Sau khi sắp xếp lại tâm trạng, Mạnh Phong mới bình tĩnh được.
“Thất lễ rồi. Tôi là Lương Mạnh Phong, hân hạnh được gặp em. Tôi là CEO của Việt Phong, đại diện công ti đến bàn bạc bản hợp đồng này.”
“Chúng ta nên vào thẳng vấn đề.”
“À, tất nhiên rồi. Bản thiết kế nội thất thông minh này của em rất có tính ứng dụng, công ti chúng tôi muốn mua độc quyền nó.”
“Còn xem giá đưa ra.”
Mạnh Phong viết một con số trên tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt cô. Trong lòng thầm đắc ý, cô là sinh viên, có thể thông minh nhưng giá cả thị trường thì chắc chắn không rành.
Tường vi nhìn tên cáo già tự cho là đúng này, âm thầm ghi thù. Để xem ai mới là người cười cuối cùng.
“Giá quá thấp.”
“Cô sinh viên, cả thị trường đều một giá này.”
“Ha, vậy hợp đồng này chấm dứt. Tôi đem bán cho Long Phát.”
“Demon, cô nên nghĩ lại.”
“Đã gọi tôi là Demon, cũng nghĩ lại xem tôi dám không.”
Không khí trên bàn ăn nhất thời giương cung bạt kiếm, nhiệt độ rơi xuống hầm băng. Phục vụ bê món nên cũng không dám lại gần, áp lực quá mạnh. Hai người này còn định trừng mắt nhìn nhau đến bao giờ a.
Hắn bật cười phá tan không khí đình trệ.
“Bản thiết kế một nửa nằm trên tay tôi, một nửa còn lại, nhân tài công ti Việt Phong đâu phải ăn không ngồi rồi“.
“Một nửa? Ai nói với quý công ti đây là một nửa, chỉ là một phần bản nháp thôi. Anh chắc chắn cũng tìm ra vài lỗ hổng trong đó phải không?”
“Tôi cũng có đủ bằng chứng để kiện công ti anh về bản quyền tập thiết kế này.”
“Hơn nữa, mặc kệ nó hữu dụng hay không. Long Phát sẽ ra giá cao hơn mua lại, hai bên vốn là đối thù cạnh tranh một mất một còn mà.”
“Bốp! Bốp!”
Hắn chỉ định hù doạ tiểu cô nương này chút thôi, không ngờ bản thân bị hù doạ lại, không, chính xác là đe doạ.
“Vậy giá cả thêm 1/5 thế nào?”
“500. Tôi không thích mặc cả.”
“Này.”
“Bản nháp và bản đầy đủ, trình độ khác xa nhau.”
“Vậy được, chúng ta kí hợp đồng luôn.”
Phục vụ đứng mỏi cả chân giờ mới có cơ hội chen vào, bày thức ăn lên bàn.
Cô vội vàng ăn luôn, thực đói, còn khát nữa. Nói chuyện với tên cáo già này quá đau đầu.
“Tôi có thể hỏi em chút không?”
Cái đầu cắm cúi ăn gật gật, manh quá a. Mạnh Phong thu lại ý tưởng đáng sợ vừa rồi.
“Em học kinh tế, sao lại sáng tạo ra bản thiết kế nội thất thông minh này. Dù bây giờ nội thất thông minh không còn lạ, nhưng thiết kế của em còn tiên tiến hơn một bậc.”
Vì sao a? Đây là cô ghi nhớ được bản thiết kế của Samsung 5 năm nữa mới xuất hiện. Lúc đó em trai cô quá tung hô nó, liên tục lải nhải, bản thiết kế còn cẩn thận photo ra treo khắp phòng. Tiếc là cô chỉ nhớ được ý tưởng, lý thuyết là chính, nếu không sao nỡ bán giá rẻ bèo như thế này.
“Không phải là ăn cắp ý tưởng đó chứ?”
Trong lòng gật đầu liên tục, bên ngoài lại mặt than.
“Anh nghi ngờ. Tôi gửi bằng chứng cho quý công ti ngay.”
“Tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Lúc đầu đọc bản thiết kế, cứ ngỡ hẳn là một người lớn tuổi uyên bác, goá vợ, khó tính tạo ra.”
Cô giơ ngón tay cái trong lòng. Tên này nên đi làm thầy bói mới đúng.
“Tôi no rồi. Tiền chuyển vào tài khoản cho tôi trước 9:00 tối nay, tôi còn có vệc.”
“Khoan đã.”
Tường Vi nhìn bàn tay đang níu áo mình, than thở,sao ai cũng thích kéo áo như vậy, sẽ hỏng áo có ngày.
“Tôi có thể biết tên thật của em không?”
“Anh muốn thì điều tra, dễ như ăn kẹo.”
“Tôi muốn em tự nói, chứng ta sẽ còn hợp tác mà, nên thành ý một chút.”
Cô nhìn tên cáo nham hiểm ẩn mình trong bộ dáng trí thức thành đạt này, dáng vẻ cũng soái nha. Âu phục thẳng tắp, đắt tiền, gương mặt vốn yêu nghiệt còn cố tình đeo chiếc kính bạc. Lưu manh giả danh tri thức! Hắn cũng thuộc hậu cung của cô ta, thực phiền chán. Nếu không phải vì vông việc, cô cũng không muốn dây dưa.
“Tôi lại không muốn nói. Bye.”