Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

"Tâm Nhi, ngươi... Bảo trọng!" Tả sứ giả chợt nghiêng đầu nhìn bóng lưng Doãn Tâm Nhi, nhỏ giọng thì thào, ngay sau đó lại rũ đầu xuống, thẳng tắp quỳ ở nơi đó, chờ đợi trừng phạt thuộc về hắn.

Trong lòng mọi người đều hiểu tâm ý của Tả sử giả với Doãn Tâm Nhi, nhưng mà, hắn vì một nữ nhân, mà độc ác xuống tay hại lão giáo chủ đối với mình ân trọng như núi, dù ai cũng không cách nào tha thứ cho hắn.

"Tả sứ giả, ngươi có biết mình phạm sai lầm gì?" Lôi Cận nhìn Tả sứ giả quỳ gối giữa đại sảnh, vẻ mặt lạnh tanh hỏi.

Tả sứ giả nâng đầu, mặt lộ vẻ thẹn nhìn Lôi Cận, lại nhìn các huynh đệ những năm gần đây cùng sinh cùng tử, sau khi dùng sức dập đầu ba cái, lớn tiếng đáp: "Thuộc hạ biết sai, xin lão giáo chủ trách phạt."

Nhẹ nhíu mày, trầm ngâm một lát, Lôi Cận nhìn về phía Đại Hộ Pháp, nói: "Đại Hộ Pháp, mang Tả sử giả đi xuống, theo như điều thứ sáu giáo quy, đánh 50 roi."

"Dạ, lão giáo chủ!" Đại Hộ Pháp tiến lên, nhận lấy roi da trong tay Lôi Cận, đi tới trước mặt Tả sử giả, nhìn hắn, nói: "Đắc tội, Tả sứ."

"Đây là ta nên nhận, bắt đầu đi!" Dứt lời, hắn cởi áo của mình, chỉ một áo lót màu trắng, lộ ra lụa trắng quấn chặt lấy ngực.

Hạ xuống, hai cái, ba cái...... 49, 50.

Năm mươi roi đánh xuống, sắc mặt Tả sứ vốn tái nhợt, trở nên càng thêm trắng bệch như tờ giấy, ngay cả sắc môi đỏ nhạt cũng trở thành xám trắng, không nhìn thấy một chút huyết sắc. Lụa trắng bao lấy vết thương do kiếm trên ngực đã tràn máu ra, áo đơn từ lâu đã bị roi da rút ra một lỗ hổng thật dài, lộ ra miệng vết thương rách thịt, nổi bật lên cả người hắn càng thêm suy yếu.

Mọi người thấy Tả sử giả cắn răng kiên trì vẫn quỳ thẳng, trong lòng vừa không đành lòng, vừa hận rèn sắt không thành cương.

Lôi Cận nhìn Tả sử giả quật cường, khẽ thở dài một cái, nói: "Tả Bất Bình, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là sứ giả của Ma Giáo chúng ta, đợi ngươi uống canh hạ vong ưu (quên ký ức), sẽ để Đại Hộ Pháp sai người tiễn ngươi xuống núi."

"Lão giáo chủ, xin ngươi lưu ta lại đi? Ta Tả Bất Bình sẽ không phạm sai lầm giống vậy, chỉ cầu lão giáo chủ không đuổi ta rời đi Ma Giáo." Tả Bất Bình liều mạng dập đầu, cầu xin lưu lại.

Nhưng mọi người và Lôi Cận đều mặt không thay đổi ngồi, không người nào xin tha cho hắn, Lôi Cận cũng không lên tiếng đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Bởi vì ai cũng biết, ở Ma Giáo chỉ cần ngươi phạm vào giáo đồ, mặc kệ là ai cũng nhất định sẽ xử lý theo giáo quy. Loại phản đồ giống như Tả Bất Bình, mặc kệ nguyên nhân là cái gì? Hắn đều là không thể nào lấy được tha thứ, cũng không thể tiếp tục lưu lại Ma Giáo.

Lôi Cận lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt hắn, nói: "Giáo quy Ma Giáo, ngươi thân là Sứ giả nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, không cần biết, chuyện này mặc kệ người phạm sai lầm là người nào, đều là không thể nào ở lại Ma Giáo. Ngươi đừng nói nữa, đi đi."

"Lão giáo chủ, Bất Bình sai rồi, Bất Bình không nên vì nhi nữ tình trường, không nên ngoan tuyệt vô nghĩa như thế, liên thủ người ngoài xuống tay với lão giáo chủ. Lão giáo chủ đối với Bất Bình ân nặng như sơn, Bất Bình làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế, Bất Bình không dám cầu lão giáo chủ tha thứ, chỉ cầu lão giáo chủ cho Bất Bình một cơ hội chuộc tội, lưu Bất Bình lại."

Tả Bất Bình vừa dập đầu, vừa biết; ân hận lúc đầu đã làm sai, trên mặt một mảnh chân thành.

Nhưng mặc dù hắn biết sai cũng tốt, hối hận cũng tốt, Ma Giáo to lớn không thể nào dễ dàng tha thứ chuyện như vậy, nếu không còn không biết sẽ có bao nhiêu người chịu không được hấp dẫn.

"Đi đi." Lôi Cận đứng lên, ngầm liếc mắt ra hiệu cho Hàn Nhứ các nàng, dẫn đầu xoay người rời đi.

"Tả sử giả." Cùng lúc đó, mọi người thấy Tả sử giả mềm mại ngã xuống không khỏi lên tiếng kinh hô, rối rít vây lại.

Chỉ là Tả sử giả nhắm chặt hai mắt, khóe miệng còn lưu lại một nụ cười.

Thất hộ pháp đưa bàn tay dò xét đến trước mũi hắn, lại đưa tay giữ mạch tượng hắn, nản lòng nhìn mọi người lắc đầu một cái, bộ mặt đau thương. Tả sử giả tuy là phạm vào lỗi không thể tha thứ được, nhưng mà mọi người đều là một hồi huynh đệ, bọn họ cũng không thể vui mừng nhìn hắn chết ngay trước mặt mình.

Tất cả mọi người có thể nghĩ hắn nên bị trừng phạt, lại không nghĩ đến, Tả sử giả lại có thể biết trước chuyện xảy ra đặt độc dược ở trong miệng, lại chết công khai.

Hắn đã sớm biết kết quả như vậy, nhưng mà vừa không muốn rời Tử Long Lĩnh, cho nên nghĩ tới chết ở Tử Long Lĩnh. Kết quả như thế không phải mọi người muốn thấy, nhưng mà, bọn họ cũng có thể hiểu được quyết định này của Tả sử giả, nếu như là bọn họ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn chết ở Tử Long Lĩnh, mà không phải vĩnh viễn không thể lại bước lên Tử Long Lĩnh một bước.

Lôi Cận, Hàn Nhứ cùng mấy người Tô Nhược Mộng cũng vây quanh, nhìn Tả sử giả té ở trong ngực Thất hộ pháp, mặt đều lộ vẻ đau thương lắc đầu một cái.

"Các ngươi hậu táng Tả sử giả đi." Lôi Cận bỏ lại một câu, xoay người lần nữa rời đi.

Ai, hắn đây hà tất gì phải vậy chứ? Tại sao trước khi làm không nghĩ đến có thể sẽ đối mặt với kết cục? Vì sao vẫn còn luẩn quẩn trong lòng? Nếu quả thật nghĩ muốn chuộc tội, dù sao còn sống là còn có hy vọng.

Ánh mắt hắn không nên thiển cận như vậy, cho dù không thể ở lại Ma Giáo, hắn cũng không phải có thể dùng những phương thức khác đối mặt với chuyện như vậy sao? Hoặc là, làm một chút chuyện cùng Ma Giáo trăm sông đổ về một biển.

Lôi Cận không thích kết cục như vậy, mặc dù hắn không thể tha thứ.

Ba ngày đi qua.

"Công công, bà bà, mẹ, ta muốn lên đường tìm Ngạo Thiên. Ta đã nhận được tin tức có liên quan đến hắn, ta muốn đi đón hắn trở lại." Buông chén đũa xuống, Tô Nhược Mộng không kịp chờ đợi nói với Lôi Cận bọn họ chuyện nàng phải ra khỏi nhà.

Nàng mới vừa nhận được tin tức, nói là Nhị Lôi Tử ở đỉnh Tuyết Sơn phương Bắc. Người truyền đến tin tức không phải là người khác, mà là Thủy Noãn trưởng lão biến mất một đoạn thời gian. Trong thư nàng không nói nguyên nhân mình rời đi, nhưng lại truyền đến tin tức khiến Tô Nhược Mộng hưng phấn không thôi và mong đợi đã lâu.

Mặc dù không biết tin tức là thật hay giả, nhưng mà, nàng vẫn muốn tự mình đi xem, đi chứng thật. Nàng không muốn bỏ qua, bất kỳ một tin tức nào liên quan đến Nhị Lôi Tử, chỉ cần có người nói ở nơi nào nhìn thấy hắn, nàng nhất định phải đi tìm kiếm.

