Cô ấy ấn mạch của Ngũ Tranh để đếm nhịp tim, Ngũ Tranh nhẹ nhàng giãy dụa.
"Cô, điểm ra rồi, con đi thay quần áo được chưa? Lạnh quá.
"
Ngũ Lan Khuê sửa lời: "Lúc thi đấu và tập luyện phải gọi cô là huấn luyện viên.
"
Nói vậy nhưng cô ấy lại lấy ra một chiếc áo măng tô dài: "Lát nữa còn phải lãnh thưởng, lúc nhận giải phải mặc trang phục biểu diễn, khoác thêm cái áo là được rồi.
"
Trong lòng Ngũ Lan Khuê hiểu rõ cháu gái mình sợ lạnh đến mức nào, lại dỗ dành: "Cô mang theo nước nóng rồi, con uống cho ấm người, lát nữa cũng tiện đi xét nghiệm nước tiểu.
"
Ngũ Tranh ồ một tiếng, ôm bình giữ nhiệt đứng dậy, bước chân có phần nặng nề, hoàn toàn không còn sự nhanh nhẹn như trên băng.
Dù sao thì bây giờ cô bé vẫn đang đi giày thi đấu, dưới giày là lưỡi dao trượt, sau khi rời khỏi sân đấu, để bảo vệ phần lưỡi dao các vận động viên đều sẽ đi thêm một lớp bọc ngoài, chân mang nhiều thứ như vậy thì đương nhiên không thể bước đi nhẹ nhàng được, khi dẫm lên mặt đất cũng phát ra tiếng lộp cộp.
Một lúc sau, một người đàn ông tóc hoa râm đến tìm Ngũ Lan Khuê, Ngũ Lan Khuê nhận ra đây là huấn luyện viên trưởng đội trượt băng nghệ thuật Lưu Khang, trong lòng mừng rỡ, liền bảo Ngũ Tranh đi chỗ khác, còn mình thì trò chuyện với Lưu Khang.
Lưu Khang nhận ra Ngũ Lan Khuê từng là vận động viên khiêu vũ trên băng của đội tuyển quốc gia, ông ta còn từng dạy Ngũ Lan Khuê và bạn nhảy của cô ấy động tác nâng đỡ, lập tức cười nói.
"Tôi nghe nói em về quê hướng dẫn học trò, không ngờ lại nuôi dạy được một mầm non tốt như vậy, cô bé kia học trượt băng với em à? Trượt mượt như tơ ấy.
"
Ngũ Lan Khuê cười đầy tự hào: "Đương nhiên rồi, trượt băng là nghề kiếm cơm của em, đương nhiên là dạy không tệ.
"
Lưu Khang lại hỏi: "Năm nay cô bé bao nhiêu tuổi? Sinh tháng mấy?"
Trượt băng nghệ thuật có quy định nghiêm ngặt về độ tuổi lên hạng của nhóm thanh thiếu niên và nhóm người lớn.
Thông thường mùa giải bắt đầu từ tháng 8, một vận động viên nhí muốn vào nhóm thanh thiếu niên thì phải đủ 13 tuổi trước tháng 7 năm đó, nếu không may sinh vào sau tháng 7 thì chỉ có thể hoãn lên hạng đến mùa giải sau.
Nếu vận động viên đó không may dậy thì vào năm sau, toàn bộ kỹ thuật sẽ xuống cấp ít nhất một nửa, tức là bước vào giai đoạn dậy thì mà các vận động viên trượt băng nghệ thuật đều sợ hãi, như vậy thì xong đời.
Vì vậy, đối với nhiều vận động viên đơn nữ mà nói, việc có thể tham gia các cuộc thi quan trọng trước khi dậy thì hay không là rất quan trọng.
Lưu Khang thấy trạng thái thi đấu của Ngũ Tranh rất tốt, không phải là thứ có thể bồi dưỡng trong một hai năm, liền đoán rằng rất có thể là do vấn đề sinh nhật nên cô bé đã bỏ lỡ mùa giải trước.
Ngũ Lan Khuê đáp: "Cô bé sinh vào tháng 6, ngày 23 tháng 6.
"
Lưu Khang ngẩn người, một lúc sau, ông ta lắc đầu thở dài: "Tháng 6, vừa đúng trước tháng 7, sinh khéo thật, rất tốt.
"
Sau khi biết được sinh nhật của Ngũ Tranh, ông ta đã lặp lại câu "sinh khéo thật" mấy lần, lúc nhìn lại Ngũ Tranh, ánh mắt đã khác.
Cô bé này tỷ lệ rất tốt, nhảy, trượt, xoay, biểu diễn trong cuộc thi đều có thể gọi là tuyệt vời, đây là một mầm non tốt.
Ông ta vội vàng hỏi Ngũ Lan Khuê: "Năm ngoái sao cô bé không tham gia thi đấu? Cho dù trình độ năm ngoái của cô bé kém hơn bây giờ thì vẫn có khả năng được chọn tham gia giải vô địch thanh thiếu niên thế giới, tình hình đơn nữ trong nước thì cô cũng biết rồi, đang thiếu nhân tài.
"