Cái gì?
Lãnh Thiên Dục nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hắn đứng lên, chậm rãi đi tới gần Thượng Quan Tuyền.
Chết tiệt thật! Người phụ nữ này lại dám nói hắn như vậy? Trong mắt hắn, phụ nữ chỉ là công cụ để hắn phát tiết, vì vậy hắn luôn sử dụng “áo mưa”.
Nhưng kể từ khi gặp Thượng Quan Tuyền, hắn đã bỏ thói quen này. Chết
tiệt thật, hắn cũng không biết tại sao mình lại làm vậy nữa.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này hiển nhiên là không hề thấy cảm kích chút
nào, chẳng lẽ cô không biết trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ
hy vọng được hắn đối xử như thế sao?
Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm hốt hoảng.
di๖endannnnlllllequ๖yd๖n
- Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh chính là đồ lợn giống!
Thượng Quan Tuyền vừa lui về phía sau vừa không sợ hãi lên tiếng, mặc dù giọng điệu quật cường nhưng nghe vào có chút run rẩy.
Hắn động vào người phụ nữ khác mà lại không hề dùng “áo mưa”.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim như bị bóp chặt, cảm giác đau lòng không nói thành lời.
Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng “hiên ngang lẫm liệt” của Thượng Quan Tuyền, đôi mắt trầm xuống, sau đó đi về phía giường ngủ.
- Lại đây! – Hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói đầy quyền uy mà ra lệnh.
Thượng Quan Tuyền cắn chặt môi, không tình nguyện đi tới trước mặt Lãnh Thiên
Dục. Cô biết mình không thể kháng cự, nhất quyết không được kháng cự, dù sao cũng chỉ có bốn ngày. Bốn ngày qua đi, giao dịch giữa cô và hắn
cũng kết thúc.
Bàn tay to của Lãnh Thiên Dục kéo vạt váy của cô rồi kéo khóa váy xuống…
- Đừng như vậy! – Trái tim Thượng Quan Tuyền đập rộn lên, bàn tay nhỏ bé muốn che lấy cơ thể liền bị Lãnh Thiên Dục ngăn lại.
dieeendanle๖quyd๖on
Đôi mắt lạnh như băng quét qua, Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình như một con cừu non đang bị làm thịt.
Bộ váy ngủ màu trắng rơi xuống đất, cơ thể tuyệt đẹp như một pho tượng của người con gái hiện ra trước mắt khiến Lãnh Thiên Dục cảm thấy khó thở.
Hắn không kìm lòng được nữa, cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa nhạy cảm của cô.
- Lãnh… Lãnh Thiên Dục… đừng…
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một luồng nhiệt nóng bỏng lan tràn khắp cả người, ý thức của cô đang dần dần trở nên mơ hồ…
Tại sao lại như vậy…
Cô không muốn!
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục càng trở nên thâm trầm, tối đen lại…
Hắn ngẩng đầu lên, hơi thở nóng bỏng lại rơi xuống bên môi cô…
- Mấy ngày này cô có thể gọi tôi là “Dục”. Tôi thích… phụ nữ nhiệt tình! – Vừa dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên môi cô, ra sức tận hưởng hương thơm
ngọt ngào của cô.
Dục?
Trong lòng Thượng Quan Tuyền dâng
lên cảm giác rung động, cô cảm giác như đầu óc mình đang xoay vòng vòng, nhất thời không thể dừng lại…
Nhưng…
die✲nda✲nlequ»ydon
- Anh đừng động vào tôi! – Thượng Quan Tuyền cố nén cảm giác sợ hãi, kéo lý trí trở về.
- Cô sợ… mang thai? – Hắn đột nhiên hỏi, đôi mắt nhướn cao lên nhìn cô, càng thêm lạnh lẽo và tràn đầy khí phách.
Một câu nói mập mờ khiến Thượng Quan Tuyền giật mình sững sờ…
Lãnh Thiên Dục nhìn chằm chằm cô, gương mặt tuấn tú dần trở nên âm trầm, phảng phất như mây đen kéo đến, càng ngày càng u ám.
- Tôi với cô đánh cược! – Hắn bình tĩnh nói.
- Cái gì?
Thượng Quan Tuyền ngơ ngác, đôi mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mờ mịt.
Lãnh Thiên Dục nhìn vào đôi mắt như làn nước mùa thu của cô, đáy mắt hắn thoáng qua tia hứng thú…
- Bốn ngày này chúng ta sẽ không áp dụng biện pháp an toàn nào cả, nếu cô mang thai con của tôi, vậy sau này cô phải cam tâm tình nguyện trở
thành người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi.
Trái tim Thượng Quan Tuyền run lên, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Lãnh Thiên Dục nói: “Nếu tôi không mang thai?”
Lãnh Thiên Dục cười một tiếng: “Vậy thì Lãnh thị sẽ vĩnh viễn giúp đỡ cô nhi viện Mary vô điều kiện, hơn nữa còn đảm bảo an toàn tuyệt đối”.
Vậy mà Thượng Quan Tuyền nghe xong, ánh mắt loại thoáng qua tia ranh mãnh,
sau đó cô sảng khoái lên tiếng: “Vậy anh cứ chờ mà móc túi tiền ra đi,
không ngại nói cho anh biết, mấy ngày này… là thời kì an toàn của tôi.
Nói xong, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đắc ý nhìn Lãnh Thiên Dục.
die✲nda✲nlequyd»n
Người này không khác gì thổ phỉ cường bạo và bá đạo, vậy nên thỉnh thoảng chơi đùa cùng hắn một phen cũng không tồi.
Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng cô như vậy, không giận mà còn cười: “Phải không? Tốt lắm, vậy thì đánh cược thế đi…”.
Ngay sau đó, hắn cúi người xuống!
Thượng Quan Tuyền lập tức cảnh giác, vừa rồi cô đã quên mất chuyện quan trọng
nhất, mục đích của vụ đánh cược này chính là muốn… hai người xảy ra quan hệ.
Vì quá đắc ý nên cô đã trúng bẫy của Lãnh Thiên Dục!
- Anh… đồ chết tiệt! – Đôi mắt cô tràn đầy lửa giận, trong giọng nói cũng không phát hiện ra có chút run rẩy.
Lãnh Thiên Dục cúi xuống ngăn lời nói của cô lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng
của cô. Vẻ xinh đẹp của cô như đóa hoa hồng đang nở rộ, đẹp nhưng đầy
gai góc.
- Không…
Lãnh Thiên Dục cười lạnh, ngón tay thon
dài không ngừng vuốt ve cơ thể cô, cởi áo ngực ra, hắn không thể làm
Liễu Hạ Huệ thêm nữa.
Dù sao thì phụ nữ đều miệng nói một đằng,
trong lòng lại nghĩ một nẻo. Giờ cô nói “Không”, vậy thì nhất định hắn
sẽ phải làm cô nói “Có”.
Thượng Quan Tuyền hít một hơi thật sâu,
đôi mắt trong suốt long lanh nước, thấp giọng cầu xin: “Xin anh thả tôi
ra, cầu xin anh đấy”.
Trước nay cô chưa từng cầu xin người khác, cô không hề biết mình lại yếu đuối đến thế.
die✲nda»n
Càng làm cho cô sợ hãi hơn là… dù trong lòng cô không muốn nhưng cơ thể lại đang phối hợp cùng hắn, khao khát hắn.