Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Qua cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng cũng dịu dàng, nhẹ nhàng dừng nơi hai người đối diện nhau không nói gì, lặng im đến kỳ cục.

Thực ra lúc ánh mắt đầu tiên của Nguyễn Mặc thấy Đan Dật Trần, đã phát hiện ánh mắt lạnh nhạt của hắn, hoàn toàn không giống không biết thân phận nàng, lại không hề có cảm tình, thậm chí còn có một chút... chán ghét.

Nàng còn nhớ rõ chuyện xảy ra ở giấc mộng trước, người này khắc trước còn thâm tình chân thành hứa với nàng, giờ lại biến thành một người khác, mất đi ký ức, tâm tình nàng phức tạp không rõ.

Nhưng rất nhanh, ký ức thân thể này như sóng triều dội về, nàng không rảnh bận tâm chuyện cũ, vội ổn định tinh thần nhìn kỹ, bộ dáng vẫn như cũ không nói tiếng nói.

Đan Dật Trần cũng trầm mặc, nhìn nữ nhân cả người ướt đẫm quỳ trên mặt đất, người trước kia đã từng trang dung tinh xảo, giờ bị nước tẩy thành khuân mặt thanh tân, thuần tịnh, chầm chậm trùng khớp với nhay.

Năm đó khi đại ca vẫn còn là hoàng tử, Thái tử bên kia cũng nổi bật khắp chốn, ít nhiều gia tộc sôi nổi nịnh bợ hắn, Quốc công phủ cũng là một trong số đó. Phàm là yến hội có Thái tử, lão gia hỏa Nguyễn Thanh đều đi vào trước tiên, tình cờ đem đích trưởng nữ nhà mình lộ mặt trước Thái tử, tính đem gả vào Đông Cung.

Thế gia thiên kim chịu bức bách của gia tộc mà không thể từ chối chỗ nào cũng có, bên cạnh huynh trưởng nhà hắn cũng có không ít, nên đối với vị cô nương chưa từng gặp mặt này, cũng sinh ra vài phần đồng tình.

Nhưng một lần trên cung yến, hắn tận mắt thấu có một vị cô nương chờ bên hồ, thấy đoàn người Thái tử đến gần, liền làm bộ chuẩn bị ngã xuống hồ, Thái tử vội tiến lên ôm nàng trở về. Vẻ mặt hoàn thành tâm kế hư vinh cùng biều tình thẹn thùng, làm hắn cực kỳ chán ghét, hỏi tùy tùng phía sau lưng, mới biết nàng là đại tiểu thư Quốc công phủ thanh cao tự phụ trong lời đồn.

Từ đó, hắn thu chút đồng tình kia lại, chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sau đó đại ca thuận lợi lên ngôi, muốn vặn đảo Quốc công phủ quyền thế, thân là bào đệ, hắn tự nhiên xuất lực tương trợ, không tới mấy tháng, đại gia tộc phong quang vô hạn thua cuộc, người đi trà lạnh, thổn thức ngổn ngang. Không có đồng cảm, thế gia suy thịnh trước đến này đầy như gió mây, thay đổi thất thường, dám bước vào triều phân chia quyền lực, liền cần chuẩn bị tốt ngày người ngã ngựa đổ, Quốc công phủ thực ra cũng chỉ là một sự biến mất trng trăm ngàn biến mất lịch sử mà thôi.

Nhưng đại tiểu thư Quốc công phủ trước kia đày làm nô tỳ lại phân tới Thụy vương phủ của hắn làm nha hoàn thô sử.

Hắn không phải là người bỏ đá xuống giếng, cũng không có nhàn rỗi đi nhìn bộ dáng nghèo túng của nàng hiện giờ, hôm nay vừa tới đã nháo như vậy, hắn mới thấy biến cố nàng đã trải qua.

Ánh mắt chậm rãi dừng ở cô nương đang xuất thần suy nghĩ, Đan Dật Trần thầm nghĩ nàng bị dọa, không chừng trong lòng còn có ủy khuất, lại không muốn mở miệng an ủi, sắc mặt lãnh đạm, thanh âm nặng nề nói: "Thấy bổn vương cũng không hành lễ, Lan Chi nói không sai, thực là không quy củ."

Nguyễn Mặc mới vừa lạnh hội trước sự lên xuống phập phồng của nguyên chủ, giờ đang cân nhắc nói gì cho tốt, nam nhân kia lại chính mình mở miệng, nàng liền làm theo hắn nói: "Tham kiếm Thụy Vương điện hạ. Nô tỳ có tội, mạo muội va chạm Vương gia, cam nguyện lãnh phạt."

A phi! Không cẩn thận nói ra câu đó, còn lãnh phạt nữa, xem Lan Chi cô cô lúc này cho mình lãnh phạt như thế nào, hơn nữa thân phận của nàng vốn làm hắn không ưng, van nhất hắn không thiện cảm, gọi người tới đem nàng ấn lại vào trong nước... Mạng nhỏ này còn giữu được không?

Vì suy nghĩ này, nàng khom lưng, thấp trán, cung cung kính kính nói: "Nô tỳ biết sai, mong Vương gia thủ hạ lưu tình, cho nô tỳ một con đường sống."

Nghe vậy, Đan Dật Trần hơi nhướng mày, có chút nghi ngờ nhìn người quỳ như muốn vùi mình vào trong đất kia, dường như không giống người hắn từng quen biết.

Trong ấn tượng, Nguyễn đại tiểu thư trước nay tâm cao khí ngạo, đối mặt với loại kẻ thù như hắn, lại có thế bày ra tư thái thấp kém như thế, cầu xin hắn không lấy mạng nàng sao? Chẳng là là mượn kiểu cách đáng thương, lấy sự thương hại của hắn, thậm chí nhân cơ hội nịnh bợ hắn?

Đan Dật Trần hừ lạnh một tiếng, không tỏ ý kiến, hỏi: "Lan Chi nói ngươi thường hay lười biếng, phải không?"

Ngạch... Câu này thật khó trả lời.

Xem ký ức của nguyên chủ, hình như nàng nàng lười biếng thật.

Chắc vì trước đây thường sống trong nhung lụa, đừng nói đến làm tỳ nữ, ngảy cả làm một chút việc vụn vặt cũng không thể làm tốt lắm. Không phải là cố tình lười biếng, mà là thực sự không biết làm. Huống chi cô cô còn cố ý làm khó, sai xử nàng nhiều chuyện, rồi nhân lúc "Sự chưa thành" mà mắng nàng "Lười biếng".

Nguyễn Mặc đã từng ở cùng hắn, từ đó đến giờ không tính là ngắn, biết hắn đối với việc giải thích, không có bao nhiêu kiên nhẫn mà nghe nhưng lời vô nghĩa đó, đặc biệt là hiện tại hắn không nhớ rõ nàng, thay vì giải thích, còn không bằng thừa nhận sai lầm.

"Vương gia giáo huấn rất phải, nô tỳ trước đây đúng là có chậm trễ, về sau sẽ không như vậy."

Hắn cố ý thử nàng, từ trên cao nhìn xuống nói: "A, bổn vương làm sao biết được, lời nói này của ngươi có thật hay không."

Đang tính làm gì đây?

Nói cũng không tin, chẳng nhẽ muốn nàng làm cho hắn xem... hả?

Trong đầu Nguyễn Mặc nảy ra một ý, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi ủng huyền sắc* của hắn, vờ như không nề hà nói: "Vương gia nếu không tin, có thể để nô tỳ hầu hạ ngài, nếu có nửa điểm sai lầm, nô tỳ mặc cho Vương gia xử trí." (Huyền sắc: ủng đen đó cả nhà, viết vậy cho chanh sả thôi.)

Để nàng tới hầu hạ hắn... Nữ nhân này có chủ ý gì?

Là tưởng có thể gần quan được ban lộc, hay cho rằng gần hắn liền có cơ hội để hại hắn?

Hay muốn dùng sắc đẹp câu dẫn hắn, bò lên trên giường của hắn, thoát khỏi phận nô tỳ gian na đê tiện?

Đan Dật Trần cười lạnh một tiếng.

Thực đáng tiếc, bàn tính như nàng có lẽ sẽ thất bại.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hậu cung, xem rất nhiều tiết mục tranh đấu gay gắt, cũng từng bị cuốn vào phân tranh, kẻ xấu một thân kinh nghiệm, hắn đều có thể tránh thoát bình yên vô sự, thậm chsi ăn miếng trả miếng, trả gấp mười lần, căn bản một đại tiểu thư không hiểu việc đời, không thể làm một uy hiếp với hắn.

Còn nói, sắc đẹp?

Thân là hoàng tộc, không cần nói đến khuê môn tiểu thư ngoài cung, mặc dù mỗi khi vào cung tuyển tú, có rất nhiều cô khuynh thành tuyệt sắc, hắn cũng không coi trọng, chỉ bằng nàng diện mạo không kinh diễm lại không có khí chất thuyết phục, định sắc dụ hắn sao? (Vương gia xin đừng nói xấu phu nhân nữaaa...)

Nguyễn Mặc không đoán được tính toán trong lòng hắn, thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, thấp thỏm chờ hắn trả lời.

"Cũng được."

Ngữ khí hắn không gợn sóng, nghe không ra hỉ nộ, mà trong lòng nàng lại nở hoa rồi, chỉ là trên mặt không có biểu hiện gì, vùi đầu thật sâu nói: "Vâng."

Phía trên vẫn chưa có âm thanh đáp lại, Nguyễn Mặc đợi một lát, mới nâng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Đan Daath Trần, chỉ có cách đó không xa một cái thùng gỗ nằm trơ, còn đang từ từ lăn lộn.

Ngạch... cái gì cũng không nói liền đi rồi?

Vậy là có đồng ý hay không đây?

Nàng mới cao hứng không được lâu, lại từ từ hạ tâm xuống.

******

Đan Dật Trần buông một câu ý vị không rõ, đã bỏ chạy lấy người, Nguyễn Mặc còn phải đem đống xiêm y kia giặt xong, so với hắn thật tháy mình xui xẻo.

Không nói lúc trước bị liên lụy với sư phụ mà bị bắt vào trong giấc mộng giải quyết đống rắc rối, thì lúc ở trong mộng, trải qua một hồi liền phát mệt. Mới đầu là quan gia tiểu thư, tuy nói muốn một mình hầu hạ đại Phật trại chủ luôn mọi cách bắt bẻ, còn ôm hết việc làm, nhưng tốt xấu gì cũng là nàng muốn làm, mệt mỏi thì phủi tay nghỉ ngơi một ngày. Hồi thứ hai thì làm con sâu gạo, ở tướng quân phủ ăn ngon ở tốt, chỉ cần hằng ngày đánh đàn liền xong, nhưng thực sự có trải qua mạo hiểm, đánh chất nàng cũng không muốn quay lại.

Hồi thứ ba này, thành nô tỳ trong vương phủ. Như thế rất tốt, bất luận có nguyện ý hay không, đều chỉ cần làm theo sai bảo, hơn nữa ăn cơm canh đạm bạc không được no, còn mặc vải bố xiêm y thô ráp da...

"Aizz..."

Nguyễn Mặc ngồi xổm đến nỗi chân tê rần, mới giặt đến kiện đồ cuối cùng, thứ làm cho nàng bị Lan Chi cô cô giáo huấn – xiêm y của nàng.

Hửm, nhìn chỗ đồ bình dân, lại nghĩ tới quần áo gấm vóc của Vương gia, nàng ngượng ngùng đổi một bồn giặt khác, sợ làm hỏng một thân trang phục quý giá kia.

Sau khi giặt xong, Nguyễn Mặc hướng cái bồn gỗ lớn định tới nơi phơi đồ, chuẩn bị nâng quần áo lên.

Nhưng cái bồn gỗ này quá lớn, nàng ôm và trong ngực, không nhìn thấy đường, thế nên nàng không lưu ý vướng phải cục đá, cả người không phòng bị lao về phía trước, đương nhiên, bồn gỗ cũng liên lụy bay ra ngoài.

"Bang..."

Cả người tiếp đất.

"May còn bắt đươc... Uy, ngươi không sao chứ?"

Một âm thanh khô mát rơi từ trên đỉnh đầu xuống, là giọng nam, Nguyễn Mặc che mặt tiếp đất, lăn một vòng, nhìn lên, không thấy mặt người nói chuyện, chỉ thấy đáy bồn gỗ vừa rời khỏi tay.

"Không sao liền đứng lên đi, trên mặt đất dơ." Thanh âm kia cách bồn gồ truyền đến, rầu rĩ, vang vang.

Nàng xoa cái mũi ngồi dậy, mới thấy người ôm bồn gỗ rốt cuộc trông như thế nào.

Cao cao gầy gầy, nhìn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tuấn, khóe miệng mang ý cười, hình như có thân phận khá tốt.

Càng quan trọng là, trí nhớ nàng có người này tồn tại, đã từng gặp mặt, đáng tiếc lúc ấy nguyên chủ chỉ vội vàng thoáng nhìn, cũng không biết thân phận hắn, chỉ nhớ rõ là người theo cạnh Vương gia.

Tự nghĩ Đan Dật Trần rất cao ngạo, thích độc lai độc vãng, nếu có thể đi theo bên cạnh hắn, tất nhiên phải có quan hệ mật thiết, nàng nếu như có thể có quan hệ tốt với người này, ngày sau hành sự sẽ có tiện hơn rất nhiều.

Bất quá, trước hết, nàng muốn hỏi một chút... người này vì sao thà cứu giúp một bồn xiêm y, cũng không đỡ nàng – một người sống cơ chứ?

Người nọ nhếch mệnh cười cười, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta là nam tử, sao có thể đỡ ngươi?"

Nga, nam nữ thụ thụ bất thân... Nàng không còn lời gì để nói.

"Hơn nữa, tẽ ngã không chết người được, nhưng đây là một bồn xiêm ý lớn, nếu ném trên mặt đất, ngươi sẽ phải tẩy lại, sẽ càng phiền toái phải không?"

Này, này... Cũng rất có đạo lý.

Nguyễn Mặc căng người đứng dậy, tuy rằng đầu gối cùng khủy tay có từng trận đau đớn, nhưng suy tính, vẫm là đến tiệp nhận bồn gỗ may mắn còn tồn tại, ôn tồn nói câu "Cảm ơn."

"Việc nhỏ, cảm tạ làm gì." Người nọ không thèm để ý xua xua tay, thấy nàng hướng giá gỗ đi tới, vài bước đuổi theo hỏi nàng, "Ngươi muốn phơi xiêm y? Với tới sao? Cần ta giúp ngươi không?"

Nàng đối với người vô sự hiến ân cần này có chút nghi hoặc, nhưng ngẩng đầu nhìn độ cao của giã gỗ, lấy chiều cao của nàng thì thật khó, hơn nữa nếu hắn ở đây hỗ trợ, vừa hay nàng cho nàng cơ hội nói chuyện, liền đem bồn gỗ buông xuống, hướng hắn gật gật đầu: "Vậy phiền người rồi, cảm ơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui