“Tổng...!Tổng giám đốc?” Mấy cô nhân viên lễ tân bị dọa sợ, run run rẩy rẩy giấu tờ báo ra phía sau, cúi đầu, giống như đứa bé làm sai, “Chúng tôi...!Không nói gì hết, chẳng qua là...!Thuận miệng nói lung tung...!Tổng giám đốc, ngài ngàn vạn lần đừng đuổi việc bọn tôi...”
“Đưa tờ báo cho tôi xem một chút.” Sắc mặt Triển Mộ Nham rất khó coi.
Tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích cứ hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai dám bước lên một bước.
Từ trước đến nay Triển Mộ Nham đều không có kiên nhẫn, âm trầm nhìn họ một cái, anh tiến lên giật tờ báo kia.
Anh chỉ nhìn thoáng qua một cái thì sắc mặt thay đổi liên tục, chợt xanh chợt trắng, bàn tay nắm tờ báo đã nổi lên gân xanh.
Lương Yên đứng bên cạnh anh, có thể cảm nhận được cả người anh tản ra sự lạnh lùng và tức giận.
Rốt cuộc là tin tức gì?
Cô lo lắng nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái thì sắc mặt cũng tái đi, trái tim đau đớn, đau đến mức cô đứng không vững.
Cô không nhìn được nội dung của bài báo.
Nhưng lại nhìn được rõ ràng tấm ảnh kia, cô giống như bị sấm sét đánh trúng vậy.
Niệm Niệm trần truồng ngồi trên giường, cô ta thân mật cắn vành tai Triển Mộ Nham...
Mà tay của anh đang say đắm phủ lên cánh tay mảnh khảnh của Niệm Niệm.
Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Bức hình chỉ chụp được một bên mặt, nhưng đối với Lương Yên mà nói đó đã là sự đả kích quá lớn.
Cô chỉ có thể ngơ ngẩn đứng nhìn, không nói ra bất kì lời nào.
Triển Mộ Nham giận đến muốn xé nát tờ báo, sau đó anh lại nhớ đến Lương Yên còn đang đứng bên cạnh.
Trong lòng anh hoảng sợ, nghiêng mặt qua nhìn cô.
Anh thu hết dáng vẻ bi thương của cô vào trong mắt.
Trong lòng anh cứng lại, mấp máy môi muốn nói gì đó thì Lương Yên đã xoay người chạy ra bên ngoài.
Bước chân vội vàng như phía sau có dã thú đuổi theo.
Ánh nắng sáng sớm ấm áp dịu dàng như vậy, nhưng cô lại chỉ cảm thấy ánh nắng đâm vào hốc mắt đến đau nhói.
”Này, Tịch Lương Yên!” Triển Mộ Nham phiền não hét lớn một tiếng.
Lương Yên lại tăng nhanh bước chân, cô cũng không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một câu, “Hôm nay tôi xin nghỉ!”
...
Lương Yên vừa ngồi lên taxi liền vùi mặt vào lòng tay, cô để mặc nước mắt làm ướt nhẹp lòng bàn tay.
Dù sớm nghe Niệm Niệm nói bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng Lương Yên vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.
Bởi vì Triển Mộ Nham đã từng kiên định nói với cô, chỉ cần Niệm Niệm chưa ly hôn thì anh sẽ không đụng đến cô ta.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt.
Bọn họ chẳng những đã xảy ra quan hệ, còn rất kịch liệt!
“Tiểu thư, cô đi đâu vậy?” Tài xế taxi quay đầu lại nhìn dáng vẻ thút thít của cô.
“Về nhà...” Lương Yên hoảng hốt trả lời.
“Cô không nói địa chỉ thì tôi biết nhà cô ở đâu?” Tài xế cảm thấy cô rất khó hiểu.
Lúc này Lương Yên mới tỉnh táo lại, ngơ ngác báo địa chỉ.
...
Về đến nhà, quả nhiên ngoài bãi đậu xe đã có mấy chiếc xe.
Xem ra, hiện tại trong nhà đang rất náo nhiệt.
Lương Yên vừa mới đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói cay nghiệt của ông thông gia.
“Sao nhà chúng tôi lại nuôi ra một đứa con gái không biết liêm sỉ thế này!” Theo tiếng mắng, chỉ nghe một tiếng ‘ba’ vang lên, Chân Niệm Niệm bị tát một cái.
Mẹ Chân ôm mặt khóc nức nở.
Không khí trong đại sảnh khẩn trương mà đè nén.
Lương Yên bị tiếng động này làm cho hoảng sợ, vội vàng đổi giầy đi vào.
Cô thấy anh trai cùng Niệm Niệm đang quỳ gối bên trong, trước mặt là người lớn hai nhà, sắc mặt mọi người đều khó coi đến cực điểm.
Có thất vọng, thương tâm, tức giận, còn có bất đắc dĩ...