Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Thật ra thì lúc Lê Tử Hâm đi ra khỏi quán bar thì cô đã ngây lặp tức hối hận rồi, nhưng mà đã nhắm mắt đi ra rồi thì cũng không thể trở về, cho nên cô quyết định một mình đi trở về nhà.

Thật không ngờ, cô mới đến nhà họ Lê ngày
thứ nhất thì đã bị Lê Hiên gày bẫy, sớm biết rõ hôm nay thì cô đã không
mềm lòng rồi. Để mặc anh ta ở một mình trong quán bar say chết cũng
được; dღđ。l。qღđ cô biết rõ, biết rõ người đó có thành kiến đối với cô,
biết rõ anh chỉ muốn làm cho cô khó chịu, nhưng cô vẫn không thể để anh
đang ở bên ngoài chịu uất ức một mình, đều là do cô quá ngu ngốc, Lê
Hiên chỉ hạ mình xuống một chút, thì cô ngay lặp tứ mà ngây ngốc chui
vào, kết quả là bị anh ta đùa bỡn ở trong bàn tay, cười nhạo cô, làm cho cô cảm thấy nhục nhã.

Lê Tử Hâm dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình
mà lội bộ về, bởi vì lúc đi tới là cô đi bằng xe, cho nên cũng không nhớ rõ đường đi; vì vậy Lê Tử Hâm đối với phương hướng có chút không phân
biệt rõ, có lẽ là do cô nhớ sai đường, cô chỉ cảm giác là mình càng đi
về phía trước, thì con đường lại càng xa lạ.

Không phải là cô lạc đường chứ! Trong lòng Lê Tử Hâm giật mình, nghĩ đi nghĩ lại muốn xoay
người trở về, thì lúc này nghe phía sau truyền đến âm thanh không hòa
nhau, tiếng bước chân dồn dập làm cô hoảng hốt, Lê Tử Hâm mới đầu vẫn
còn ở an ủi chính mình, suy nghĩ đó chỉ có thể là người qua đường thôi,
ngay tại lúc cô quay mặt lại muốn lập tức trở về, thì có hai bóng dáng
cao lớn chặn đường đi của cô lại.

Lê Tử Hâm ngẩn người, lúc này
mới giật mình phát hiện là mục đích của đối phương không hề đơn giản,
vội vàng lùi về sau hai bước, lúc này có chút thất vọng vì ở phía sau là con hẻm cùng.

"Không cần chạy nữa." Một âm thanh gian ác đầy trầm thấp vang lên.

Lê Tử Hâm sợ đến run nhẹ người lên, liên tiếp lui về sau, hai người kia cũng từng bước đi tới.


"Mấy người… mấy người muốn làm gì?" Lê Tử Hâm ôm chặt lấy cái túi xách nhỏ
trong tay, khẩn trương nhìn hai người xấu này, hai người kia càng nhích
lại gần, thì có một mùi rượu truyền tới. dღđ。l。qღđ Làm cho Lê Tử Hâm ở
trong lòng nghĩ không xong rồi, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại
bị một người trong đó người của bắt được cổ tay.

"Chạy đi đâu, em gái, đừng sợ, hai anh em chúng tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, chỉ cướp
tiền, không cướp sắc, cho nên. . . . . . Mau nhanh giao thứ gì đó trong
tay ra đây." Người kia hung hăng dùng lực trên tay, đồng thời uy hiếp
cảnh cáo nói.

Lê Tử Hâm cảm thấy cổ tay đau nhức, gật đầu liên
tục, tuy nói đây chính là tiền tiền mồ hôi nước mắt mình khổ cực kiếm
được, nhưng lại phải trắng tay mà nhường cho người ta, quả thật cô là cô không nỡ; nhưng Lê Tử Hâm cũng coi như là một người hiểu chuyện, cô
hoàn toàn hiểu được muốn sống thì không cần tiền, hao tài tốn của vì
loại chuyện này, "Cho các người đó, tất cả đều cho các người, tiền đều ở đây, mau thả tôi đi!" Cô hốt hoảng đưa túi xách trong tay mình nhét vào tay của tên đàn ông kia. Nhân lúc này Lê Tử Hâm muốn chạy trốn, lại bị
một người khác từ phía sau hung hăng mà đẩy. Cô liền ngã sấp xuống phía
trước.

"Ưm. . . . . . Đau quá." Lê Tử Hâm chậm rãi từ dưới đất
đứng lên, các đốt ngón tay đau đớn bởi vì bị chà xát ở dưới mặt đất, mỗi một cái cử động cũng đau đớn khắp người. Bởi vì đau đớn mà tràn ra nước mắt của cô trào ra, cắn chặt môi dưới, đè lại vết thương đang chảy máu
lui về sau, "Các người còn muốn làm cái gì? Không phải toàn bộ tiền đã
đưa cho các ngươi sao?"

"Tất cả thứ đáng giá trên người đều giao
ra đây, đừng nói là tao không cảnh cáo mày, nếu dám giở trò gì thì…. Hừ! Tao không phải bảo đảm ngươi còn có thể đi ra khỏi con hẻm này." Một
người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, nửa bên mặt có một cái bớt càng làm cho
hắn ta trong xấu xí và đáng sợ hơn, nói xong, hắn liền bước lên kéo lấy

Lê Tử Hâm.

Lê Tử Hâm cảnh giác nhìn hắn ta, theo bản năng bảo vệ cổ của mình, “Anh muốn là gì, không được đụng vào tôi!"

Người có cái bớt màu đỏ trên mặt hừ lạnh một tiếng: "Đừng giấu nữa, mau đưa sợ dây chuyền ra đây."

Lê Tử Hâm bảo vệ vòng cổ thủy tinh màu tím nhạt trên cổ mình, chậm rãi lắc đầu lui về sau, "Cái này, sợ dây chuyền này không đáng bao nhiêu tiền;
nhưng đối với tôi mà nói nó rất có giá trị, cầu xin mấy người đừng lấy
nó đi!"

"Nói nhảm cái gì vậy!" Tên đàn ông có cái bớt không chút nào hạ lưu mà muốn giật lấy.

Ở chỗ này xấu xa này, Lê Tử Hâm yếu đuối sợ hãi, nhưng không biết từ nơi
nào mà cô lại có một sức lực khổng lồ, dùng hết sức đẩy cái tên đàn ông
đang muốn giật sợ dây chuyện của cô.

"Mẹ, còn dám phản kháng!"
Một tên khác thấy thế cũng xông tới, mà lúc này, trên tay hắn ta đã cầm
một con dao găm sáng loáng, không ngừng đung đưa trước mặt.


vốn dĩ còn muốn tiếp tục phản kháng, nhưng khi thấy con dao găm trong
tay tên đàn ông đó thì lặp tức lùi bước; đột nhiên tên có cái bớt trên
mặt một cước đá vào bụng của Lê Tử Hâm, làm cho té mạnh về phía sau,
không còn hơi sức đâu mà bò dậy.

Tên cầm dao găm siết chặt sợ dây chuyền màu tím của cô không buông, cuối cùng còn nổi giận, vung dao găm lên đâm xuống, "Buông tay cho tao!"


"A!" Lê Tử Hâm theo bản năng lấy tay cản lại, dao găm bén nhọn lướt qua tay trắng nõn của cô.
dღđ。l。qღđ Trong nháy mắt đau nhói từ đầu truyền tới lòng bàn tay bị
thương của cô, vết rách cũng không sâu, nhưng lại kéo lê rất dài, máu
cũng từ từ mà chảy ra ngoài; chưa tính là bị thương nặng, nhưng nhìn qua vẫn rất đáng sợ, Lê Tử Hâm đau đến rơi nước mắt, sợ hãi không ngừng mà
co người lại lui về sau.

"Lê Tử Hâm?" Chợt có một cái âm thanh như ánh sáng vang lên, hiển nhiên là âm thanh này cách bọn họ cũng không hề xa.

Là Lê Hiên! Lê Tử Hâm lặp tức biết được chủ nhân của âm thanh này, nếu như nói một giờ trước cô vẫn đối căm thù anh đến tận xương tuỷ, cảm thấy
không bao giờ nữa muốn gặp lại anh nữa, nhưng bây giờ thì cô cảm thấy
rất may mắn, anh vẫn đuổi theo cô.

"Tôi. . . . . . Ưm!" Lê Tử Hâm muốn lớn giọng la lên, để thu hút sự chú ý của Lê Hiên, nào ngờ, lại bị hai người bên cạnh bắt được, ghìm chặt cổ, dùng bàn tay bụm miệng cô
lại.

Làm sao đây? Cô bây giờ đã không còn có cơ hội tìm sự giúp
đỡ rồi, hơn nữa hai người kia cũng nhìn thấu ý định của cô. Có khi nào
hai người này thẹn quá hóa giận mà giết cô diệt khẩu không? Trên thế
giới này mỗi ngày luôn có nhiều người bỏ mạng như vậy, Lê Tử Hâm càng sợ hơn nói không chừng mình sẽ phải trở thành một trong số đó.

Vừa
rồi Lê Hiên nhất định là không có nghe được âm thanh của cô, nếu không
sao bây giờ cũng không có động tĩnh gì hết vậy? Hay là nói, anh căn bản
sẽ không vì cô mà cam nguyện nhảy vào nơi nguy hiểm? Hay là không đến
thì tốt hơn, cho dù Lê Hiên có tới, thì chưa chắc sẽ cứu được cô, ngộ
nhỡ còn hại anh...

Lê Tử Hâm bị hai người kia giữ chặt lấy, miệng dùng sức mà chặn lại; một lúc sau cô không thể hô hấp được, thật sự rất khó chịu; Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đau đớn nhắc nhở
cô cổ tay đã bị đâm, thật là gay go, tại sao cô cứ phải gặp chuyện thế
này?

"A. . . . . . Mày là ai?"

Tên có cái bớt trên mặt la

lên một tiếng, Lê Tử Hâm cảm thấy cánh tay đang trói buộc cơ thể của cô
đã buông lỏng ra, nhân cơ hội cô lảo đảo mấy bước, tránh ra một bên.

"Lê Tử Hâm, là cô sao?"

Ánh sáng mờ mờ trong hẻm nhỏ không thấy rõ, Lê Tử Hâm không biết là bởi vì
sợ hay là bởi vì quá mệt mỏi mà thở hổn hển. Cặp mắt khẽ nheo lại dựa
vào một bên tường, ánh sáng hơi yếu chiếu rọi một bóng dáng thon dài ra
đứng cách đó không xa.

Lê Hiên. . . . . . trong lòng Lê Tử Hâm
khẽ kêu lên, không ngờ Lê Hiên thật sẽ xuất hiện, anh tới cứu mình rồi!
dღđ。l。qღđ Nghĩ tới đây, cô mới giảm bớt một chút oán trách đối với Lê
Hiên vào lúc trước, mặc dù tình trạng hiện tại của cô là do một tay tên
khốn Lê Hiên tạo thành, nhưng dầu gì anh cũng không có bỏ mặc cô.

"Mày là tên chết tiệc! Từ chỗ nào chui ra, dám phá hỏng chuyện tốt của gia
gia mày!" Tên có cái bớt trên mặt lảo đảo té trên mặt đất, lớn tiếng
chửi mắng Lê Hiên.

Lê Hiên đứng yên tại chỗ, nhìn kỹ Lê Tử Hâm,
xác định cô chính là người mình muốn tìm. Rồi mới nhún nhún vai ý bảo
không sao cả, rồi chỉ chỉ một bên tường cao, ý bảo anh từ phía trên kia
nhảy xuống .

Xem ra tiếng chính mình vừa mới nghe được quả nhiên
không sai, mặc dù Lê Tử Hâm chỉ phát ra một chút tiếng kêu cứu hơi yếu,
nhưng lại bị anh chuẩn xác mà nghe được. Nhưng anh lại nhìn thấy Lê Tử
Hâm bị bắt, anh cũng không muốn nhảy thẳng vào cứu người, chỉ suy nghĩ
đến sự an toàn của nha đầu kia. Anh không muốn cô lại rơi vào tay của
hai đến đó, cho nên anh mới đi vòng qua con hẻm này, che mặt lại, leo
lên tường nhảy từ phía sau xuống.

Quả nhiên là mọi việc đều thuận lợi, tên đàn ông đang nắm lấy Lê Tử Hâm bị đánh một cách bắt ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận