Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng máu tươi nhỏ giọt, có thể nghe rất rõ ràng.

Là, là... giết người?

Nguyễn Mặc sống mười mấy năm, lần đầu tiên đụng phải cảnh máu me, trong lòng chấn động, cả người cứng đơ tại chỗ, như bị bóp chặt cổ, không thể phát ra âm thanh.

Thân kiếm trên eo bụng bị rút ra, máu tươi tức khắc phun trào, tên trộm sớm đã mất mạng nhẹ nhàng ngã xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, đem nàng đang hồn lìa khỏi xác trở về.

Nhưng sau khi nàng thấy rõ người bên trong ngõ, thà rằng cứ tiếp tục đi vào cõi thần tiên, cũng không muốn đối mặt với hắn.

Quá... Đáng sợ.

Hắn mặc một thân hành phục đen, toàn thân không một chỗ hở, góc áo chậm rãi nhỏ máu, đã làm thành một vũng nhỏ dưới chân, không ngừng lan ra, càng miễn bàn đến khuôn mặt bị che kia, đang chảy xuống vài vết máu thon dài.

Rõ ràng số vết thương trên người nhiều hơn so với tên trộm tiền rất nhiều, thương thế cũng nghiêm trọng hơn, giờ phút này vẫn có thể duy trì tư thế đứng thẳng, trường kiếm dính máu ổn định trong tay, hoàn toàn nhìn không ra là người bị thương nặng.

Càng đáng sợ hơn là, hắn có một đôi mắt đen u ám, đang nhìn chằm chằm nàng, giống như... đang nhìn con mồi.

Nguyễn Mặc nuốt nước miếng, cực kì hồi hận vừa rồi mình không kêu lên vài tiếng, nếu có thể gọi tới thêm vài người, hắn sẽ không thể làm gì nàng...

"Lại đây."

Đang do dự xem tiếp tục ngồi chờ chết hay là tìm cơ hội bỏ trốn mất dạng, một đạo giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên, nàng cả kinh nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về hướng nam nhân bên cạnh.

Hắn, hắn mở miệng nói chuyện?

Bảo nàng qua làm gì?

Không đâu, là vì nàng thấy hắn giết người, cho nên hắn muốn diệt khẩu...

Tên nam nhân làm như không kiên nhẫn, đột nhiên vung lên trường kiếm đánh vào phía sau, nửa thân kiếm tức khắc ghim sâu vào vách tường dày nặng, Nguyễn Mặc kinh hãi nhảy dựng, hai chân nhũn ra, muốn kêu thành tiếng.

"Lại đây." Thanh âm hắn càng trầm thấp, hai tròng mắt hơi khép, nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng đang lùi lại.

... Được được được, nàng sẽ qua, qua đó rồi nàng có thể đi?

Nguyễn Mặc hít sâu một hơi, an ủi chính mình, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, nếu lát nữa bị vị đại hiệp che mặt này giết chết, lần tới mình sẽ không đuổi theo tên trộm tiền, thà không có thịt ăn còn hơn bị kiếm thọc vào người...

Nàng ôm ngực, hai mắt đăm đăm bước tới chỗ nam nhân đó, không dám liếc tới cỗ thi thể trên mặt đất kia, thế nên lúc đi đá phải hắn vài cái, còn suýt nữa ngã xuống mặt đất, buồn cười lại chật vật, nếu là ai đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ ôm bụng cười to một phen.

Nhưng hắn không có cái tâm tư kia, mất máu quá nhiều làm mắt cũng dần dần mơ hồ không thấy rõ bộ dáng nàng, chỉ cảm thấy động tác người này quả thật có chút loạn. Vì thế, khi nàng còn cách hắn ba thước, liền duỗi tay túm chặt bả vai kéo lại, chặt chẽ ôm ở trong ngực.

Nguyễn Mặc thấy trời đất quay cuồng, sau khi nỗ lực đứng vững, phát hiện ra mình bị ôm, duỗi tay theo bản năng đẩy ra. Còn chưa kịp sử dụng lực, lại cảm giác thân mình bỗng nhiên trầm xuống, nam nhân này thế nhưng trực tiếp dựa vào người nàng.

.... Ngất rồi?

Nàng thử động thân mình, phát hiện hắn không hề phản ứng, trong lòng vui vẻ.

Đúng vậy, chảy nhiều máu như vậy, nên bất tỉnh nhân sự từ sớm, nàng nên nhân cơ hội này, nhanh chạy thoát thân.

"Cảm ơn ngươi... Đã giáo huấn tên trộm tiền, theo lý thuyết hẳn là ta phải cứu ngươi, chỉ là ngươi thương thế quá năng, thứ cho ta bất lực... Được rồi, ta đi trước đây..."

Sau đó nàng liền không nói được nữa.

Cần cổ có một đạo lạnh lẽo bức thẳng đến, Nguyễn Mặc bỗng chốc cứng đờ, nhất thời lui chân trái về, khoé miệng run rẩy nói: "Đại, đại hiệp, có chuyện từ từ nói, chớ có, chớ có như vậy..."

Nam nhân đem đoản kiếm sắc bén để ở trên cổ nàng, môi mỏng dán lên lỗ tai nàng, từng câu từng chữ trầm thấp nói "Không muốn chết, thì nghe lời."

"Được được, có gì ngươi cứ nói, ta nghe."

"Mang ta về nhà, trị thương."

"Được... Vậy nhà ngươi ở đâu?"

"... Nhà của ngươi."

"...." Nguyễn Mặc khóc không ra nước mắt.

Nếu không có chuỷ thủ đang bức trên cổ, nàng nhất định lập tức cự tuyệt yêu cầu vô lí này, chớ nói đến an nguy của nàng, trong nhà còn có một hài tử, lỡ sau đó, hắn nổi thú tính, giết cả hai người nàng, phải làm sao?

"Mau."

Lưỡi kiếm lại đâm thêm vài phần, cảm thấy hơi hơi đau đớn, nàng không dám chần chờ, vừa kinh vừa sợ mà đáp ứng hắn, nửa đỡ nửa cõng hướng ra ngoài ngõ nhỏ.

Nam nhân cả người toàn máu, đi ra đường như vậy sẽ làm người ta chú ý, Nguyễn Mặc mang hắn rẽ trái rẽ phải trong đường tắt, không chọn đi đường chính, nên phải đi đường từ núi hạ xuống vân thôn, tuy mệt nhưng không dám dừng lại nửa bước.

Thật vất vả mới có thể đem người đến vân thôn, đã đến giờ Mùi, thôn dần phần lớn đang ăn cơm trưa, chuẩn bị xuống đồng làm việc, trên đường không thấy người nào, Nguyễn Mặc cắn chặt răng bước nhanh về nhà, đúng lúc tới cửa gặp A Đường, trong tay đang cầm cái bánh nướng.

"A...:

"Hư!" Nàng lập tức ngăn nó kêu lên, ý bảo nó tránh ra, canh ở cửa đừng để lộ.

A Đường chưa bao giờ gặp người chảy nhiều máu đến vậy, cũng không biết vì sao nương lại đem hắn về nhà, nhưng nó nghe lời, nhịn xuống sợ hãi trong lòng, đi ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi xuống gặm bánh nướng, giống như mẫu thân chưa từng trở về.

********

Trong nhà.

Nguyễn Mặc đem nam nhân đặt xuống giường, khi hắn nằm xuống, mới phát hiện ra đoản đao uy hiếp nàng đã sớm buông xuống, hắn hai mắt nhắm nghiên, hơi thở dồn dập, hiển nhiên đã mất đi ý thức.

Không có thời gian chậm rãi cởi bỏ quần áo, nàng mang hộp thuốc tới, châm một ngọn nến trên mép giường, lấy một thanh đoản đao dài hai tấc hơ qua lại trên lửa, sau đó cúi người để sát vào hắn, bắt đầu xé bỏ hành phục sền sệt trên người.

Tới khi kiện đồ biến thành một đống vải vụn, nàng mới tiếp tục hơ tiểu đao qua lửa, đem thịt thối trên miệng vết thương cắt đi. Không có ma phi tán, nàng biết kiểu đau nhức này thế nào, nam nhân lại chưa từng phát ra một tiếng, thậm chí chưa từng nhăn mày, nếu nàng không thấy lồng ngực đang hô hấp phập phồng của hắn, còn tưởng rằng hắn đã chết rồi.

Vết thương xuất huyết ít hơn nàng tưởng tượng, chắc do sau khi bị thương hắn đã tự điểm huyệt mình, nên có thể ngân máu chảy.

Vết thương trên người tuy nhiều, nhưng đều là bị thương ngoài da, cũng không trật khớp gãy xương, việc cần xử lí cũng bớt đi không ít. Nàng lưu loát đắp thuốc xong, rồi sau đó đến tủ tìm cái quần cũ của cha A Đường, cho hắn mặc vào. Cả người hắn chỉ có một chiếc quần vải bố màu điều, không mặc xiêm y.

Xử lí hết thảy trong này, Nguyễn Mặc rốt cuốc có thể ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một lát, quay đầu lại phát hiện trên mặt hắn vẫn chưa rửa sạch, liền duỗi tay kéo khắn chê mặt ném sang một bên, làm ướt khăn lau mặt mặt cho hắn.

Càng lau càng quen mắt, càng lau càng giống....

Từ từ, gương mặt này... còn không phải là Đan Dật Trần sao?

Nguyễn Mặc sửng sốt trong chốc lát, bật cười thầm nghĩ, thật là đến chẳng phí công đi tìm, cũng tốt, nàng cũng không cần phải lo làm sao tống cổ được hắn, tốt nhất là muốn ở lại bao lâu cũng được.

"A Đường!"

Cửa gỗ mở ra, một cái đầu nho nhỏ ghé vào: "Nương, có chuyện gì?"

"Tới đây, con ở đây trông hắn." Nàng vẫy tay bảo nó kéo ghễ gỗ lại đây, ngồi cạnh giường, ôn nhu nói, "Nương đi sắc thuốc."

A Đường tuy có đầy bụng nghi vấn, nhưng cũng hiểu được cứu người quan trọng, hiểu chuyện nên không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Đã biết, con sẽ trông thật tốt."

"A Đường ngoan." Nguyễn Mặc cười sờ đầu hắn, liền đi về phía nhà bếp.

********

"Ngươi muốn ngủ đến khi nào? Trời đã tối rồi, chẳng nhẽ muốn ngủ đến sáng mai mới tỉnh?"

"Nương đang nấu cơm, thơm quá, ngươi có ngửi thấy không."

"Buổi tối gió có chút lạnh, ngươi không mặc áo, có lạnh không? Hay là dùng chăn đi..."

Ai đang nói chuyện?

Thật ồn.

Kỳ thật Đan Dật Trần đã hồi phục được một lúc, nhưng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, sức lực mở mí mắt ra cũng không có, đàng phải nằm im không nhúc nhích như cũ.

Đau đớn trầm trọng trên người dường như đã giảm đi không ít, cảm giác ghê tởm sền sệt kia cũng biến mất, tuy không nhìn thấy, nhưng có thể đoán được đã có người băng bó, trong miệng thấy chua chua nhàn nhạt, chắc người này đã cho hắn uống thuốc.

"Ai, có phải ngươi vừa giật mình không? Có phải ngươi nghe thấy ta nói chuyện không?" A Đường lại xem gương mặt đang ngủ say của hắn, lại xem ngón tay hắn dường như đang động đậy, "Nếu nghe thấy, ngươi động đậy một chút đi."

Nguyễn Mặc bưng đồ ăn từ bếp ra, liếc mắt nhìn hài từ đang ngồi bên mép giường nói mê sảng, gọi một tiếng: "A Đường, lại ăn cơm."

"Nga."

A Đường có chút không cam lòng, nhẹ chọc mu bàn tay hắn một chút, lúc này mới đứng dậy đi tới bàn ăn.

Cho nên nó chưa thấy, nam nhân vừa động mày, hai tròng mắt chuyển động.

Nhiều lần, bên tai vang lên tiếng chén đũa rất nhỏ, cùng với âm thanh đứa trẻ không ngừng nói chuyện lải nhải, ngẫu nhiên nghe một giọng nữ mềm nhẹ, nói, ăn nhiều một chút, mới có thể mau cao lớn lên, sau đó đứa trẻ liền dừng nói, hình như đang cúi đầu ăn cơm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, nó lại không chịu ngồi yên: "Nương, người kia khi nào có thể tỉnh dậy?"

"Khôi phục tốt rồi sẽ tỉnh."

"Nếu hắn không tỉnh, chúng ta đêm nay chẳng lẽ phải ngủ ở chỗ cha sao?"

"Ừ..."

"Rất dơ đó, hôi như vậy có thể sặc chết người!"

"Quét tước sạch sẽ liền không ô uế, con ăn no rồi đi dọn dẹp, được không?"

"Nương... Vâng, con biết nương mệt, lát nữa sẽ đi."

"Thật ngoan, dọn xong rồi đi tắm, kẻo làm dơ quần áo."

"Vâng vâng..."

Một gia đình bình thường, hai mẹ con bình thưởng, nhàn thoại việc nhà bình thường đến không thể bình thưởng.

Đan Dật Trần nhắm mắt lẳng lặng nghe, tuy có chút không kiên nhẫn, lại bất giác cảm thấy phiền chán.

Đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, hắn cũng từng trải qua thời khắc ấm áp như vậy.

Lúc đó cha mẹ khoẻ mạnh, huynh để tỷ muội ngồi quanh một bàn, vừa ăn cơm vừa nói đông nói tây, hoà thuận vui vẻ.

Vui sướng nhất cũng chỉ cần như thế.

Đáng tiếc, một lần đại dịch xảy ra, liền đoạt đi thân nhân của hắn. Từ núi người chết bò ra, hắn liền hiểu được, sau này, mình sẽ lẻ loi một mình.

Cái trán chợt lạnh, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên, hắn theo thói quen muốn đưa tay ra chắn, lại phát hiện cánh tay bị đè lại, lực đạo rất nhẹ, đủ để hắn không thể cựa.

"Ngưởi tỉnh rồi? Muốn uống nước không?"

Đan Dật Trần mở mắt, thấy một gương mặt trắng nõn non mềm treo ở phia trên, bên môi mang ý cười nhạt, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.

Trên người nàng truyền đến mùi hương dược nhàn nhạt, cùng với mùi hắn ngửi thấy khi hôn mê thật giống.

Nhưng mà, hắn lại chỉ nghĩ hỏi: "Ngươi đã hạ dược gì vào ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui