Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt nhìn lướt qua vai mấy hộ pháp, thản nhiên nói: "Các ngươi đừng ăn nữa, lão Tứ và lão Cửu gặp phiền phức rồi."
"Lão Tứ và lão Cửu?" Chúng hộ pháp ăn ý đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn theo hướng Lôi Ngạo Thiên chỉ, lát sau, vẻ mặt cười cợt lập tức chuyển thành nghiêm túc.
Bọn họ dựng thẳng tai nghe, sau đó lập tức lắc mình biến mất, Tô Nhược Mộng bàng quang rót cho mình và Đoan Mộc Lệ một ly trà, khẽ nhấp một hớp, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Từ trước đến giờ họ đều xuất quỷ nhập thần như vậy sao?"
Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, nói: "Nương tử, bọn họ đều là hộ pháp của tướng công nàng, nàng không thể dùng từ dễ nghe một chút để hình dung sao?"
Thử nghĩ xem, tuy hộ pháp của hắn không phải người người đều ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng là thân cao bảy thước, mỗi người đều là muốn phẩm chất có phẩm chất, muốn dáng người có dáng nười, muốn võ công có võ công, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gan dạ có gan dạ.
Bọn họ đi ra từ Ma giáo, sao có thể là hàng phế phẩm? Dù có là viên ngọc bị ẩn trong lớp đá dày cộm, hắn cũng có thể mài ra một ngối ngọc tuyệt hảo, như vị bằng hữu Lạc Băng Vũ kia của nương tử.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn với vẻ vô tội, lông mày hơi nhăn, chậm rãi nói: "Có một giáo chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ hộ pháp của hắn không thể dùng xuất quỷ nhập thần để hình dung sao?" Nhìn thấy dáng vẻ bị nghẹn của Lôi Ngạo Thiên, nàng lại nói tiếp: "Ta chỉ là một thôn cô bình thường, Giáo chủ đại nhân, có phải chàng yêu cầu quá cao rồi không? Trong đầu của ta quả thật chỉ có mấy từ là dùng được thôi. Không thì, đổi thành chim sa cá lặn đi?"
"Hả? Khụ..." Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên bị sặc trà, nhìn nàng với vẻ hoảng sợ.
Nàng có cần phải độc thế không? Sao lại hình dung nam tử như thế được? Hộ pháp của hắn là chim sa cá lặn, vậy không phải hắn sẽ thành bế nguyệt tu hoa sao?
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ khổ não của hắn, hơi nhấp môi: "Được rồi, nếu chàng không thích, vậy đổi thành khuynh quốc khuynh thành đi. Chàng đã hài lòng chưa? Ta đã lục sạch não rồi, tài học của ta chỉ có nhiêu đó, chàng đừng để ý làm gì."
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt đủ mọi màu sắc của Lôi Ngạo Thiên, nâng chén giả bộ uống trà, dùng tay áo rộng che đi vẻ vui thích trên mặt mình.
"Ha..." Đoan Mộc Lệ vẫn lặng lẽ cũng phải phì cười, ngước mắt nhìn bộ dáng không nhịn được cũng muốn cười của Lôi Ngạo Thiên, yên lòng cười to lên.
"Ha ha ha.. " Cô nương này thật thú vị, nhìn bọn họ chung sống vui vẻ như vậy, nàng thấy thật an ủi.
"Mộng Nhi, ta đã hài lòng lắm rồi, nàng không cần phải phí tâm nữa đâu." Hắn cam tâm tình nguyện giơ cờ đầu hàng, nếu để nàng nói thêm gì nữa, chắc chắn hắn sẽ hối hận. Hắn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài rồi quay sang nhìn Đoan Mộc Lệ, nói: "Tiền bối, người về phòng nghỉ trước đi, sáng mai còn phải lên đường. Buổi tối ta sẽ cho người canh gác, tiền tối có thể yên tâm ngủ."
Thành vương đã phát lệnh truy nã, bên ngoài không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi bọn họ. Xem ra đoạn đường trở về Tử Long lĩnh sẽ không quá nhàm chán, chỉ tiếc là, có phải Thành vương đã quá xem thường hắn rồi không?
Treo thưởng một ngàn lượng? Thật uổng công hắn nghĩ ra được, cái đầu của Lôi Ngạo Thiên hắn mà chỉ đáng chút tiền này? Hắn nhất định sẽ khiến cho hắn ta phải hối hận vì đã ra cái giá kia. Nhưng trước tiên cứ để hắn ta hưởng thụ mùi vị của nghĩ phệ tán và thực tâm chưởng đã.
Điều khiến hắn tức nhất là, Thành vương đó lại dám treo thưởng Tô Nhược Mộng giá năm trăm lượng? Hắn ta có tin hắn sẽ dùng năm lượng bạc để treo thưởng mua đầu hắn không? Nhưng mà, hắn ta không đáng để hắn phải tiêu pha, trong mắt hắn, Đông Phong Lý không đáng một đồng.
Một vương gia lòng dạ hẹp hòi như thế, cũng dám mơ tưởng tranh đoạt cái ghế kia? Hừ, vậy phải hỏi xem Ma giáo có đồng ý không đã?
Đoan Mộc Lệ đứng lên, nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng với vẻ hiền từ, dịu dàng nói: "Các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, cẩn thận một chút, người bên ngoài cũng không ít." Mặc dù nàng mất đi võ công, nhưng, khả năng cảm nhận khí tức của cao thủ thì vẫn phải có.
Nàng phát hiện bên ngoài có không ít cao thủ đang ẩn nấp, đợi thời cơ để đánh vào đây. Nàng biết những hộ pháp Ma giáo đều không phải ngồi không, nhưng mà, hôm nay địch đông ta ít, nàng vẫn khó mà yên lòng cho được.
Lôi Ngạo Thiên nhìn theo Đoan Mộc Lệ đi về phía cửa phòng, nói: "Tiền bối yên tâm, chỉ có mấy chục người, ta còn không để vào mắt."
Đoan Mộc Lệ dừng lại một chút, sau đó lại cất bước rời đi.
Nghe được giọng điệu tự tin trong lời nói của hắn, nàng thấy yên tâm phần nào.
Tỷ tỷ, Ngạo Thiên đã trưởng thành rồi, hắn đã có năng lực tự bảo vệ mình, tỷ cũng nên yên lòng rồi.
Nghe nội dung bọn họ nói chuyện, Tô Nhược Mộng nín thở cảm nhận khí tức chung quanh, lập tức bị hoảng sợ với những luồng nội lực mạnh mẽ kia, ngước mắt nhìn hắn với vẻ lo lắng, hỏi: "Nhiều cao thủ như vậy, bọn họ có thể ứng phó được sao?"
Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm chầm lấy nàng, dịu dàng hỏi: "Ăn no chưa?"
"Rồi." Tô Nhược Mộng đã quen với việc hỏi gì đáp nấy của hắn.
Chắc là không có vấn đề gì rồi, nếu không thì hắn đã không tự tin mười phần như thế, là tại mình lo quá lên sao? Bọn họ là hộ pháp Ma giáo, sao dễ dàng bị đánh bại vậy được?
"Về phòng đi." Lôi Ngạo Thiên kéo nàng đứng lên, dạo bước chầm chậm về phía phòng của bọn họ.
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, Tô Nhược Mộng đột nhiên nhớ đến Lạc Băng Vũ, vì vậy dừng bước, khẩn trương nhìn hắn hỏi: "Băng Vũ đâu? Nàng không sao chứ?"
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng đầy dịu dàng, lắc đầu một cái, nói: "Bọn họ sẽ không để cho nàng ta có chuyện gì đâu, nàng yên tâm đi. Đi thôi, ta đưa nàng về phòng trước."
Aizz, làm thế nào để hình dung nữ nhân này đây? Một người mới quen biết có mấy ngày, nàng đã móc tim móc phổi ra mà đối tốt với người ta. Cái này phải gọi là lương thiện hay nhiệt tình đây? Còn chưa biết rõ lai lịch của người ta, nàng đã xem người ta như tri kỷ, không sợ bị người ta bán sao.
Cũng có thể, chính vì sự thiện lương, đơn thuần của nàng, nên lúc đầu mình mới bị lạc trong đôi mắt sáng tinh khôi ấy.
Két
Cửa bị đẩy nhẹ ra, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn vào phòng Lạc Băng Vũ, tiến lên kéo tay nàng, ân cần hỏi han: "Băng Vũ, ngươi không sao chứ?"
Lạc Băng Vũ lo lắng liếc mắt về phía cửa sổ một cái, sắc mặt hơi đỏ lên: "Ta không sao, chỉ là vừa nãy có mấy hắc y nhân xông vào phòng ta. Tứ ca kêu ta ở lại đây chờ Giáo chủ và phu nhân, bọn họ thì không biết sao rồi?"
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, ánh mắt giao nhau, lập tức thấu hiểu.
"Các nàng cứ ở trong phòng đi, ta ra ngoài xem một chút, lát nữa bất kể nghe được âm thanh gì cũng không được mở cửa phòng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui