Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Trăng sáng sao thưa, đêm khuya thanh vắng, gió hè nhưng vẫn lạnh lẽo thấm người, người ở trên cây không nhịn được hắt xì một cái.
"Trời ạ, thật lạnh quá..."
Nguyễn Mặc hít hít cái mũi, nhìn trăng phía xa xa đã lên cao thêm vài phần, hình như mình đã bị treo ở đây...!hơn một canh giờ.
Trước đó nàng đã trải qua mấy giấc mộng, mỗi lần đi vào mộng đều phải chuẩn bị tâm lý, nàng sẽ gặp phải chuyện phiền toái nào đó, phải đợi Giáo Chủ đại nhân tới giải cứu, cũng không biết có phải ác ý quấy phá của sự phụ hay không.
Nhưng ngàn tính vạn tính, cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình vừa tình liền thấy...!mình bị treo ngược trên cây thế này...!
Được rồi, treo thì treo, nếu thoải mái chút, nàng cũng có thể kiên nhẫn chờ Giáo Chủ đại nhân không biết khi nào mới xuất hiện.
Nhưng dây thừng lại quấn quanh người nàng, cánh tay bị trói không thể động đậy, sau lưng lại toàn cành cây.
Vì giữ cân bằng, nàng chỉ có thể dựng thẳng người, mắt nhìn thẳng phía trước, sợ lệch một chút cả người sẽ bị đâm thành nhím.
Mệt quá...!Cổ thật mỏi nha...!
Nàng cũng muốn kêu cứu, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, cung điện này vốn thập phần hẻo lánh, chớ nói tới cung nhân, thị vệ đi tuần cũng chỉ liếc một cái từ xa rồi bỏ qua, không có khả năng phát hiện nàng đang nấp trong cành lá rậm rạp.
Người trong Lạc Hoa cung có thể giúp nàng, nhưng Cửu công chúa đã nói, nếu người trong cung đến giúp nàng, liền để bọn họ bị phạt thay.
Tốt xấu gì nàng vẫn là công chúa, Cửu công chúa chỉ có thể trêu đùa một chút, nhưng nàng ta không quan tâm đến hạ nhân, sao đảm bảo được Cửu công chúa sẽ hạ thủ lưu tình với họ?
Bây giờ, trừ việc căng người chờ, nàng không còn phương pháp khác, đành ngóng trông Giáo Chủ đại nhân mau tìm được nàng.
Lại nói, có thể xuất hiện trong cung muộn như vậy, không là thị vệ, cung nữ thì là...!thái giám.
Lần này Đan Dật Trần có thể là thị vệ hoặc thái giám sao? Thị vệ thì nàng có thể tiếp nhận được, nhưng nếu là thái giám...!kèm theo một khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú, là giọng nói yểu điệu như nữ nhân...!Nàng vừa tưởng tượng thôi mà cả người nổi da gà, thực có chút đáng sợ, sau đó lại còn phải ở bên cạnh một thời gian dài?
Nguyễn Mặc chịu đựng gió lạnh, tâm trí rối rắm vạn phần, bắt đầu nhớ lại 'Ngự Nam sách' của sư phụ có bao giờ nhắc tới cách xuống tay với một vị công công hay không...!Tới tận khi một thân ảnh cao dài đính bạt khoác bóng đêm đi tới, nàng mới hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn qua.
Tuy dung mạo người đó bị vành mũ cánh chuồn che đi một nửa, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, trong lòng liền buông lỏng, theo bản năng gọi tên hắn.
Nào ngờ vừa mở miệng, chưa kịp nói gì, cả người bỗng nhiên nhích xuống, nàng mất thăng bằng hét lên, chỉ cảm thấy đầu nhẹ hẳn, có thứ gì đó đang rũ xuống, trên mặt đất phát ra tiếng vật gì vừa rơi.
Bây giờ không phải lúc để tâm đến vật gì rơi xuống, mắt nàng đã nhìn ra, dây thừng trói nàng đang đứt ra được một nửa rồi, nàng vừa động đậy, vết cắt sẽ liên tục nứt ra...!
Đừng, đừng đứt mà...!
Nếu rơi từ chỗ này xuống, dù có giữ được mạng, cũng sẽ tàn phế...!
"Đan...! Đan Dật...!Trần..." Nguyễn Mặc run lên, vì bị treo ngược, vừa mở miệng liền cảm thấy nước miếng đang chảy xuống, khí không thoát ra được, tiếng kêu kia lại nhỏ, không đủ để hắn nghe thấy.
May mà trước đó đã có một tiếng thét chói tai, Đan Dật Trần ngẩng đầu lên trông thấy nàng, cả người bị treo ngược trên cây, nhánh cây yếu ớt kia lại sắp gãy, không cần biết người trên cây là ai, cứu người quan trọng hơn, liền nâng bước chạy về phía đó.
Nhưng chậm mất rồi, nhánh cây đột nhiên "Rắc" một tiếng đứt gãy, gió lạnh rót vào mũi, mặt đất kéo gần đến trước mắt, Nguyễn Mặc muốn kêu cũng không thành tiếng, nhắm chặt hay mắt.
Hoảng hốt nhận ra, có một cánh tay hữu lực đỡ lấy nàng, tốc độ rơi lập tức giảm xuống.
Thật tốt quá...!Chắc chắn Đan Dật Trần đã dùng khinh công đỡ lấy nàng!
Nháy mắt tiếp theo, nàng lại giống một con cá mặn, ngã vững chắc trên mặt đất.
"A...! Đau quá..." Nguyễn Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như đã lệch vị trí, hổn hển thở, nằm một hồi lâu mới ngồi dậy được.
Nhưng dường như không đau như nàng tưởng tượng cho lắm...!
Khoan đã, sao chỗ này lại mềm như thế?
Nàng mở mắt ra, chân trời vẽ một vòng trăng non, lại không có ai xung quanh hết, vội giãy dụa ngồi dậy.
Nhưng vừa mới động đậy, phía sau liền truyền đến tiếng kêu rên ngắn ngủi, hơi thở ấm áp phả vào gáy, nàng giật mình rụt cổ lại, đáy lòng lại hoang mang.
Nàng...!nàng hình như đã đè trên người Đan Dật Trần rồi?
Nguyễn Mặc thầm kêu không xong, không biết hắn có thương tích đến xương cốt không, sợ làm đau hắn nên không dám lộn xộn, chuyển mắt nhìn sang một bên, chỉ thấy một trường kiếm bị ném trên đất, không khỏi gấp giọng hỏi: "Ngươi có làm sao không? Đã bị thương sao?"
"...!Không sao." Hắn cố trả lời, duỗi cánh tay đặt bên hông nàng, hơi nghiêng người, đặt nàng xuống đất, giơ tay gỡ dây thừng sau lưng nàng.
Nguyễn Mặc đưa lưng về phía hắn, cả người bị treo nên vô cùng nhức mỏi, không thể quay ra sao nhìn nữa, đành chờ đến khi tay được thả ra, nàng lập tức xoay người, quỳ gối bên cạnh hắn khẩn trương sờ soạng khắp nơi, muốn xem kỹ vết thương của hắn.
"Chờ..." Đan Dật Trần cứng người, không nghĩ nhiều liền bắt lấy đôi tay làm bậy của nàng, cố nén cơn nóng rát truyền đến từ sau lưng, ngưng mắt nhìn nàng, tìm kiếm thân phận người trước mặt.
Nàng bị hắn giữ tay cũng không nóng nảy, hắn đã xả thân cứu nàng, tự nhiên sẽ không hại người.
Trên mặt đất hắn vừa nằm lưu lại vết máu, nàng hít một hơi khí lạnh, dùng sức rút tay ra khỏi hắn, không quay đầu mà chạy về phía Lạc Hoa cung.
Đan Dật Trần nhìn bóng dáng mảnh khành của nàng biến mất sau cửa điện, cuối cùng cũng tìm ra chút ký ức về nàng.
Năm trước trong cung yến, hắn mới nhận chức thị vệ trưởng không lâu, phụ trách bảo vệ bên ngoài, động thời kiểm tra thân phận người xuất nhập cung, tránh có người nhân cơ hội lẫn vào trong điện tác loạn.
Tới tận khi cung yến bắt đầu hơn nửa, một nữ tử mạng cung trang tím đậm từ trong bước ra, sắc mặt tái nhợt, phía sau cũng không có cung nhân đi theo.
Hắn nhận ra hoa văn trên cung trang kia tượng trưng cho thân phận công chúa, nhìn nàng một mình rời đi, đoán là nàng không khỏe nên muốn về cung nghỉ ngơi, liền phái một thủ hạ hộ tống nàng từ xa.
Tên thủ hạ đi thật lâu mới trở về, hắn hỏi nguyên do, mới biết công chúa điện hạ vẫn chưa lập tức hồi cung, mà tìm đầm sen ở Vân Duyệt Đình ngồi hơn nửa canh giờ, thỉnh thoáng lấy tay áo lau mắt, hình như trộm khóc một lúc, sau đó mới chậm rãi về Lạc Hoa cung.
Lạc Hoa cung...!
Cho nên vị kia, là một trong số đông đảo hoàng tử công chúa Hoàng Thượng không để tâm – Tam công chúa điện hạ?
Hắn từng nghe tới thân thế của công chúa điện hạ, rất giống hắn, do vợ lẽ thân phận thấp kém sinh ra, từ nhỏ đã chịu đủ khi dễ cùng xa lánh, nếu hắn không phải thân nam nhi, có thân thủ hơn người thi đậu Võ Trạng Nguyên, có lẽ bây giờ vẫn đang ở trong phủ, làm một thiếu gia bao cỏ vô vị tầm thường.
Hắn có chút thông cảm với nàng, mỗi khi hoàng gia cùng tới hành cung tránh nóng, hắn cũng sẽ phân phó người hộ tống nàng nhiều chút, dần dà liền để tâm hơn vài phần.
Đàng tiếc nàng thực sự không có tiếng tăm gì, trừ việc đi học đường rồi trở về, nàng dường như không rời khỏi Lạc Hoa cung, dù trong cung có lễ mừng long trọng, cũng hiếm khi thấy nàng xuất hiện.
Khi nghe nói nàng được phu tử khen ngợi, hắn còn suy đoán có lẽ nàng suốt ngày ở trong cung ôn tập.
Nhưng mà, từ năm ngoái hắn được điều đến Tần Dương, một năm đó chưa từng hồi cung, ấn tượng về nàng cũng giảm đi không ít, chuyện vừa nãy lại quá khẩn trương, làm hắn cần chút thời gian để nhớ ra.
Cơn đau ở lưng đã giảm bớt, chắc vẫn chữa đụng vào gân cốt, Đan Dật Trần đứng dậy, sờ vào lưng mình thấy hơi thấm ướt, phát hiện ra mình đã chảy máu.
Trên mặt đất có một cây trâm bạc chạm trổ tinh xảo, kiểu dáng gập ghềnh sinh động như hoa thật, có lẽ là khi ngã xuống đã đè lên, mới làm mình bị thương.
Nhớ tới bộ dáng xõa tóc của nàng, Đan Dật Trần nhặt cây trâm bạc cùng thanh trường kiếm lên, dắt lại bên hông, quay đầu thấy Tam công chúa đang nâng váy chạy chậm tới, vội quỳ gối xuống đất, cúi đầu nói: "Thần tham kiến công chúa điện hạ.
Không biết thân phận công chúa, đã có nhiều mạo phạm, mong công chúa đừng trách."
Nguyễn Mặc ngẩn người, từ trước đến nay chỉ toàn nàng hậu hạ Đan Dật Trần, đột nhiên thấy hắn quỳ như vậy, trong lòng có vài phần không quen, một lát sau mới phản ứng lại, lắc đầu nói không sao, bảo hắn đứng lên nói chuyện.
Đan Dật Trần đưa tới một vật, vẫn hơi cúi đầu, tỏ ý xin lỗi: "Trâm cài của công chúa bị bẩn...!xin lỗi người."
Nàng theo bản nàng sờ vào tóc, phát hiện ra tóc dài đã sớm rối tung, nhẹ nhàng "À" một tiếng, duỗi tay nhận lấy.
Trên trâm bạc dính một chút vết máu, dưới ánh trăng có màu đỏ tươi đặc biệt, nàng liếc mắt một cái đã thấy, nhíu mi, lấy ra một bình dược trong người, tiến lên một bước nói: "Trên lưng ngươi có thương tích, ta giúp ngươi bôi..."
"Công chúa." Đan Dật Trần dơ tay chắn lại, lui về sau nửa bước, thanh âm nặng nề, "Thần không dám phá lệ."
"Ta..." Nàng rũ mắt nhìn người chỉ cách hai tấc cánh tay, mím môi, "Đây là thuốc trị thương trong cung ta, có thể khép miệng vết thương rất tốt, người mang về trị vết thương, ngày mai sẽ tốt lên thôi."
Hắn vừa nghe đã biết, bình dược này nhất định rất quý báu, từ chối nói: "Chỉ là vết thương nhỏ..."
"Vết thương nhỏ cũng có thể gây họa lớn, sao ngươi có thể không để ý đến thân mình như thế? Lại nói, nếu không có ngươi giúp, có lẽ ta đã không thể ở đây nói chuyện được rồi.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, huống chi ngươi đã cứu mạng ta..."
"Thần chỉ hoàn thành nghĩa vụ của mình."
Hắn mở miệng ngắt lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí lạnh đạm không có một tia rung động.
Nguyễn Mặc nhấp môi, hạ xuống hai tròng mắt, tay cầm bình dược chặt thêm vài phần, không hiểu sao, bỗng nhiên nhớ tới chính mình khi còn ở Hồng Loan Môn.
Nàng khi đang ăn xin ở đầu đường, được Đại sư tỷ nhìn thấy, cảm thấy hợp nhãn duyên nên mới mang về.
Nhưng chỉ mang theo thôi, khi tới nơi rồi, Đại sư tỷ lại chưa từng một lần xuất hiện trước mặt nàng, thế nên nàng bị đồng môn khi dễ, không một ai bảo vệ.
Duy nhất có một vị sự huynh hảo tâm nói lời công đạo thay nàng, sau đó bị mấy người đó kéo đi đánh, cả người bị thương.
Nàng lúc đó áy náy tự trách, lấy dược sự tỷ tùy tay ném cho nàng trước kia đưa cho hắn.
Nào ngờ sư huynh lại một tay ném bình dược đi, chỉ vào mảnh vỡ trên đất bảo nàng cút đi.
Ánh mắt ghét bỏ kia...!Đến giờ nàng vẫn đang còn nhớ.
"Ta hiểu rồi...!hiểu rồi.
Nếu đại nhân không muốn, ta cũng không miễn cưỡng..."
Nàng giờ đây là một công chúa không có danh tiếng, hắn không chịu nhận lấy, có lẽ là để tránh liên lụy với nàng.
Nguyễn Mặc cắn môi dưới, siết chặt bình dược quay người rời đi.
Chưa được ba bước, người phía sau lại nặng nề mở miệng: "Công chúa hiểu lầm thần."
"..." Nàng dừng chân, vẫn chưa quay đầu lại.
"Công chúa quan tâm thương thế của thần, thần chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không phải là không muốn nhận...!Công chúa đừng nghĩ nhiều." Hắn đạm thanh giải thích, ngữ khí có một tia bất đắc dĩ, lại thêm mấy phần nôn nóng.
Nguyễn Mặc yên lặng nghe, âm thầm đè khóe miệng xuống, bỏ đi chút ủy khuấy vừa xuất hiện kia, từ từ xoay xoay người, tiến tới ba bước hỏi: "Vậy ngươi...!Có muốn nhận bình dược này không?"
"...!Vâng."
Nàng đứng bất động tại chỗ, hắn liền tiến tới quỳ gối xuống, tiếp nhận bình dược trên tay nàng, bộ dáng kia, như thể không phải nhận bình dược, mà là nhận thánh chỉ của Hoàng Thượng.
"...!Tạ công chúa điện hạ." Đan Dật Trần cúi đầu nói.
Nguyễn Mặc cảm thấy bộ dáng quá mức trịnh trọng của hắn có chút buồn cười, tia khổ sở cuối cùng trong lòng cũng bị gió lạnh thổi tan, nhẹ mỉm cười nói: "Đại nhân nên về xoa dược đi, thời gian cũng qua lâu rồi, sẽ không tốt cho vết thương."
"Vâng." Hắn từ từ đứng lên, dường như không quen nói như vậy, yên lặng một chút mới mở miệng: "Công chúa cũng hãy sớm nghỉ ngơi."
Ý cười bên môi nàng lại đậm thêm vài phần, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
- -----------