Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng

Edit: Tiểu Linh Đang.
Còn có một ngàn lẻ ba thềm đá? Ô ô, nếu cái ông Kỳ Dịch Tử đó lợi hại như vậy, tại sao lại không dạy hắn cách làm một cái thang để đi lại không tốn sức? Nếu là bất đắc dĩ, dạy hắn làm khí cầu dùng hơi nóng, chứ bậc đá đi mãi không xong làm người ta mệt chết như thế này, thật là không đủ cao minh.
"Thời điểm các ngươi làm những bậc đá này tốn bao nhiêu nhân lực? Bao nhiêu giờ công? Tại sao không nghĩ ra biện pháp dùng thang để leo lên xuống, như vậy không chỉ không cần đi khổ cực như thế này, còn có thể hít thở không khí mới mẻ, còn có thể ngắm phong cảnh."
Tô Nhược Mộng nói xong, ánh mắt nhìn về phía Bát hộ pháp nói tiếp: "Lão Bát, trước đây ta đã nói với ngươi chuyện làm thang đi lên xuống, ngươi suy nghĩ một hồi bảo không có khả năng. Rốt cuộc bây giờ ta đã tin tưởng chênh lệch ở giữa ngươi và Nhị hộ pháp rồi."
"Thang để trèo lên xuống?" Cặp mắt Bát hộ pháp sáng lên nhìn Tô Nhược Mộng, hắn mới nghe, đã cảm thấy đây là một việc không bình thường rồi.
Nhị hộ pháp rất uất ức gãi đầu, thấp giọng nói: "Phu nhân, không nên mang chuyện này ra đểhạ thấp người khác. Nếu mà chuyện này truyền ra giang hồ, mặt mũi sư phụ ta cũng bị ta vứt sạch."
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, sư phụ ngươi nhất định sẽ không trách ngươi, bởi vì, là ngươi làm ra mấy bậc đá này, chứ không phải ông ấy. Cho nên, nếu mất thể diện chỉ là một mình ngươi mất, chớ nói những bậc đá này là ông ấy nghĩ ra cách làm."
"Phốc. . . Ha ha ha. . ." Mọi người nghe vậy, lập tức cười lớn.
Nhị hộ pháp xoay người, yên lặng đi về phía trước, trong lòng không nhịn được buồn bã, so với Giáo chủ thì phu nhân còn kinh khủng hơn, tại sao mình lại phạm sai lầm hai lần cơ chứ, lần trước cái chuyện giấu đầu lòi đuôi đó, hình như mình lại quăng sau đầu rồi.
Tô Nhược Mộng nhìn Nhị hộ pháp đang ỉu xìu, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên nói: "Chờ khi về Tử Long lĩnh, về sau sẽ để Nhị hộ pháp dạy ta một chút thuật ngũ hành có được hay không?”
Trước kia nàng hâm mộ nhất Hoàng Dung có tính cách tinh quái trong anh hùng xạ điêu, nhất là khi nàng phá trận, nói có bao nhiêu tàn khốc thì có bấy nhiêu..
"Được, nàng thích là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái.
"Cái gì?" Chúng hộ pháp cùng nhau nhìn về phía Tô Nhược Mộng, vừa nhìn về phía Nhị hộ pháp đang đi thẳng về đằng trước, mới vừa phu nhân không phải nói, lão Nhị không bằng lão Bát sao? Tại sao lại không phải học cùng lão Nhị mà lại theo lão Bát học thuật ngũ hành.
Nhị hộ pháp chợt ngừng lại, nghiêng đầu mang vẻ mặt không thể tin nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi "Phu nhân nói cái gì?"
"Ba người đi đường thì tất sẽ có người làm thầy của ta, mà thuật ngũ hành của người là thứ ta thích nhất, cho nên, về ngươi sau phải chịu trách nhiệm dạy ta. Ngươi không phải là đồ đệ duy nhất của Kỳ Dịch Tử tiền bối sao? Ngươi cũng đừng nên phá thanh danh của sư phụ ngươi chứ."
Tô Nhược Mộng rạng rỡ nhìn hắn, mới vừa rồi chỉ nghĩ là chọc hắn, mượn cớ phát phát tiết để khỏi mệt mỏi bực tức mà thôi, không ngờ hắn lại cảm thấy thương tâm thật. Thành thật mà nói, chỉ là do khi qua cửa đá, ngọn đèn dầu tự động thắp sáng nên mới làm cho nàng bái phục như vậy.
Nhưng mà, nhiều bậc thang như vậy, đi lên thật là mệt chết đi, có thời gian, tìm lão Bát thử làm thang trượt từ trên xuống dưới một chút. Nếu làm được, nàng còn có thể trở thành nhà phát minh nho nhỏ đấy chứ.
Nhị hộ pháp nghe lời của nàng..., lập tức gật đầu như giã tỏi, nhếch miệng cười nói: "Nhất định, nhất định. Hắc hắc.
Phu nhân học thuật ngũ hành cùng hắn, nhất định có thể làm vinh dự chân truyền của sư phụ, giả dụ sau này mình có thể làm sư phụ của phu nhân, trước mặt huynh đệ là chuyện vinh dự đến cỡ nào đây.
Chúng hộ pháp nhìn dáng vẻ hãnh diện kia của Nhị hộ pháp, lập tức quăng mấy ánh mắt xem thường tới chỗ hắn.
Mới chỉ có ý định vậy thôi mà hắn đã hả hê thành cái dạng gì rồi.
Thất hộ pháp không muốn nhìn thấy Nhị hộ pháp như vậy, vội vàng tự động xin đi giết giặc, " Nếu như phu nhân muốn học y thuật hãy tới tìm lão Thất, lão Thất nhất định dốc túi truyền nghề."
Chúng hộ pháp thấy Thất hộ pháp tự đề cử mình, mỗi một người đều không chịu yếu thếtự giới thiệu mình.
Lục hộ pháp: "Ta có thể dạy phu nhân chế tạo vũ khí."
Tứ hộ pháp: "Ta có thể dạy phu nhân khinh công."
"Thôi đi, khinh công ai mà không biết hả?" Chúng hộ pháp đồng thanh kêu lên nhìn hắn tỏ vẻ khinh thường.
Tứ hộ pháp trợn lên giận dữ nhìn bọn hắn một cái nói: "Các ngươi vậy cũng gọi khinh công? Biệt hiệu Thảo Thượng Phi của ta cũng không phải là hư danh nói chơi ."
"Ngươi chính là Thảo Thượng Phi?" Lạc Băng Vũ thất thanh kêu lên, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Thảo Thượng Phi tên thật là Tố Cừu Tử Hoàn, ở trên giang hồ nổi tiếng với khinh công, chỉ là mấy năm qua, hắn bỗng mai danh ẩn tích trên giang hồ.
Thì ra do hắn đến Ma Giáo đảm đương chức hộ pháp rồi.
Tứ hộ pháp nhìn nàng một cái, khe khẽ gật đầu.
Ngũ hộ pháp: "Ta có thể dạy phu nhân mở khóa."
"Không được, phu nhân ngàn vạn lần không được học cùng lão Ngũ, không hợp vớiphong cách của phu nhân." Chúng hộ pháp đều lả tả hướng về phía Tô Nhược Mộng lắc đầu khoát tay, đầu óc lão Ngũ thật là bị nóng đến hỏng rồi, tại sao có thể dạy phu nhân cái này? Nói như vậy, về sau đến một chút riêng tư cần suy tính bọn họ cũng không có.(ý là hở ra thì bị trộm đấy)---
Tô Nhược Mộng không nhìn chúng hộ pháp đang nháy mắt ra dấu tay, hai mắt sáng lên nhìn Ngũ hộ pháp hỏi "Lão Ngũ nói là thần trộm siêu phàm sao?"
"Không sai!" Ngũ hộ pháp nhìn lướt qua chúng hộ pháp, chợt gật đầu.
Các ngươi dám xem thường, nhưng hết lần này tới lần khác phu nhân lại vui vẻ, tức chết các ngươi.
"Cái này hay, cái này hay, cái này ta muốn học." Tô Nhược Mộng cười đồng ý, là thần trộm siêu phàm, rất uy phong nha, muốn trộm gì thì trộm đúng không? Nhìn người nào làm quan, hoặc là Vương Gia, Hoàng đế không vừa mắt có thể đột nhập cửa sổ nhà hắn, thuận tiện lấy đi một ít đồ vật.
Cái này nàng thích, rất thích.
Đại hộ pháp thấy bọn họ mỗi một người đều tự đề cử mình, gãi gãi đầu, nói: "Nếu như phu nhân muốn xem binh thư, chỗ của ta có một ít."
"Binh thư?" Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn hắn, trong Ma Giáo tại sao có thể có binh thư, lại nhìn Đại hộ pháp cao lớn thô kệch, còn có cỗ khí tức uy nghiêm sinh ra đã có trên người hắn. Không khỏi suy đoán trước khi gia nhập Ma Giáo Đại Hộ Pháp có phải từng là một người tướng quân hay không ..., nhưng mà, triều đình cùng Ma Giáo không đội trời chung, Đại hộ pháp của Ma Giáo tại sao có thể là một vị Tướng quân đây?
"Đúng vậy, đời trước để lại một chút binh thư, nếu phu nhân muốn xem, cũng có thể bỏ ra một ít thời gian."
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, "Được, ta muốn xem sẽ đi tìm ngươi." Nói xong, nàng nhìn về phía người duy nhất không lên tiếng là Bát hộ pháp hỏi "Lão Bát, ngươi thì sao?"
"Ta?" Bát hộ pháp sửng sốt một chút, nói: "Ta đang nghĩ đến chuyện thang trượt từ trên xuống dưới, thật sự có thứ như vậy sao?"
"Có, về sau có thời gian, ta vẽ một bản vẽ để ngươi tham khảo một chút."
"Cám ơn phu nhân."
"Không cần cám ơn, nếu thật sự như ngươi có thể làm ra, đó là tạo phúc cho mọi người, đợi đến khi đó chúng ta nên cám ơn ngươi."
Lôi Ngạo Thiên liếc mắt nhìn phía cuối đoàn người trong mắt như bắn ra tinh quang, nói: "Sắp tới." Nói xong, hắn nhìn liếc qua Thẩm Thanh, lại nhìn Đại Hộ Pháp, giao phó: "Tiểu Bạch, về sau ngươi đi theo Đại hộ pháp, hắn sẽ giao cho ngươi một vài thứ."
Hắn một mực suy tính nên giao Thẩm Thanh cho ai, mới vừa rồi nghe Đại Hộ Pháp nói đến binh thư, hắn mới nhớ tới, bọn họ coi như đều là dòng dõi tướng môn, ít nhiều cũngthừa kế một chút gì đó của tổ tiên, cũng coi là hoài niệm các đời trước.
"Vâng". Hai người trăm miệng một lời lên tiếng.
Mà đúng lúc này, Tô Nhược Mộng cũng có lẽ biết lai lịch của Đại hộ pháp, mặc kệ hắn có phải Tướng quân của triều Đông Lý hay không, nhưng hắn nhất định xuất từ tướng môn.
Đi ra con đường bằng đá, tầm mắt lập tức trở nên rộng mở, Tô Nhược Mộng tò mò nhìn núi non trùng điệp bốn phía, mây mù lượn quanh núi lớn, đi nhanh đến trước cửa động hai bên đều là sườn núi, từ trên cao nhìn xuống đất đai tầng tầng phía dưới, từng gian phòng ốc chỉnh tề, chúng nằm giữa bốn ngọn núi lớn, đó là một lòng chảo thiên nhiên.
Ánh mắt nhìn lướt qua phòng ốc ở chân núi, Tô Nhược Mộng kinh ngạc ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên hỏi: "Tử Long lĩnh rốt cuộc có bao nhiêu người? Bọn họ là giáo đồ haylà dân chúng? Lòng chảo phía dưới có lối vào không?"
Ruộng tốt cảnh đẹp? Bát hộ pháp quả nhiên không lừa nàng, những ngọn núi này cósương trắng mờ mịt ở lưng chừng, cực kỳ xinh đẹp, mà ruộng bậc thang ở chân núi vừa nhìn đã biết là ruộng tốt.
Thật là một vùng đất tốt, giống như là chốn đào nguyên ngăn cách với đời thực bên ngoài.
Lôi Ngạo Thiên nhìn xuống phòng ốc ở chân núi cười nói: "Nàng hỏi một lần mà bao nhiêu là vấn đề, ta nên trả lời vấn đề nào trước đây?”.
"Tất cả đều muốn, từng cái từng cái ."
"Đại hộ pháp, Ma Giáo chúng ta có bao nhiêu người? Tử Long lĩnh có bao nhiêu người? Mới vừa rồi phu nhân hỏi những vấn đề kia, ngươi hãy thay mặt bổn Giáo Chủ giải thích một chút với phu nhân đi." Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng đứng sóng vai, gió núi thổi qua, quần áo bọn bay phấp phới theo làn gió, tóc bọn họ cũng quấn quýt trong gió, vẽ nên một bức tranh duy mĩ.
"Dạ, Giáo chủ." Đại Hộ Pháp đáp một tiếng trung khí mười phần, nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng, bắt đầu giải đáp: "Ma Giáo tổng cộng có năm vạn lẻ bảy nghìn tám trăm hai mươi hai người, Tử Long lĩnh trừ đi dân chúng dưới chân núi, chỉ có hơn hai ngàn giáo đồ. Dân chúng ở chân núi có tổng cộng hơn tám ngàn người, lòng chảo ở chân núi như một cái giếng, chỉ có thể đi từ trên núi xuống, cũng không có lối vào."
Tô Nhược Mộng bị nhân số trong miệng Đại hộ pháp làm cho giật mình, kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên hỏi "Hơn năm vạn giáo đồ, hơn tám ngàn dân chúng, Đại Giáo Chủ chàng không phải vào nhà cướp của, vậy chàng lấy cái gì để nuôi sống những người này? Chẳng lẽ bên trên Tử Long lĩnh này còn thật có một núi vàng hay sao?"
"Không có việc gì, về sau Ma Giáo chúng ta có một Giáo chủ phu nhân am hiểu sinh hoạt hàng ngày như nàng, bọn họ nhất định sẽ không ăn không no mặc không đủ ấm ." Lôi Ngạo Thiên khẽ cười một tiếng, đưa tay vén những lọn tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai.
Vào nhà cướp của? Chủ ý này hay. Đôi mắt của chúng hộ pháp phát sáng nhìn Tô Nhược Mộng, hình như đã rất lâu bọn họ không làm những việc này rồi.
"Không phải nàng nói muốn tất cả bọn họ theo nàng đi làm ruộng sao? Nàng xem qua dưới chân núi trên núi còn có rất nhiều đất có thể khai hoang, trong rừng cây cũng có rất nhiều Linh Chi và mộc nhĩ đen, nếu như nàng đi dò xét một vòng, đoán chừng nàng còn có thể phát hiện không ít đồ tốt. Những thứ này không phải có thể dùng để nuôi sống bọn họ sao?"
Lôi Ngạo Thiên nhìn lướt qua các hộ pháp đã bắt đầu ngổn ngang trong gió, trong lòng âm thầm cười trộm.
Muốn giật dây Mộng nhi ủng hộ bọn họ vào nhà cướp của, không có cửa đâu. Dù sao, hắn biết Mộng nhi thích cuộc sống điền viên, hắn vừa nói như thế, nhất định sẽ làm cho Mộng nhi quên cái việc vào nhà cướp của này.
Quả nhiên, sau khi Tô Nhược Mộng nghe lời của hắn, bộ mặt vui mừng phấn khích: "Chàng nói là về sau, ta có thể mang người đi bất cứ nơi đâu ở đây khai hoang làm ruộng, mà tất cả những thứ gì đó trong rừng có thể bán lấy tiền đều giao cho ta xử lý?"
"Không sai!"
"Thật tốt quá, về sau, ngươi dẫn người phòng thủ không làm cho những thứ kia bụng dạ khó lường người của đi vào, ta sẽ an tâm mang dân chúng cùng giáo đồ ở chân núi làm ruộng. Nếu như trong rừng cây có rất nhiều thứ, ta tin tưởng, bọn họ nhất định có thể ăn no mặc ấm ."
Tô Nhược Mộng mặt tràn đầy ước mơ nhìn xuống, trong đầu hiện ra một ngọn núi lớn, thôn trang, khói bếp, sương mù, người già, trẻ nhỏ tất cả rất hài hòa.
Ánh mắt chúng hộ pháp nhất thời tối sầm xuống, nghĩ đến những ngày làm ruộng về sau, đều không nhịn được buồn bã trong lòng, buồn bã, buồn bã. . .
"Đi thôi, chúng ta đến tổng đàn tìm nhạc mẫu đại nhân."
"Được."
Tô Nhược Mộng mặt tươi cười cùng Lôi Ngạo Thiên tay nắm tay đi xuống dưới đi tới tổng đàn Ma Giáo, Tử Long lĩnh thật là một địa phương tốt, nàng rất ưa thích rồi, rừng sâu núi thẳm trong đó nhất định có rất nhiều thứ ngoài ý muốn đang chờ nàng.
"Mẹ, con tới đây." Tô Nhược Mộng mới vừa bước vào viện Tô thị ở tạm, lập tức vui mừng chạy vào phòng nghỉ gọi.
Trong phòng Tô thị nghe được âm thanh Tô Nhược Mộng, mắt lập tức đỏ hồng, nhìn Tô Nhược Mộng đang chạy về phía mình, kích động đến rơi nước mắt.
"Mộng nhi, Mộng nhi của ta, con rốt cuộc đã về. Con làm mẹ lo lắng gần chết, mấy ngày nay con đi có thuận lợi không? Có người khi dễ con hay không? Cái người tên là Ninh Ngạo Tuyết có làm khó con hay không? Con nói cho mẹ nhanh lên một chút."
Tô thị bắt được tay Tô Nhược Mộng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi nhiều vấn đề liên tiếp như vậy, bà lập tức ho khù khụ.
"Mẹ, mẹ ho khan xong chưa?"
"Tốt hơn nhiều, Tam hộ pháp tìm đại phu trên núi tới xem bệnh cho ta, gần đây tốt hơn nhiều." Tô thị nhìn Lôi Ngạo Thiên đứng ở một bên, còn có hai người không biết mặt, vội vàng rút tay ra lau khô nước mắt nói: "Ngạo Thiên cũng trở lại rồi, tất cả mọi người đi vào ngồi đi. Các ngươi uống trà trước, nghỉ ngơi một chút."
Lôi Ngạo Thiên mỉm cười chào hỏi Tô thị: "Nhạc mẫu đại nhân ở chỗ này ở có quen không?"
"Cũng quen! Bọn họ đối với ta rất tốt, chỉ là ta lo lắng cho con và Mộng nhi, bây giờ hai con cũng trở về hết rồi, ta cũng an tâm." Tô thị cười gật đầu, nhìn Đoan Mộc Lệ cùng Lạc Băng Vũ hỏi "Hai vị này là?"
"Vị này là dì Lệ, vị này là Băng Vũ." Tô Nhược Mộng vội vàng thay họ giới thiệu, đưa tay đỡ cánh tay Tô thị, nhìn Đoan Mộc Lệ cùng Lạc Băng Vũ, nói: "Dì Lệ, Băng Vũ, đây là mẹ của ta."
Lạc Băng Vũ khéo léo gật đầu mỉm cười nói: "Tô thẩm khỏe!"
Đoan Mộc Lệ nhìn Tô thị, ôn hòa cười nhạt một tiếng, "Tô đại tẩu, chào ngươi!"
"Cái gì?" Tô thị sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục bình thường cải chính, "Muội tử gọi ta là một tiếng Tô đại tỷ là tốt rồi."
Nghe vậy, Đoan Mộc Lệ quẫn bách xưng hô theo lời của nàng: "Thật xin lỗi,Tô đại tỷ."
"Không có việc gì!" Tô thị đưa tay dắt lấy tay Đoan Mộc Lệ, lắc đầu giải thích một cái: "Mộng nhi theo họ ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui