Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Lôi Ngạo Thiên cười đắc ý, cúi đầu cưng chiều cọ mũi mình vào mũi nàng: "Nơi này, nàng phải rửa mặt rồi."
"Chàng ngại trên người ta có mùi?" Lông mày vặn chặt, Tô Nhược Mộng không vui nhìn hắn.
"Không có mà, cả người nương tử đều thơm ngát, nhưng không phải mỗi ngày nàng đều phải tắm hay sao?" Lôi Ngạo Thiên vô tội nhìn nàng, hắn nhớ rõ nàng không tắm một ngày sẽ không thể chịu nổi, chẳng lẽ chỉ mới một tháng ngắn ngủi, nàng đã thay đổi thói quen?
"Thả ta xuống."
"Làm gì?"
"Ta muốn rửa mặt." Tô Nhược Mộng nhìn hắn với vẻ "chàng đang giả ngu hả".
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, trong lòng nhảy nhót: "Ta làm chung với nàng?"
"Chàng ra phía sau tảng đá kia chờ ta đi, không được nhìn lén." Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt xịu xuống trong nháy mắt của hắn, cười nói tiếp: "Chàng ra sau tảng đá giúp ta hong khô y phục, thuận tiện nướng luôn vài con cá cho bữa sáng."
"A?" Lôi Ngạo Thiên uể oải nhìn nàng, trong mắt ánh đầy kỳ vọng.
Sao mạng hắn lại khổ đến vậy, vốn tưởng rằng sẽ được chơi trò uyên ương hí thủy (nghịch nước), nào biết không chỉ không được chạm nước, còn phải hong khô y phục và làm bữa sáng?
"Chàng không muốn?"
"Muốn chứ, có thể ra sức vì nương tử, vi phu rất vui lòng." Lôi Ngạo Thiên nghĩ một đằng đáp một nẻo, nhưng vẫn nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ vô cùng đáng thương, hi vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.
Chốc lát sau.
Lôi Ngạo Thiên ôm một bụng tức tối vừa hong y phục, vừa nướng cá.
Tô Nhược Mộng như một chú cá nhỏ, vui vẻ đùa nghịch trong hồ, lát sau, nàng mới bơi lại gần bờ, nói vọng về phía tảng đá: "Này, quần áo của ta đã hong khô chưa?"
"..." Không có hồi âm.
"Này, chàng có nghe không vậy?" Trong lòng Tô Nhược Mộng quýnh lên, nam nhân này chắc không đến mức tức giận nên ôm y phục của nàng trốn mất đâu nhỉ?
"Ta không phải tên này, nàng có thể gọi ta là Thiên, cũng có thể gọi ta là Ngạo Thiên, nhưng ta thích nàng gọi ta là tướng công hơn." Lôi Ngạo Thiên ung dung bắt chéo chân ngồi trên tảng đá lớn, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, nhìn chằm chằm phong cảnh dưới mặt nước.
"Chàng.. sắc lang, không được nhìn." Tô Nhược Mộng đưa tay che ngực, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trên hòn đá, hỏi: "Chàng đã nhìn bao lâu rồi?"
"Nàng kêu ta, nên ta tới."
"Thật vậy sao?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy chàng bỏ y phục xuống đi."
"Ùm." Bọt nước trong hồ văng tung tóe, chớp mắt, Tô Nhược Mộng đã rơi vào một lồng ngực.
Mặt Tô Nhược Mộng đỏ lên, hờn dỗi: "Nè, chàng?"
"Ta tới đưa y phục." Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng với vẻ cực kỳ vô tội, nói: "Nương tử, vi phu rất nghe lời có đúng không? Vậy có phải nên thưởng gì đó không? Còn nữa, vi phu không tên này, cũng không tên nè, không thì nương tử gọi một tiếng tướng công cho ta nghe thử coi?"
"Không muốn." Nàng mới không thèm gọi hắn là tướng công, đại tướng công, tiểu tướng công, đâu phải đang chơi mạt chược, nghe chả có chút đặc biệt gì cả.
"Vậy thì gọi Thiên." Lôi Ngạo Thiên chưa từ bỏ ý định, nói tiếp.
"Ta nhớ hình như Ninh Ngạo Tuyết cũng gọi chàng như vậy?" Gọi Thiên, vậy nàng gọi Địa cũng được phải không? Tục, chỉ có Ninh Ngạo Tuyết mới nghĩ ra được cách gọi buồn nôn như vậy.
"Vậy Ngạo Thiên được chưa?"
"Không được." Tô Nhược Mộng đảo mắt mấy cái, ngẫm lại quan hệ giữa hai người, hình như không thể gọi quá khách sáo, trầm ngâm một hồi, nàng cười nói: "Lôi Tử với Nhị Lôi Tử, chàng chọn một cái đi?"
"Không được!" Lôi Ngạo Thiên lập tức phủ quyết, mấy cái tên này là gì vậy? Để người ta nghe được, Giáo chủ hắn đây sao còn ra oai được nữa chứ? Cái tên Lôi Tử đó khiến hắn bất giác nhớ đến Hắc Tử nhà nàng.
"Chàng..."
"Ừ..."
Ngăn chặn cái miệng đến chết vẫn còn cãi cố của nàng lại, hắn phát hiện phản ứng của cơ thể nàng có vẻ thành thực, khả ái hơn nhiều.
Lôi Ngạo Thiên một tay ôm sát nàng, một tay không ngừng du ngoạn trên người nàng, cảm giác trong trí nhớ dần dần dâng lên như thủy triều. Hắn đặt nàng lên tảng đá cạnh bờ hồ, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào nàng: "Mộng Nhi, ta muốn nàng, có được không?"
Hắn không muốn đè nén chính mình, nhưng hắn cũng không muốn bỏ mặc cảm giác của Mộng Nhi, nếu nàng nói không muốn, hắn sẽ cố nhịn, chịu khổ một mình.
Tô Nhược Mộng nhìn ham muốn trong mắt hắn, đưa mắt nhìn khắp bốn phía ra vẻ khó xử: "Nơi này có phải quá lộ liễu hay không?"
Tim của hắn, nàng hiểu rõ, tim của mình, nàng cũng hiểu rõ.
Nàng dám đánh cuộc, chỉ cần nàng lắc đầu, nhất định hắn sẽ buông nàng ra. Nhưng cũng chính vì thế, nàng mới không cách nào cự tuyệt hắn được.
Nhưng mà, một nơi lộ liễu như thế này, thành thật mà nói, nàng vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó.
Lôi Ngạo Thiên lộ vẻ mặt mừng như điên nhìn nàng, không đợi nàng trả lời, lập tức chặn miệng nàng lại, ôm nàng chìm sâu vào trong nước.
Tô Nhược Mộng mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang làm gì thế? Chẳng lẽ hắn định làm dưới nước? Nhưng mà, nàng sợ chết đuối, nàng không nghĩ là mình có thể nín thở dưới nước quá hai phút đâu.
Đột nhiên trên vách đá dưới đáy hồ lộ ra tia sáng, Lôi Ngạo Thiên ôm nàng bơi về phía nguồn sáng, vừa bơi vừa không ngừng thông khí cho nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới buông miệng Tô Nhược Mộng ra, bên tai truyền tới tiếng nước chảy tí tách.
Nàng mê mang nhìn một màu đen kịt khắp bốn phía, bắt lấy vạt áo hắn, hỏi: "Nơi này là nơi nào?"
"Hình như là một cái hang." Lôi Ngạo Thiên híp mắt quan sát cái hang, hắn vốn muốn thông khí cho nàng, để hai người nghịch nước dưới đáy hồ, không ngờ dưới hồ lại còn có chốn bồng lai khác.
Cơ thể Tô Nhược Mộng hơi run rẩy, sợ hãi nói: "Hay là chúng ta đi đi, nơi này tối om à."
"Không sao, có ta đây. Nơi này không có gì cả, yên tâm đi." Lôi Ngạo Thiên ôm sát nàng, dịu dàng trấn an.
"Tối om om, sao chàng biết là không có gì?"
"Ta thấy được, quả thật không có gì cả."
"Ta..."
"Nhắm mắt lại, nơi này không lộ liễu rồi đúng không? Nương tử, không phải nàng muốn đổi ý đó chứ?" Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, ủy khuất nói.
Đợi ánh mắt thích nghi được với bóng tối, Tô Nhược Mộng bắt đầu nhìn quanh khắp thạch động. Cái động này không lớn, tròn tròn, phía trên không ngừng có những hạt nước rơi xuống, vang lên tiếng lách tách, vang vọng khắp động.
"Ta thấy được chàng." Tô Nhược Mộng đưa tay lau mặt hắn, lau mi, lau mắt, rồi đến mũi, môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang lên men, vì vậy, nàng đưa mặt tới, cắn môi hắn.
Giờ khắc này, nàng nguyện nghe theo tiếng lòng của mình.
Nàng đột nhiên phát hiện, lúc trước vẫn từ chối tên nam nhân cặn bã kia, là vì trái tim mình, bởi vì trong lòng không muốn.
Lôi Ngạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, đổi khách làm chủ, thuận lợi đoạt lấy chủ quyền, ôm nàng ngồi lên đùi mình, mặc cho lửa tình thiêu đốt.
"Mộng Nhi... Mộng Nhi..."
"Ta đây.. ta đây..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui