Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Dòng nước ấm từ vòi
hoa sen xối lên cơ thể đang mệt mỏi của Thượng Quan Tuyền, làn khói mờ
mờ ảo mộng bao phủ lấy cả người cô. Cô nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu lên,
giống như đang trong một lễ rửa tội, để dòng nước ấm áp xối lên người,
bọt nước bắn tung tóe càng khiến cô thêm gợi cảm.

Hôm nay đáng ra cô phải rất tức giận mới đúng, nhưng…

Hình ảnh một Lãnh Thiên Dục dịu dàng cứ quanh quẩn trong đầu óc cô. Một
người đàn ông như hắn có quy tắc rất rõ ràng, yêu là yêu, không thích là không thích, người tàn nhẫn, lạnh lùng như hắn, làm sao có thể như lời
Phỉ Tô nói được?

Dòng nước lăn dài từ đầu xuống đến chân, cô
đứng trên nền đá cẩm thạch, cửa kính phòng tắm ở xung quanh mờ hơi nước
khiến ánh mắt cô như trở nên mông lung…

“Tuyền…”.

Có lẽ Thượng Quan Tuyền đã ở trong phòng tắm quá lâu nên Lãnh Thiên Dục lo lắng đẩy cửa vào, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang
đứng tắm…

Khí nóng như lượn lờ xung quanh, mái tóc dài ướt
nước của cô phủ trước ngực, làn da trắng nõn mềm mại, những đường cong
hoàn hảo, bắp đùi thon dài rắn chắc, cảnh xuân lồ lộ trước mắt…


Cảnh đẹp trước mặt khiến tim Lãnh Thiên Dục đập thình thịch, đôi mắt chim ưng dần trở nên thâm trầm.

Thượng Quan Tuyền cũng đơ người ra… cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông tự dưng
xông vào phòng tắm. Khi nhìn vào ánh mắt khác thường của hắn thì cô mới
cuống quýt lấy áo tắm che người lại…

Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay thành nắm đấm, áp chế dục vọng đang dâng lên trong lòng, lập tức đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Hắn đấm mạnh tay lên tường, trong đầu hiện lên cảnh đẹp hoàn mỹ vừa rồi. Cô xinh đẹp như vậy đứng giữa làn khói mờ mờ ảo ảo khiến hắn không thở
nổi. Cửa kính phản chiếu lại hình ảnh một cô gái xinh đẹp và mong manh,
dường như không cẩn thận thì cô sẽ biến mất. Hàng lông mày cô hơi nhíu
lại như đang buồn buồn khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu
thương.

Nhưng… hắn chỉ có thể ảo não mà bước ra ngoài. Hắn
cảm thấy mình chẳng khác gì cầm thú, sao lúc này lại có thể sinh ra ý
nghĩ như vậy với cô được chứ?

Thượng Quan Tuyền bước ra khỏi
phòng tắm mà trong lòng vẫn thấp thỏm. Cô cẩn thận nhìn Lãnh Thiên Dục
rồi nhẹ nhàng đi tới trước bàn trang điểm chải đầu. Cô không khó để nhìn ra hắn đang cố kìm nén bản thân mình, trong lòng lại thấy cảm động.

“Tuyền, hết giận chưa?”

Lãnh Thiên Dục đi đến sau lưng cô, cánh tay rắn chắc đặt trên đầu vai thon
gầy của cô. Khuôn mặt tuấn tú áp vào má cô, hành động cực kì mờ ám, hắn
tham lam hít thở hương thơm thanh nhã trên người cô.

“Còn lâu mới hết giận”. Thượng Quan Tuyền bối rối đứng dậy, tránh xa khỏi hơi
thở nóng bỏng của hắn. Cô cố ý ra vẻ đang tức giận đáp lại, có trời mới
biết lúc này tim cô đập nhanh đến cỡ nào.

Cô nhẹ nhàng ngồi
xuống giường, co người ôm lấy chân, thật không ngờ đi dạo phố cũng mệt
như vậy. Ngay sau đó, bàn tay Lãnh Thiên Dục cũng nhẹ nhàng đặt lên chân cô, áp chế dục vọng trong lòng rồi xoa bóp bắp chân cho cô.

“Phải làm thế nào đây? Ông xã phải làm thế nào mới khiến em vui vẻ đây?”.
Lãnh Thiên Dục dịu dàng lên tiếng, trong mắt ngập tràn sự quan tâm.


Cô bé này đúng thật là ngốc quá, cô cho rằng chỉ đi dạo phố một ngày là có thể tiêu hết tiền của hắn sao? Nhưng mà một tiếng ông xã của cô khiến
hắn cực kì thích. Không biết tại sao, Lãnh Thiên Dục lại cực kì thích
Thượng Quan Tuyền gọi hắn như vậy.

“Này… Lãnh Thiên Dục!”

Thượng Quan Tuyền đặt tay lên tay hắn, cô bất mãn nói: “Lúc đó em chỉ không
muốn người khác hiểu lầm em là tình nhân của anh thôi. Anh đừng có mà
tưởng bở, còn lâu em mới cần một ông xã như vậy, lúc nào cũng có phụ nữ
vây quanh”.

Nói xong cô vội vàng cụp mắt xuống, không nhìn
vào đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục, trái tim hình như sắp nhảy ra
khỏi lồng ngực rồi.

“Em nói dối…”. Lãnh Thiên Dục giận quá hóa cười, hắn bật tiếng cười trầm thấp rồi dướn người lên hôn lên đôi môi non mềm của cô…

Nụ hôn của hắn vẫn bá đạo và mạnh mẽ như trước, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng.

Lúc cô cảm thấy tràn ngập trong mũi mình là hơi thở của hắn thì hắn mới lưu luyến buông cô ra, qua hơi thở rối loạn của hắn thì không khó để nhận
ra hắn đang cố kìm chế bản thân.

“Tuyền, tuy anh rất thích
thấy em ghen nhưng có một số việc anh hy vọng em có thể hiểu rõ”. Lãnh
Thiên Dục sau khi hít sâu một hơi liền đưa tay lên vuốt nhẹ lên tóc cô.

“Ai nói em ghen? Em chẳng quan tâm quan hệ của anh với mấy người phụ nữ
khác”. Thượng Quan Tuyền giận dỗi nghiêng đầu ra chỗ khác.


Lãnh Thiên Dục cười lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô lại để cô nhìn
thẳng vào đôi mắt hắn, giọng nói dịu nhẹ như đang thì thầm với người
yêu: “Tuyền, em tin anh không?”

Ánh mắt của hắn đầy thâm thúy và cũng tràn ngập tình cảm dịu dàng…

Trái tim Thượng Quan Tuyền run lên, cô nên tin tưởng hắn, không phải sao. Nhưng…

“Em không biết, mấy lời anh nói khiến em thấy rất mờ mịt! Anh nói anh không có quan hệ gì với mấy người đó nhưng lại nói dối mình là vị hôn phu của em để lừa em ở bên cạnh anh…”. Cô lên tiếng.

“Đó là vì anh yêu em”. Lãnh Thiên Dục không chút do dự thốt ra lời, đôi mắt đầy kiên định khiến người khác không thể nghi ngờ.

Câu này đầy kiên định khiến Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lướt qua tia đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ
lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô rồi tiếp tục lên tiếng: “Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ nhưng người khiến anh lo lắng, căng thẳng thì
chỉ có duy nhất một người mà thôi. Tuyền, anh yêu em nên không muốn
khiến em phải đau lòng. Em là người con gái mà cả đời Lãnh Thiên Dục này yêu thương nhất. Trong lòng anh đã sớm ngập tràn hình ảnh của em, làm
sao có thể ở cùng những người phụ nữ khác được?”

Trái tim Thượng Quan Tuyền lại bắt đầu nhảy nhót, trong lòng luống cuống, cô không dám nhìn hắn.

“Nhưng Phỉ Tô nói… cô ấy và anh đã… à… cái đó…”. Cô không biết phải nói thế nào, cứ ấp úng mãi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận