Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Đông Lý Phong đánh tầm mắt một vòng, quan sát Tô Nhược Mộng từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên cười nói: "Người trên giang hồ đều nói Lôi Ngạo Thiên không gần nữ sắc, xem ra tin tức này sai rồi, chỉ không ngờ rằng một vưu vật tuyệt sắc như Ninh Ngạo Tuyết ngươi không muốn, lại đi thèm thuồng loại mì sợi chưa dậy thì này. Xem ra sở thích của giáo chủ Ma giáo người người muốn giết không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
"Ngươi mới là kẻ chưa dậy thì đó. Hừ, miệng chó không phun được ngà voi. Ta thấy ngươi chính là loại đại não chưa dậy thì rồi." Tô Nhược Mộng nổi trận lôi đình với Đông Phong Lý.
Nói Lôi Ngạo Thiên là giáo chủ Ma giáo người người muốn giết, sao nàng nghe cứ như đang nói đến chuột chạy qua phố vậy?
Đáng ghét, thật là đáng ghét, nam nhân này làm tổn thương nghiêm trọng tâm hồn yếu ớt của nàng, còn động chạm đến nam nhân của nàng, khoản này nàng nhất định phải tính thật kỹ.
"Câm miệng, ngươi là đứa nữ nhân thô lỗ." Gân xanh trên trán Đông Phong Lý đã hoàn toàn hiện ra, hận không thể bóp chết nữ nhân thô lỗ này.
Thật là một thôn cô không chút gia giáo, không có kiến thức thì cũng nên giả bộ ra dáng tài nữ một chút chứ, có ai dùng từ ngữ như nàng ta không? Một mỹ nam tử phong độ như hắn, nàng lại dám nói là miệng chó không phun được ngà voi?
"Ách?" Đột nhiên hắn có thể cử động, nhưng cả người lại như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, vừa đau lại vừa nhột.
"Ọe." Cổ họng thấy ngây ngấy, nôn ra một ngụm máu đen, Đông Phong Lý hoảng hốt, đưa tay chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ngươi dám hạ độc ta, ngươi có biết ta là ai không?"
Lôi Ngạo Thiên cười khẽ một tiếng, đưa tay kéo Tô Nhược Mộng lại, nhìn hắn nói: "Dám vô lễ với nương tử của ta, ta không giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi. Còn chuyện ngươi là ai, xin lỗi, ta thật sự không muốn biết. Chẳng lẽ trước khi ngươi ra cửa, cha ngươi không nói cho ngươi biết, thấy Lôi Ngạo Thiên thì phải đi đường vòng hay sao?"
"Ngươi... Ngươi thật là to gan." Đông Phong Lý nhịn đau, giận dữ chỉ vào Lôi Ngạo Thiên.
"Ta?" Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên đưa tay tự chỉ vào mình, cười với vẻ ngạo mạng, sắc mặt nghiêm túc, mắt híp lại: "Lá gan không lớn, sao dám lăn lộn trên giang hồ? Còn nữa, nếu Ninh Ngạo Tuyết là vưu vật, vậy nương tử nhà ta chính là thiên tiên."
"Ha...." Tô Nhược Mộng không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa quan sát Đông Phong Lý một phen, hơi ngộ ra nói: "Ta thấy dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung này của hắn cũng hợp với con bò sữa Ninh Ngạo Tuyết kia lắm đấy."
"Ngươi.. các ngươi." Đông Phong Lý bị bọn họ ngươi một câu, ta một câu chọc cho giận đến nói không nên lời, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Lôi Ngạo Thiên không thèm để ý đến hắn, đưa tay ôm lấy Tô Nhược Mộng lắc mình biến mất trước mặt hắn, xa xa bỏ lại một câu: "Thành Vương, nhờ ngươi nói cho Lý tướng quân biết, thay vì nghĩ làm thế nào tấn công lên Tử Long lĩnh, không bằng nghĩ cách bảo vệ biên thành đi. Cổ nhân có câu: Duy nhân giả an thiên hạ*. Ha ha ha..."
* Ý nói chỉ có người nhân ái mới làm cho thiên hạ thái bình
Đông Phong Lý ngơ ngác đứng dưới tàng cây, quên cả cơn đau trong người, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi. Hắn ta lại có thể biết được thân phận của mình, đã biết thân phận của mình, lại còn dám xuống tay với mình?
Lôi Ngạo Thiên, ngươi đừng để rơi vào tay bổn vương, nếu không nhất định ngươi sẽ hối hận vì chuyện đã làm với bổn vương hôm nay.
Lần đầu tiên Tô Nhược Mộng ngoan ngoãn vùi vào lòng Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, quên cả ngượng ngùng. Sao namnhân này lại có thể bá đạo nhưvậy? Câu nói "Dám vô lễ với ngương tử của ta, ta không giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi" của hắn, còn cảm động hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.
Loại hành động bao che này, khiến nàng cảm động đến quên cả phương hướng.
"Nương tử, mặt dù vi phu rất tuấn tú, nhưng nàng cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ khó cầm lòng nổi. Không thì, chúng ta tìm một chỗ ôn lại cảm giác đêm đó đi? Cũng không thể để nàng cảm thấy mình bị thua thiệt được."
Lôi Ngạo Thiên vừa ôm nàng bay về phía trước, vừa cười chế nhạo.
"Không được, ngươi có nhiều kẻ thù lắm, biết đâu lại có người nào đó rình mò ngươi trong bóng tối."
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên hưng phấn nhìn nàng, nói: "Vậy chúng ta trở về Tử Long lĩnh, ở đó không có kẻ thù của ta, tuyệt đối sẽ không có ai rình trộm."
"Không được, danh bất chính, ngôn bất thuận." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái.
"Chúng ta trở lại Tử Long lĩnh xong sẽ lập tức thành hôn."
"Cha mẹ ngươi không có ở đây."
"Ta đã phái người đi tìm."
"Aizz.." Tô Nhược Mộng thở dài một cái.
Tiếng thở dài này của nàng khiến cho Lôi Ngạo Thiên lập tức ngừng lại, đáp xuống một tán cây đại thụ, kéo nàng sát vào mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, khẩn trương hỏi: "Nàng hối hận sao?"
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, trầm ngâm một hồi, nói: "Ta sợ là muốn giấu cũng không giấu được, biết đâu chừng ngay ngày mai thôi là người trên giang hồ đã biết được quan hệ của chúng ta rồi. Ta không sợ, chỉ là ta không biết phải làm thế nào để trải qua cuộc sống giang hồ này? Ta sợ sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi, ta sợ mình sẽ trở thành con tin để người khác uy hiếp ngươi."
Lôi Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt nàng nhìn, nhìn thật sâu vào mắt nàng, nói: "Sau này, nàng sẽ ở Tử Long lĩnh, nơi đó kẻ khác không lên được. Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho người khác có cơ hội dùng nàng để uy hiếp ta. Lần này là ngoài ý muốn, ta bảo đảm sẽ không có lần sau."
"Không được!" Tô Nhược Mộng hít mũi một cái, lắc đầu từ chối.
Nàng không muốn cứ mãi trốn sau lưng hắn, nàng muốn sóng vai cùng hắn.
Nếu nàng đoán không sai, trách nhiệm của nàng đối với Phượng tộc vẫn còn, đây là sứ mạng của nàng, nàng nhất định phải hoàn thành.
"Tại sao?" Lôi Ngạo Thiên khẩn trương nhìn nàng.
"Ngươi luyện xong Long Hành Thiên Hạ chưa?" Tô Nhược Mộng không đáp mà hỏi sang câu khác.
"Vẫn chưa, thức thứ tám và thức thứ chín, ta không cách nào luyện được." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, đột nhiên kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Mộng Nhi, kim quang trên người nàng ban nãy là sao vậy? Còn thanh huyền cầm kia nữa, nó đâu rồi?"
Chuyện vướng mắt trong lòng cả buổi tối, nhờ câu hỏi của nàng nên hắn mới nhớ tới.
Chuyện xảy ra trên người này thật sự rất kỳ lạ, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, sao nàng lại thay đổi nhiều đến vậy?
"Đó là Phượng cầm, mẹ ta nói, có còn có một cái tên khác." Tô Nhược Mộng nói xong, nhìn hắn chằm chằm, mím môi cười một cái, nói: "Phượng Minh kiếm."
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, trong mắt thoáng vẻ vui mừng, không ngờ Phượng Minh kiếm lại là một cây đàn, mà chủ nhân của nó lại là Mộng Nhi. Ha ha, rốt cuộc đây là ý trời hay do vận mệnh an bài?
Hiện giờ trong lòng hắn vô cùng cảm kích Ninh Ngạo Tuyết, nếu nàng không tìm hắn tỷ võ, nếu nàng không hạ độc hắn, thì sao hắn có thể gặp được Mộng Nhi?
Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc. Quả nhiên rất có đạo lý.
"Nó cũng giống như Long Khiếu kiếm, có thể trở thành một phần thân thể sao?" Lôi Ngạo Thiên không nhịn được tiếp tục hỏi, nói thế thì, hắn có thể hiểu được tại sao Mộng Nhi lại nhận ra được sự tồn tại của Đông Phong Lý, cũng hiểu được sao lão Bát lại nói bị thương chỉ có thể là người khác.
Chỉ có điều là, hắn không hiểu, Mộng Nhi không có võ công, sao Phượng Minh kiếm lại nhận nàng là chủ nhân chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui