Ngũ Tranh không vội đi ăn ngay, mà là ngồi xổm bên cạnh Ngũ Dịch xem một lúc, chỉ vào một bài hình học.
"Bài này sai rồi.
"
Ngũ Dịch tỏ vẻ bất lực: "Lại sai nữa à? Giúp anh xem xem sai ở đâu?"
Ngũ Tranh dùng bút chì khoanh tròn những chỗ sai cho cậu ta, Ngũ Dịch lập tức trở mặt, xua tay như đuổi ruồi.
"Đi đi, đi ăn cơm đi, đừng làm phiền anh học.
"
Ngũ Tranh bĩu môi, đứng dậy bỏ đi, Ngũ Dịch lại gọi cô bé lại.
"Đợi đã.
"
Cậu ta chạm vào mu bàn tay Ngũ Tranh, nhíu mày, nhét túi chườm nước nóng vào tay cô bé.
"Cầm lấy.
"
Thực ra Ngũ Tranh không cảm thấy có gì khác biệt, cô bé đã như vậy từ năm 7 tuổi, bốn mùa đều lạnh toát, mùa hè thì không sao, đến mùa đông có hơi khó chịu, nếu không vận động nhiều để cơ thể toát mồ hôi thì sẽ càng ngày càng lạnh, lạnh đến cứng đờ, giống như một cây kem hình người.
Cô bé biết đây là cái giá phải trả khi giao dịch với thứ đó, không có cách nào chữa khỏi, may là cửa sổ ở miền Bắc có hai lớp, còn có lò sưởi và hệ thống sưởi dưới sàn, ban công cũng được đóng kín, mùa đông còn thoải mái hơn ở miền Nam.
Ngũ Lan Khuê nhân lúc Ngũ Tranh đi tắm, nhét cả túi sưởi điện và túi chườm nước nóng vào chăn cho cô bé, suy nghĩ một lúc lại thêm một lớp chăn nữa.
Vận động viên sợ nhất là bị bệnh, sau khi thi đấu bọn họ còn phải xét nghiệm nước tiểu, nếu uống một số loại thuốc cảm cúm cũng sẽ khiến kết quả xét nghiệm nước tiểu thành dương tính.
Ngũ Tranh còn sợ lạnh, cho nên Ngũ Lan Khuê luôn coi việc giữ ấm cho cô bé là nhiệm vụ hàng đầu.
Sau đó, cô ấy lại dùng bếp than hâm nóng nước gừng, hai đứa trẻ mỗi đứa uống một bát mới được đi ngủ.
Ngũ Dịch nhăn mặt, lẩm bẩm: "Con sắp nổi mụn rồi.
"
Ngũ Tranh ngửa đầu uống cạn nước gừng, nằm phịch xuống giường nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ như chết.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Tranh về nhà mà không bật đài phát thanh, Ngũ Dịch lẩm bẩm: "Thi đấu mệt vậy sao? Không nghe tin tức, cũng không nghe chương trình Chúc ngủ ngon, thành phố.
"
Ngũ Lan Khuê lắc đầu: "Tập thể thao lúc nào chẳng mệt với khổ, hồi đó nếu con kiên trì chơi bóng bàn, con cũng chẳng nhàn hơn em đâu.
"
Ngũ Dịch liếc nhìn cửa phòng ngủ, hạ giọng: "Con ở đội tuyển thành phố còn không lọt nổi top 5, đội tuyển tỉnh với đội tuyển quốc gia thì khỏi nói, dù sao cũng không có cửa, còn không bằng học hành cho tử tế.
"
"Mẹ thấy con chỉ sợ khổ thôi, năm ngoái em gái con bị thương như vậy, xuất viện là bắt đầu phục hồi ngay, đó mới là tinh thần kiên trì, con xem bây giờ nó đã thành nhà vô địch toàn quốc, sắp vào đội tuyển quốc gia rồi.
"
"Hứ, nếu nó mà không vào được đội tuyển quốc gia thì chứng tỏ mấy huấn luyện viên đó mù hết rồi.
"
Ngũ Lan Khuê vỗ đầu con trai: "Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy.
"
Ngũ Dịch đáp: "Con cũng đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ mà, chỉ cần con bé ra sân thi đấu một vòng là đủ rồi, nó như ánh sáng Đảng ấy, chiếu rọi khắp bốn phương, phải mù đến mức nào mới không nhìn thấy?"
Lời nói có phần khoa trương, nhưng Ngũ Lan Khuê lại có chút tự hào.
Cô ấy ôm vai con trai: "Nhưng như vậy thì nhà mình phải định cư ở Yến Kinh rồi, bây giờ con đang học cấp 3, không tiện chuyển trường, có thể ở ký túc xá không?"
Ngũ Dịch gật đầu: "Được thôi, đợi con thi đại học xong sẽ đến đoàn tụ với mọi người.
"