câu rất lớn. Còn nữa, ý tứ này là của Giáo chủ các ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn nghe theo?" Nói xong, nàng phong tình vạn chủng hướng Lôi Ngạo Thiên ném một đại mị nhãn, cười nói: "Lôi Đại Giáo Chủ, thuộc hạ của ngươi hình như cũng không phải tất cả đều nghe hiểu được tiếng người. Ngươi nói, Tâm Nương mạo hiểm nguy hiểm tính mạng nói cho các ngươi một tin, ta dễ dàng sao?"
Lôi Ngạo Thiên liền ôm chặt Tô Nhược Mộng, trực tiếp coi như không thấy đại mị nhãn của nàng, chuyển mắt nhìn về phía Nhị hộ pháp, nói: "Lão Nhị, ngươi đi xuống làm đi. Cũng không thể để người trên giang hồ chê cười Ma Giáo chúng ta không đúng?" _ DIENDAN_ Nói xong, nhìn về phía Tâm Nương: "Tâm Nương, ngươi cho người dẫn chúng ta vào phòng khách, lại cho người chuẩn bị một bàn rượu ngon thức ăn ngon tới, ta tin những thứ này đều có người trả? Đã có ngươi có lòng muốn thịnh tình khoản đãi, chúng ta cũng chỉ khó bỏ thịnh tình này."
"Tiểu nhị, mang Đại Giáo Chủ cùng các hộ pháp lên phòng đi."
"Vâng, chưởng quầy. "
Tiểu nhị khom mình đáp một tiếng, Lập tức hướng về phía Lôi Ngạo Thiên bọn họ đưa tay làm một thế mời: "Khách quan, mời."
Đưa mắt nhìn đoàn người Lôi Ngạo Thiên lên lầu hai, Tâm Nương rút tầm mắt về, xoay người đi trở về quầy tiếp tục tính toán sổ sách của nàng, trực tiếp coi nhẹ ánh mắt âm lãnh truyền tới từ góc đại đường.
Ha ha, Tâm Nương nàng là ai? Chẳng lẽ cho rằng nàng là người dễ dàng bị sắp xếp như vậy sao?
Nàng cũng không lo lắng người đó sẽ tìm nàng gây sự, nếu như, nàng dễ dàng bị người khác xoắn bóp như vậy, nàng sao có thể ở trên giang hồ thoải mái sống đến bây giờ.
Lạc Băng Vũ bỏ bọc quần áo của Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên còn có Phượng cầm vào gian phòng, liền lui ra ngoài.
Tô Nhược Mộng nhìn đánh giá gian phòng bài trí thanh nhã một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, cười trêu ghẹo nói: "Nhị Lôi Tử, xem ra Tâm Nương phong tình vạn chủng ngưỡng mộ chàng đã lâu, các ngươi rất sớm biết nhau sao?"
"Ha ha." Lôi Ngạo Thiên tiến lên vài bước, hai tay nắm bả vai của nàng, hỏi: "Nương tử, ta có thể xem hành động bây giờ của nàng là ghen không?"
" Ta? Ghen?" Tô Nhược Mộng kỳ quái lên tiếng, đưa tay chỉ vào chính mình.
Lôi Ngạo Thiên dùng sức hít mũi một cái, lắc đầu, nói: "Ừ, thật chua."
Tô Nhược Mộng đưa tay đấm nhẹ lồng ngực của hắn mấy cái, cười giận dữ: "Xấu xa, ta nào có ăn giấm?" Nói xong, nhìn ánh mắt hắn rõ ràng là không tin, rồi nói tiếp: "Ta cần gì phải ghen? Nữ nhân khác lại không thể đến gần chàng, chàng muốn, cũng bất lực."
"Ha ha." Lôi Ngạo Thiên cười khẽ một tiếng không nguyện buông tha cơ hội đùa giỡn nàng, cười nói: "Nương tử, chẳng lẽ nàng không phát hiện lúc Lão Cửu đi qua bên cạnh ta, ta đã không có phản ứng sao?"
Tô Nhược Mộng sửng sốt, kinh hỉ nhìn hắn, không quá khẳng định hỏi ngược lại: "Ý của chàng là, chứng dị ứng của chàng đã tốt hơn sao?"
" Có vẻ, hình như là vậy." Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt kinh hỉ của nàng, trong lòng hơi có chút không vui,_ DIENDAN_ chẳng lẽ nàng không sợ hắn tốt lên sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
"Nếu không, tối nay ta tìm người đến thử xem? Chứng thực một phen?"
Tô Nhược Mộng sao không biết tính toán trong lòng hắn? Hắn chỉ muốn thăm dò nàng một phen, chỉ muốn nhìn bộ dáng ghen của nàng một chút. Cho nên, nàng nói cái gì cũng không để cho hắn được như ước nguyện, vì thế, nàng nhìn hắn cười đến mặt mày đều cong gật gật đầu, nói: "Tốt, tốt. Chàng tốt hơn rồi, ta coi như bớt một mối tâm sự."
Lôi Ngạo Thiên nhíu nhíu mày, nhìn nàng ủy khuất nói: "Nương tử, nàng thật sự không để ý chút nào sao?"
"Để ý." Tô Nhược Mộng nhìn hắn, nghiêm mặt khẳng định thái độ của mình, dừng lại, nàng khẽ thở dài một hơi, lại nói: "Đúng là, ta để ý lại có biện pháp nào sao? Chàng là phu quân của ta, là trời của ta, chàng muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, người làm thê tử như ta lại nói được cái gì? Nếu như thật sự không chịu nổi, cũng chỉ có rời đi thành toàn cho chàng."
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng chăm chú nhìn khuôn mặt Lôi Ngạo Thiên biến đổi mấy lần, cúi đầu, cắn môi thật chặt, không để cho mình cười ra tiếng.
Vớ vẩn, muốn làm ta sốt ruột, ngược lại ta muốn nhìn, chàng sốt ruột không?
Quả nhiên, Lôi Ngạo Thiên nghe lời nói của Tô Nhược Mộng lập tức nóng nảy, âm thầm hối hận tại sao mình tự cho là thông minh? Rõ ràng chính là tư tưởng của nàng khác biệt người nơi này, tại sao phải gây chuyện? Bây giờ tốt, kết quả mang đá đập chân mình, có đau cũng không nói nên lời.
"Hắc hắc. nương tử, ta nói đùa, cho dù ta tốt, ta cũng sẽ không bỏ gần cầu xa."
"Ta biết ngay, chàng muốn tìm Tâm Nương thử một lần, như vậy cũng không tính là bỏ gần cầu xa, có đúng không?" Tô Nhược Mộng đưa tay đẩy tay hắn đặt ở trên vai mình, cắn môi, nén cười đi tới trước cửa sổ, đứng lại.
Lưu lại cho Lôi Ngạo Thiên một bóng lưng cô đơn.
"Ách?" Lôi Ngạo Thiên nhất thời bị nghẹn,< diễn đàn > đây không phải ý hắn? Hắn căn bản cũng không có ý kia?
"Nương tử, ta thật sự không có ý tứ muốn tìm Tâm Nương thử một lần, nàng cũng không phải không biết, trong mắt ta, trong lòng ta chỉ có nàng, ta làm sao bỏ nương tử tìm người khác chứ? Mới vừa thật sự là dùng từ không đúng, từ sai từ sai."
Tô Nhược Mộng cắn chặt môi, không lên tiếng, sợ mình vừa buông lỏng môi, liền bại lộ tất cả ngụy trang.
Thật ra nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, cũng thật có ý tứ.
Lôi Ngạo Thiên cuống cuồng đi tới đứng bên cạnh Tô Nhược Mộng, có chút không biết sao nhìn nàng, nhìn hai vai run run của nàng, hắn không khỏi càng thêm bối rối, tưởng rằng mình làm nàng thương tâm khóc rồi.
"Nương tử, ta..."
"Cẩn thận!"
Tô Nhược Mộng đột nhiên xoay người kéo hắn qua một bên, kinh ngạc nhìn phi tiêu mới vừa bay qua bên tai bọn họ, Lôi Ngạo Thiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng thò đầu ra bên ngoài cửa sổ quét nhìn một vòng, người đã không thấy. Liền ôm lấy Tô Nhược Mộng đi tới trước tấm bình phong, rút phi tiêu đính trên bình phong ra.
Nếu như không phải sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, hắn đã sớm đuổi theo ra ngoài. Mà hắn nắm chắc mười phần, chỉ cần hắn đuổi theo, người trốn từ một nơi bí mật gần đó nhất định sẽ bị hắn bắt lấy. Chỉ là, trong phòng còn có Tô Nhược Mộng ở đây, hắn không thể dễ dàng mắc bẫy của người khác.
An toàn của nàng mới là quan trọng nhất.
Vẻ mặt Tô Nhược Mộng ngưng trọng nhìn hắn, hỏi: "Trên giấy viết cái gì?"