Tô thị nghe lời của nàng, vội vàng buông bát đũa xuống, nhíu nhíu mày, nhìn nàng hỏi: "Mộng nhi, tin tức của ngươi là ở đâu ra? Có thể tin được không? Ngươi bây giờ có thai, tại sao có thể bôn ba khắp nơi đây?"

Tô thị thật sự lo lắng thân thể của nàng, mấy ngày nay bôn ba tới tới lui lui, mà tâm sự của nàng ấy vừa nặng, đang không có tin tức chính xác, nàng thật sự không muốn để nàng ầy lần nữa đi xa nhà.

Ai biết xuống núi có thể lại có người tìm các nàng gây phiền phức hay không?

Tuy nói hiện tại Hoàng đế đã thông báo thiên hạ, không được tự mình lên Tử Long Lĩnh, không thể phá hư từng cọng cây ngọn cỏ trên Tử Long Lĩnh. Nhưng mà, xuống Tử Long Lĩnh, những người tâm tồn bất lương cũng không phải ngồi không.

Nàng không muốn Tô Nhược Mộng đi mạo hiểm.

"Đúng vậy, Mộng nhi, nữ nhân mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, ngươi cũng không thể quá cực khổ. Mặc dù mẹ cũng rất lo lắng an nguy của Thiên nhi, nhưng mà, ngươi cũng quan trọng vậy. Nếu không, chúng ta trước phái người đi kiểm tra tin tức thật giả, mới quyết định?"

Hàn Nhứ cũng vội sát Tô thị, tiến lên phía trước khuyên Tô Nhược Mộng.

Nàng lo lắng Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, lời Tô thị nói cũng không phải là không có đạo lý, bụng Tô Nhược Mộng mang có quan hệ với hi vọng của Ma Giáo và Hách Liên tộc, nàng cũng không muốn Tô Nhược Mộng vì một tin tức không xác định mà mạo hiểm.

"Mẹ, chuyện này là tin tức Thủy Noãn truyền đến, nàng nói Ngạo Thiên trước mắt đang đỉnh Tuyết Sơn phương Bắc chữa thương. Theo lý, tin tức Thủy Noãn sẽ không giả, nàng cũng không có khả năng gạt ta. Hơn nữa, chỉ cần có tin tức của Ngạo Thiên, mặc kệ là thật hay giả, ta đều muốn đi tìm một lần, thử một lần, ta không thể vứt bỏ hắn không để ý."

Tô Nhược Mộng chậm rãi nói ra nguồn gốc tin tức, cũng minh xác nói ra quyết định của mình.

Nàng chuyện gì cũng có thể không nóng nảy, có thể bình tĩnh, chỉ có quan hệ đến tin tức của Lôi Ngạo Thiên, nàng không cách nào làm cho mình bình tĩnh lại.

Thương tâm trong thời gian này, lo lắng hãi hùng trong thời gian này, nàng bao nhiêu lần trong đêm nằm mơ về trước đây, bao nhiêu lần từ trong mộng khóc tỉnh lại. Nàng tự nhận trong xương là một tiểu nữ nhân, nàng cần trong mộng có một cái ôm có lực, nàng cần trong mộng bả vai dày rộng, nàng cần Lôi Ngạo Thiên làm bạn......

Cho nên, nàng muốn đi tìm, cho dù không có tin tức nàng cũng muốn đi tìm, hiện tại nguy cơ của Tử Long Lĩnh đã giải trừ, nàng tất nhiên không thể nào bình tĩnh canh giữ ở trên Tử Long Lĩnh chờ tin tức. Nàng không thể đợi, nàng không thể chờ. Chỉ có chân thật ôm lấy hắn, trái tim nàng mới có thể bình tĩnh lại, mới có thể có được cảm giác an toàn.

"Đỉnh Tuyết Sơn? Mộng nhi, nơi đó cách nơi này đường xa xôi, hơn nữa cách Thánh Phật sơn rất xa, Ngạo Thiên hắn một người bị trọng thương, làm sao có thể tới nơi đó chữa thương? Tin tức của ngươi xác định không sai sao?"

Lôi Cận đơn giản phân tích lời nói của nàng, khách quan nói lên nghi vấn của mình, ánh mắt bình tĩnh khóa ở trên người Tô Nhược Mộng.

Kể từ sau khi trong sơn động kia đi ra, hắn đối mặt đả kích rất lớn. Đầu tiên là nhìn đầu đầy tóc trắng của Tô Nhược Mộng; lại nhìn Tả sử giả từ nhỏ ở bên mình lớn lên phản bội mình, đã bị chết ở trước mặt mình; còn nghe được một đả kích lớn nhất, Lôi Ngạo Thiên không biết tung tích, sau khi trọng thương bặt vô âm tín.

Lôi Ngạo Thiên không chỉ là đứa bé hắn chính tay nuôi lớn, lại là nhi tử ruột của huynh đệ hắn, càng là hi vọng của Hách Liên tộc. Lúc ấy sau khi nghe có tin tức liên quan tới hắn, hắn đành gấp đến độ thổ một búng máu, chỉ là vì không để Tô Nhược Mộng lo lắng, hắn lại cứng rắn nuốt ngụm máu kia xuống.

Kéo thân thể yếu đuối, suốt đêm ngồi ở trên giường Hàn Nhứ, không khỏi chảy xuống nước mắt nam tử hán.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng.

Đối mặt Lôi Ngạo Thiên sống chết chưa biết, Lôi Cận lần đầu tiên chảy xuống nước mắt nam nhi.

"Ta không xác định, tính chân thật của tin tức, nhưng mà, ta không muốn bỏ qua bất kỳ một khả năng nào." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, nàng thật sự không xác định thật giả của tin tức, mặc dù đối phương nói mình là Thủy Noãn, nhưng mà, nếu như người có lòng giả mạo cũng rất có thể.

Những người đó vì mục đích của mình, lợi dụng tất cả mọi dịp, thủ đoạn nhiều hơn, mưu kế đa dạng. Nếu như bọn họ bởi vì biết quan hệ của Thủy Noãn và mình, mà thêm lợi dụng, cũng không phải là không thể nào.

"Ta không đồng ý, ngươi đi mạo hiểm!" Tô thị vẫn không đồng ý, một hớp cự tuyệt.

"Mộng nhi, nếu không, chuyện này ngươi trước hoãn lại, đợi có tin tức xác định lại khởi hành cũng không muộn." Hàn Nhứ cũng khuyên nhủ.

Lôi Cận trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, chuyện này ngươi lời của mẹ các nàng, trước hoãn lại, ta lập tức phái người đi đỉnh Tuyết Sơn hỏi thăm tin tức. Lão Tứ hình như ở phụ cận chỗ đó, ta truyền tin để hắn đi lên núi xem, nếu như là thật, ngươi lại xuất phát cũng không muộn."

Nói xong, hắn ngừng lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ liếc nhìn bụng của nàng, lại nói: "Ngươi hôm nay có thai, thân phận chân thật Ngạo Thiên của là gì ngươi cũng rất rõ ràng, cho nên, đứa bé trong bụng ngươi quan trọng bao nhiêu, tin tưởng ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nghe công công nói, hoãn lại. Chỉ cần chứng minh tin tức là thật, ta lập tức để lão Thất bọn họ cùng với ngươi đi, trong thời gian chờ tin tức, ngươi phải ở trong nhà điều dưỡng tốt thân thể."

"Nhưng mà, ta..."

"Mộng nhi, ngươi nghe lời! Đừng nhưng mà nữa, giống như công công ngươi nói, nếu như chứng thật tin tức là thật, chúng ta nhất định để ngươi đi. Ngươi bây giờ đã là mẹ, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghĩ tới mình, mọi việc đều phải lấy đứa bé làm trọng. Nếu như Ngạo Thiên thật ở đỉnh Tuyết Sơn, vậy đã nói rõ, hắn không có nguy hiểm. Người cứu nàng, cũng nhất định là cao nhân, nếu như tin tức thật sự là Thủy Noãn truyền tới, vậy ngươi càng không cần lo lắng, mẹ tin tưởng, Thủy Noãn không thể thấy chết không cứu, bản lãnh của nàng cao cường, chỉ cần nàng ra tay tương trợ, mẹ tin tưởng, Ngạo Thiên nhất định sẽ tốt."

Tô thị cắt đứt lời nói của Tô Nhược Mộng

Mọi người đều lẳng lặng, đồng thời nhìn Tô Nhược Mộng, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Qua một hồi lâu, Tô Nhược Mộng mới ngẩng đầu lên, khe khẽ gật đầu, nói: "Được rồi! Ta nghe lời mọi người, chỉ là, chỉ cần truyền về tin tức chứng minh tất cả đều là thật, đến lúc đó mọi người nhất định không cần khuyên ta nữa, ta nhất định phải đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui