Edit: Phi PhiBeta: DựcYêu? Nực cười!Cái từ này, từ lúc còn nhỏ hắn đã không còn tin vào nó. Khi hắn nhìn thấy mẹ mình bị giam trong căn phòng tối đen, thét chói tai, nổi điên, khi hắn nhìn thấy người đàn ông mình gọi bằng cha tay ôm những ả đàn bà khác vui hưởng khoái lạc.Hắn chán ghét cái từ này. Yêu, là thứ không có giá trị nhất trên đời này.Hắn có thể cưng chiều một người phụ nữ lên tận trời, riêng thứ duy nhất không thể cho chính là yêu.“Này! Phong thiếu hôm nay có tâm sự à?” Đứng đầu bảng tại Dạ Sắc, Salsa, loạng choạng nâng ly rượu uyển chuyển tiến đến trước mặt Phong Kính, ngồi xuống.Trên mặt Phong Kính không có một chút biểu cảm, lẳng lặng đem từng ly rượu cay nồng đổ vào yết hầu.Salsa thấy mị lực của mình bị xem thường, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nhìn thoáng qua thấy các chị em khác đang cười nhạo mình bèn hạ quyết tâm, nhấc chiếc giày cao gót đến trước mắt Phong Kính, cố ý cúi eo, lộ ra hai bầu ngực trắng căng tròn, nũng nịu cọ qua cọ lại: “Phong thiếu, sao lại không thèm để ý đến người ta thế này?”Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, môi đỏ mọng, nếu là những gã đàn ông khác, khẳng định hận không thể lập tức nhào đến.Nhưng mà đây lại là Phong Kính…“Cút ngay” Đôi môi mỏng của hắn thản nhiên phun ra hai chữ này.Salsa lặng đi một chút, nghĩ bản thân mình nghe lầm.Trong nháy mắt, mắt Phong Kính xuất hiện một tia sáng, một cước đá văng ả đàn bà to gan dám dán trên người mình: “Tôi bảo, cút ngay!”Salsa bị một cước đá văng, ngã xuống đất, sợ tới mức hét rầm lên. Cả quán bar nhất thời im ắng, quản lí mồ hôi đầm đề vội chạy đến cười làm lành: “Salsa, không được quấy rầy Phong thiếu, đi mau! Phong thiếu, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt Salsa. Ha ha, hôm nay ngài muốn gì, quản lý tôi nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng”Phong Kính lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, quản lí bật người im miệng, ngoan ngoãn thối lui, không dám tiếp tục quấy rầy.Phong Kính nằm dài trên sô pha, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.Mà một góc khác trong thành phố, Tô Mộc Vũ lặng lẽ mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, ngẩn người, mãi cho đến hừng đông._____________________________Mùa xuân năm nay cũng giống như mùa đông, đến rất sớm. Nháy mắt, trong siêu thị khắp nơi đều treo đèn lồng, các công ty giở hết chiêu quản cáo sản phẩm. Đây là nơi náo nhiệt nhất trong thành phố, không để ý rằng đã thiếu một số người, cũng không để ý rằng đã nhiều hơn một số người. Một năm bôn ba khắp nơi lập nghiệp, cuối năm tất nhiên đều mong muốn trở về nhà. Nhà, là một nơi ấm áp nhất trong đáy lòng mỗi người.Ngày Ran Marsh đi, hắn gọi điện cho cô, tỏ lòng muốn cô cùng hắn rời đi. Lại bị Phong Kính cắt đứt.Sau khi cúp điện thoại, Phong Kính quay đầu, hai tay bỏ trong túi, nói: “Đi thôi”Tô Mộc Vũ khó hiểu nghiêng nhìn hắn: Đi đâu?Phong Kính mấp máy môi, trên mặt có vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn trừng mắt nhìn cô, nói: “Mua đồ, không cần ăn tết sao?”Tô Mộc Vũ cười cười, ôm lấy Bàn Chải trên đất, nói: “Đi thôi”. Bàn Chải bộ dạng rất đáng yêu nhờ được Tô Mộc Vũ chăm sóc thời gian qua.Bàn Chải dường như hiểu được hai người muốn đi ra ngoài, nó hưng phấn kêu ư ử.Phong Kính mở cửa xe, Tô Mộc Vũ ôm Bàn Chải ngồi trên ghế lái phụ. Bởi vì gần tết, người tới siêu thị cũng đông hơn ngày thường.Lúc Tô Mộc Vũ đến hàng rau cải, có một nhân viên nhận ra cô bèn chào hỏi. Tô Mộc Vũ cười cười, ôm Bàn Chải tiếp tục chọn rau, vừa quay đầu lại đã không còn thấy Phong Kính.Cô tìm hơn nửa siêu thị mới thấy hắn đứng ở quầy bán dụng cụ nhà bếp.Chỉ thấy hắn đang nhíu mày nhìn chiếc tạp dề màu hồng nhạt trong tay, mặt trước thêu hình con gấu còn mặt sau thêu hình con vịt đáng yêu. Nhưng một người đàn ông cao to như hắn lại cầm một thứ như vậy, thật sự rất tức cười.Tô Mộc Vũ nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Anh, muốn mua sao?”Phong Kính xoay đầu lại, cầm chiếc tạp dề kia tiến đến trước mặt Tô Mộc Vũ, tròng vào cổ cô. Bởi vì mặt đối mặt nên lúc cột dây lại trông như tư thế đang ôm nhau, đỉnh đầu của cô dán lên môi hắn.Mặt Tô Mộc Vũ hơi nóng lên “Này, buông ra đi, tôi tự làm được”. Nhiều người như vậy, sao hắn có thể bình tĩnh thế chứ?Phong Kính không kiên nhẫn nói: “Đừng nhúc nhích”. Cho đến lúc cột xong dây sau lưng, hắn mới buông tay, đánh giá một vòng, gật gật đầu như rất vừa lòng.Vài cô dì mua đồ đứng gần đó đều cười hì hì nói: “Chồng cháu đối với cháu thật là tốt nha, trước mặt mọi người còn lựa tạp dề. Ngày trước chồng bác cũng chẳng có lãng mạn như vậy” Tô Mộc Vũ xấu hổ vô cùng, vội cởi tạp dề ra, lại bị Phong Kính giữ lấy, bỏ vào xe đẩy.Tô Mộc Vũ dở khóc dở cười tiếp tục xem hàng hóa.Đến lúc mua xong hết những vật liệu thường dùng trong dịp tết đã là hơn năm giờ chiều, siêu thị đặc biệt đông người, tất cả những quầy thanh toán đều xếp hàng chật ních, thế nhưng Phong Kính lại không hề lộ ra thái độ mất kiên nhẫn.Hai người xếp mọi thứ lên xe, lái xe về nhà. Tô Mộc Vũ cảm thấy một năm chỉ cần một ngày như hôm nay là đủ rồi. Cô xoa xoa hai cánh tay đã mỏi nhừ, xe cũng gần đến nhà.Đôi mắt Phong Kính chợt nheo lại, xe lập tức phanh gấp, biểu tình trên mặt đông lạnh trong chốc lát.Tô Mộc Vũ theo quán tính bật người về phía trước, đang muốn hỏi làm sao vậy lại nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng khu nhà, bảy tám vệ sĩ vây xung quanh bảo vệ, bọn họ giống như đang chờ đợi ai đó.Nhìn thấy Phong Kính trở về, một người vệ sĩ cúi lưng, cẩn thận gõ kính xe.Cánh cửa xe mở ra, một cây gậy gỗ chống xuống đất, một mái tóc hoa râm, người đàn ông lớn tuổi mặc chiếc áo theo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen bước xuống, trên mặt không có nụ cười, mỗi nhấc chân đều phát ra vẻ uy nghiêm.“Phong Kính, đến đây” Thanh âm của ông ấy không lớn, lại rất trầm, thế nhưng vẫn khiến người ta nghe rất rõ ràng.Phong Khải đứng nơi đó, giống như một ngọn núi sừng sững.Tô Mộc Vũ hít một hơi, tựa hồ đoán được là ai, cô nghiêng đầu nhìn Phong Kính. Trên mặt hắn không chút biểu cảm, giống như một tảng băng.Phong Kính xuống xe, cầm lấy những bịch to bịch nhỏ, nắm chặt tay Tô Mộc Vũ đi thẳng lên lầu, giống như không hề nhìn thấy Phong Khải.Phong Khải không hề động đậy, trầm giọng nói: “Đây là cô gái con nhà họ Tô?”Một câu, khóa chặt bước đi của Phong Kính.