Nhìn vẻ mặt âm u của
Lãnh Thiên Dục, Charles nhất thời không biết phải làm sao. Đúng lúc ông
ta chuẩn bị nói gì đó, một viên cảnh sát trẻ tuổi lập tức đạp mạnh cửa
phòng thẩm vấn ra.
- Vào đây làm gì? Mù à, không thấy tôi đang
làm việc sao? – Charles trong cơn tức giận quát ầm lên. Sự lỗ mãng của
Charles khiến viên cảnh sát kia giật mình.
- Cảnh sát trưởng, xin lỗi ngài, tôi không muốn phiền đến ngài, nhưng mà bên ngoài… bên ngoài…
Trên mặt viên cảnh sát lộ ra vẻ lo lắng, nhưng khi anh ta đưa mắt nhìn sang
Lãnh Thiên Dục, cả người rùng mình một cái, ánh mắt cũng phải thay đổi,
bắt đầu tránh né và sợ hãi.
- Đồ ngu!
Charles thấy bộ dạng của viên cảnh sát lại càng thêm tức tối, ông ta hung dữ hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Ông ta không thể chấp nhận nổi việc cấp dưới của mình lại sợ hãi đến mức thất thểu như vậy.
- Chuyện đó… chuyện đó… – Viên cảnh sát lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lãnh Thiên Dục vẫn tỉnh táo ngồi yên, thân hình cao lớn ngang tàng vẫn hết sức bình tĩnh và tự nhiên như thường. diiiiendanlequ⊹ydon
- Thay vì hỏi cậu ta, sao ông không tự mình đi ra xem đi! – Hắn lạnh nhạt ngước mắt lên, không nhanh không chậm lên tiếng.
- Anh…
Charles thấy dáng vẻ tỉnh táo của hắn lại càng thêm giận dữ. Ông ta nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó thở hồng hộc đi ra ngoài…
Khi ông ta đi tới cửa sổ bên hành lang rồi nhìn xuống, cả người liền run
lên bần bật, đôi mắt màu lam cũng vì cảnh tượng trước mắt mà tràn đầy
kinh hãi…
- Cái này… chuyện gì vậy?
Từ cổ họng của ông ta phát ra một tiếng thét chói tai, giống như bị một bàn tay hung hăng siết chặt ở cổ họng.
Một hàng xe màu đen sang trọng đỗ một loạt dưới khoảng sân rộng lớn trong
cục cảnh sát, cảnh sát chia thành hai hàng bao vây gắt gao. Mặc dù không chiếc xe nào phát ra tiếng động, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để khiến
người ta nhìn thôi cũng phải giật mình.
Charles lui về phía sau mấy bước.
- Cảnh sát trưởng! – Viên cảnh sát ở phía sau đỡ lấy người ông ta, phòng Charles vì kinh hãi mà ngã xuống đất.
Đúng lúc này, có mấy người đàn ông mặc vest đen xuất hiện trên hành lang, dẫn đầu chính là Phong.
- Các anh... bây giờ các anh định khiêu khích công khai đấy à? – Charles đẩy viên cảnh sát ra, quát ầm lên. die⊹ndanlequyyyyydo⊹n
Phong nhẹ nhàng giơ tay lên, mấy người đàn ông ở phía sau dừng bước, còn anh
ta thì đi tới trước mặt Charles, bên môi nở nụ cười đầy tự tin...
- Cảnh sát trưởng hiểu lầm rồi, những người ở bên dưới chỉ đến để đón lão đại thôi. Ngài cũng biết đấy, không có lão đại, chúng tôi có rất nhiều
chuyện không thể giải quyết. Nói thật là hội nghị vừa rồi của chúng tôi
vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Charles cố nén cảm giác sợ hãi, cười lạnh: “Đón lão đại đi? Tốt, nộp đủ tiền bảo lãnh đi rồi tôi lập tức thả người”.
Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Hy vọng cảnh sát trưởng nói lời giữ lời”.
Ngay sau đó, anh ta quay đầu sang nói với mấy người vệ sĩ phía sau: “Đưa tiền bảo lãnh ra đây”.
- Vâng! – Một người vệ sĩ bước lên phía trước, đưa mấy va li xách trên tay đưa đến trước mặt Charles.
- Cái này là… – Charles cảm thấy da đầu run lên từng hồi tê dại.
- Chỗ này tổng cộng là 400 vạn EUR theo đúng lời lão đại của chúng tôi.
Chúng tôi đã giao nộp đủ số tiền, ngài cảnh sát trưởng mau thả người đi!
Phong hời hợt nói một câu khiến bệnh tim của Charles suýt thì tái phát: “Làm
sao có thể? Vẫn còn chưa tới một tiếng đồng hồ, sao có thể lập tức rút
được nhiều tiền mặt như vậy?” di⊹endannnnleq⊹uydon
- Nếu ngài cảnh sát trưởng nghi ngờ có thể kiểm tra. Nhưng tôi có lòng
tốt muốn nhắc nhở ngài một chút, thời gian của lão đại chúng tôi rất quý báu, nếu ngài kiểm tra thì những người ở bên dưới lại phải chờ thêm một lúc, điều này hoàn toàn không hay lắm đâu.
Gương mặt cương nghị của Phong dần nở nụ cười quỷ dị, thấy thế Charles càng thêm kinh hãi.
- Cảnh sát trưởng… – Viên cảnh sát kia thấy thế, chân đã bắt đầu run lên.
- Im miệng! Đồ vô dụng! – Charles trút toàn bộ tức giận lên viên cảnh sát cấp dưới. Lát sau, ông ta hung hãn nhìn Phong – Cậu... cùng tôi đi làm
thủ tục!
Phong khẽ mỉm cười, tao nhã hơi cúi người xuống.
- Nhưng nhớ chuyển lời đến lão đại của mấy người, chuyện này tôi tuyệt
đối sẽ không bỏ qua, bảo hắn sau này hãy cẩn thận! – Charles dừng bước,
tức giận nhìn Phong rồi quát ầm lên.
- Ngài cảnh sát trưởng nói rất đúng, tôi sẽ chuyển lời đến lão đại! – Phong cong môi đầy vui vẻ, nói từng câu từng chữ.
***
Athenian, phòng tổng thống trong khách sạn Callirhoe
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, từng đám mây trắng trên bầu trời chiều như
những chiếc lông trắng trên tấm thảm hồng, từ độ cao này nhìn về phía
chân trời quả thật khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Cửa chính bị đẩy ra, ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục hờ hững xuất hiện, sau lưng hắn là Phong.
Từ sở cảnh sát đi về, Lãnh Thiên Dục lại tiếp tục hội nghị còn đang dang dở, cho tới bây giờ mới vừa kết thúc.
Hắn hút một điếu xì gà, sau đó dựa người vào ghế sofa. Mùi thuốc lá thoang
thoảng lượn lờ khắp căn phòng, từng làn khói mờ ảo bay lên hết sức uyển
chuyển. die⊹ndan⊹⊹
- Lão đại, tên cảnh sát trưởng đó rất phiền phức! – Phong cung kính nói.
Lãnh Thiên Dục gác đùi phải lên chân trái, toàn thân hắn toát ra vẻ lạnh lẽo và mạnh mẽ...
- Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành phản kích lại tên cảnh sát trưởng đó! – Đôi mắt lạnh như băng của hắn khẽ biến đổi, giống như một luồng nhiệt
nóng từ đáy mắt bốc lên.
Phong đáp lời: “Vâng, xin lão đại phân phó”.
Tên cảnh sát trưởng liều lĩnh hiển nhiên không biết mình đã chọc phải mầm tai họa.