Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Lôi Ngạo Thiên vốn đã nghiêm lệnh cho những người đó không được phép nói chuyện này ra ngoài, nhưng mà, ngày đó bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, có rất nhiều người núp ở xung quanh xem cuộc vui. Nơi này lại là một nơi hẻo lánh nghèo túng, các thôn dân bình thường cũng không có thú vui giải trí gì, chỉ còn cách tám chuyện thiên hạ để giết thời gian mà thôi. Cho nên, chuyện của bọn họ cũng đã sớm bị phóng đại tuyên truyền cho cả thôn cùng biết rồi.
Chỉ có điều, các thôn dân đều biết rõ đạo lý sinh mạng đáng quý, cho nên chuyện này cũng chỉ giới hạn ở những người trong thôn, không ai dám can đảm đem chuyện này nói ra bên ngoài. Dù sao thì lời của giáo chủ Ma giáo, bọn họ còn chưa dám làm trái.
Có lẽ đây chính là chỗ tốt việc có được một quả đấm đủ cứng.
"Bọn họ cũng không tính là cướp bóc, bởi vì, bọn họ cầm đồ tới đổi." Chu đại thẩm hồi tưởng lại dáng vẻ túng quẫn của vợ chồng nhà lão Ổ, không nhịn được mà cười khẽ ngay trước mặt Lôi Ngạo Thiên.
Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng phì cười không ngừng của Chu đại thẩm, không khỏi tò mò mấy hộ pháp kia đã làm chuyện tốt gì ở nhà lão Ổ?
"Bọn họ dùng thứ gì để đổi? Đại thẩm đừng có nói một nửa lại chừa lại một nửa như thế, người ta tò mò lắm đó."
Lôi Ngạo Thiên không tiếng động lắc đầu một cái, quả nhiên tất cả nữ nhân đều có tiềm chất bát quái. Nhưng mà, hắn cũng tò mò, bát đại hộ pháp kia rốt cuộc đã làm chuyện gì ở nhà lão Ổ mà khiến lòng người hả hê đến vậy? Mặc dù hắn mới chỉ ở lại thôn này có mấy ngày, nhưng cũng đã đủ để hiểu được vợ chồng nhà lão Ổ.
Lão Ổ là người giàu có số một số hai ở thôn Thanh Thủy, nhưng mà, hắn lại vô cùng tư lợi, hoành hành ngang ngược, người trong thôn đều giận mà không dám nói. Tóm lại trong lòng mọi người đối với hắn đều là tức đến nghiến răng.
Chu đại thẩm len lén liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy thần sắc hắn lạnh nhạt, gánh hai sàng khoai lang trên vai, trong lòng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về vị giáo chủ Ma giáo này. Trước kia, nàng cho rằng giáo chủ Ma giáo chính là kẻ giết người không chớp mắt, tự đại, cuồng vọng, giờ nhìn bộ dạng giúp Tô Nhược Mộng gánh khoai lang của hắn, thật đúng là một ứng cử viên tốt để làm phu quân.
Khó tránh, vừa nãy khi Tô thị nói về người con rể tương lai này thì càng nói càng hăng say, tiếc nuối duy nhất chính là thân phận giáo chủ Ma giáo của hắn.
"Bọn họ dùng một con cọp đã nhổ răng, mài móng để đổi." Chu đại thẩm nhìn bộ dáng không chịu thua thiệt của Tô Nhược Mộng, khẽ cười, lại nói: "Con cọp kia còn sống, bọn họ thả con cọp vào trong nhà lão Ổ. Ha ha... ngươi không biết dáng vẻ sợ hãi lúc đó của bọn họ buồn cười đến mức nào đâu, ha ha...."
Lúc ấy, nàng nghe được tiếng động nên chạy tới xem náo nhiệt, vừa đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình vợ chồng lão Ổ bị con cọp đuổi chạy khắp nhà.
Con cọp ở phía sau đuổi theo, vợ chồng hai người vừa chạy vừa tè ra quần. Bộ dáng chật vật không thể tả nổi, uy phong ngày thường khi bọn họ khi dễ thôn dân đều hóa thành hư không.
"Ha ha... bọn họ không biết con cọp này không còn răng và móng hay sao?" Tô Nhược Mộng nghe Chu đại thẩm thuật lại, cũng không nhịn được mà cười theo. Chẳng qua là, nàng không hiểu, con cọp không còn răng và móng thì cũng đâu còn nguy hiểm? Sao có thể hù dọa bọn họ đến mức đó được?
Chu đại thẩm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Mấy người đó nói với lão Ổ, nếu con cọp mà đuổi kịp lão, thì lão có thể tạm biệt lương thực nhà lão được rồi. Cho nên, ngươi cũng biết lão Ổ mà, sao lão ta có thể để người ta không không mà lấy lương thực của mình được?"
Chu đại thẩm nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng của vợ chồng lão Ổ, lại nhìn cười không nổi: "Kết quả có thể nghĩ, lão Ổ không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn lương thực của mình bị xách đi, không những thế, mấy người đó còn nói, nếu để họ phát hiện con cọp bị gầy đi, họ sẽ đến tìm lão tính sổ. Lão ta giờ cũng đã được nếm cảm giác giận mà không dám nói rồi."
"Ha ha...." Tô Nhược Mộng cười ha hả, quay đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Hộ pháp của ngươi từ trước đến giờ đều đáng yêu như vậy sao?"
"Là không bình thường." Lôi Ngạo Thiên xệ mặt, buồn buồn nhắc nhở nàng.
Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ được xem là không bình thường thôi, sao nàng lại có thể bảo họ đáng yêu được chứ? Mới chỉ giúp nàng dọa lão Ổ, nàng đã cảm thấy người ta đáng yêu. Hắn không phải còn giúp nàng đánh cho lão Ổ răng rơi đầy đất hay sao? Sao nàng lại không khen hắn đáng yêu chứ?
"Ách?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bất bình thay những hộ pháp kia, quở trách vị cấp trên hà khắc là hắn: "Đại giáo chủ, có phải ngươi quá hà khắc với thuộc hạ của mình rồi không? Ngươi cần thì gọi đến, không cần thì đuổi đi, còn vừa không cho họ ăn cơm, vừa nói họ không bình thường. Ta cảm thấy chuyện không bình thường nhất mà bọn họ làm, chính là làm hộ pháp cho ngươi đó? Thật không ngờ ngươi lại đối đãi với thuộc hạ như vậy."
"Phu nhân anh minh! Phu nhân vạn tuế!" Chúng hộ pháp đã sớm đứng trước cửa Tô gia chờ giáo chủ và phu nhân của bọn họ trở về, đúng lúc này, nghe được phụ nhân thay họ nói chuyện, tất cả đều cảm động nhìn Tô Nhược Mộng, chỉ còn thiếu mỗi dập đầu tạ ơn thôi.
Thật hiếm có mà, không ngờ liệt tổ liệt tông nhà giáo chủ không ngừng hiển linh, ném cho bọn họ một giáo chủ vạn ác thì cũng gửi tới một phu nhân vừa tốt bụng, vừa xinh đẹp, lại còn biết cảm thông cho thuộc hạ. Thì ra ông trời không phải lúc nào cũng mù, có lúc, hắn cũng mở cặp mắt sáng như tuyết của mình ra.
Nhất định là liệt tổ liệt tông nhà phu nhân đã làm sai chuyện gì đó, nếu không phu nhân tốt như vậy sao lại xui xẻo gặp phải giáo chủ cuồng vọng được chứ?
Ừ, không sai, nhất định là như vậy.
Tứ hộ pháp: "Phu nhân, trong đám huynh đệ chúng ta, trừ nhị ca có chút không bình thường ra, tất cả mọi người đều được xem là bình thường."
"Ai nói? Rõ ràng giáo chủ mới là căn nguyên của không bình thường." Nhị hộ pháp cau mày đưa tay vỗ xuống vai Tứ hộ pháp, Tứ hộ pháp không kịp phòng bị, thân thể lập tức lún xuống một đoạn, nhìn Nhị hộ pháp với vẻ mặt đầy oán giận.
Nói thì nói, sao còn thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà động thủ?
Đại hộ pháp: "Đúng đó, chúng ta như vậy tất cả đều vì tôn trọng giáo chủ." Đại hộ pháp là người lớn nhất, hắn nhìn khóe miệng ẩn chứa ý cười đầy vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên, lập tức đứng ra buông lời tán dương.
Bình thường mỗi khi giáo chủ cười như vậy, chính là khúc dạo đầu của việc bọn họ bị đem đi làm bao cát.
Hắn cũng không muốn bị mấy huynh đệ không có đầu óc này lôi kéo.
Tam, Ngũ, Lục, Thất, Bát hộ pháp cũng rối rít đứng dậy, phụ họa theo lời của Đại hộ pháp, đều nói: "Tôn kính giáo chủ! Tôn kính phu nhân! Nhiệt tình yêu thương giáo chủ! Nhiệt tình yêu thương phu nhân!"
Tứ hộ pháp cũng kịp tỉnh ngộ, vội vàng cười tiến lên, nhận lấy sàng khoai trên vai Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ cực khổ rồi, phu nhân cực khổ rồi. Cái này cứ để tiểu Tứ tới làm cho! Thỉnh giáo chủ, phu nhân vào nhà nghỉ ngơi, sau khi có cơm tối, tiểu Tứ sẽ đi thỉnh giáo chủ và phu nhân ra dùng bữa."
Lôi Ngạo Thiên hài lòng gật đầu một cái, đưa tay dắt tay Tô Nhược Mộng, vừa vào nhà vừa nói: "Vẫn là tiểu Tứ hiểu chuyện, các ngươi cũng nên học theo tiểu Tứ đi, buổi tối ta cùng phu nhân, còn có lão phu nhân muốn ăn gân hổ hầm với dê nướng nguyên con. Gân hổ không thể hầm quá nhừ, cũng không thể quá cứng, nhất định phải đủ mềm, thịt dê nướng phải có đủ năm vị."
"Ách?" Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ không biết làm cơm, yêu cầu của giáo chủ có phải là quá cao rồi hay không?
"Đừng để cho phu nhân và lão phu nhân đói bụng, nếu không..." Lôi Ngạo Thiên cách không miễn cưỡng bỏ lại một câu.
Thân thể chúng hộ pháp không khỏi run lên, không ngừng lên tiếng: "Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị."
"Ngươi làm vậy có quá đáng lắm không? Hình như bọn họ không biết làm cơm?" Xa xa truyền tới giọng nói của Tô Nhược Mộng. Chúng hộ pháp lập tức mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ hi vọng giáo chủ có thể nể mặt phu nhân mà rút lại mệnh lệnh này.
"Không sao đâu! Bọn họ không có tệ như nàng nghĩ đâu?"
"..."
Phịch một tiếng, giáo chủ và phu nhân song song bước vào nhà, chỉ để lại tám hộ pháp đứng ngơ ngác trước đại môn.
Tứ hộ pháp nhìn mười bốn ánh sáng lạnh nhất tề bắn thẳng về phía mình, vội vàng ôm sàng khoai đi vào trong sân, vừa đi vừa phẫn nộ nói: "Ta lại sai lầm rồi! Ông trời ơi, có phải ta cũng bị sét đánh trúng đầu rồi hay không?"
"Ngươi vốn là kẻ thiếu não!" Chúng hộ pháp giận dữ, ăn ý mười phần đáp lại lời của Tứ hộ pháp.
Cái tên tiểu Tứ thiếu não này, lại có thể nói mà không chịu suy nghĩ như thế chứ.
Gân hổ hầm? Dê nướng nguyên con?
Bọn họ rất muốn nói với giáo chủ trong nhà rằng: "Chúng ta thật sự rất yếu, rất yếu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui