Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

"Anh là gian thương sao, súng lục tôi tự tay chế tạo giá trị tuyệt đối không thể dùng tiền để đánh giá!" Đầu Dịch Nhi không ngừng đong đưa, "Không được, em có thể đổi một khẩu súng cho anh, khẩu kia tuyệt đối không được!"

"Nhưng anh chính là muốn khẩu kia?" Triển Dĩ Mặc kiên trì, một bước cũng không nhường.

Khẩu súng lục màu bạc kia nếu đã được Dịch Nhi mang theo bên người, chứng tỏ nó thực sự là vật cô yêu quý, hiện tại Dịch Nhi cũng thừa nhận nó là do cô tự tay chế tạo, như vậy nếu cây súng này ở trong tay anh, cô nhất định sẽ đặc biệt chú ý lo lắng anh.

Anh cũng chú ý tới, khẩu súng lục màu bạc kia và một khẩu súng lục màu đen khác của Dịch Nhi là cùng loại, chỉ là màu sắc khác nhau, hai khẩu đặt cùng một chỗ, rõ ràng là một cặp đen trắng xứng đôi.

Súng lục tình nhân gì gì đó, khiến anh bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy hàm chứa tình cảm.

Cho dù bây giờ hai người vẫn chưa tồn tại bất kỳ tình cảm rối rắm gì, nhưng Triển Dĩ Mặc vừa nghĩ tới tương lai bọn họ có thể tình ý tương thông song thương hợp bích, liền không khỏi hưng phấn.

"Lựa chọn đi, muốn súng lục, hay là muốn quyên tiền?" Triển Dĩ Mặc nhíu mày, nham hiểm uy hiếp cô nói, "Chỉ có thể chọn một, em chọn cái nào?"

Anh trầm ngâm: "Uhm, nếu như quyên năm trăm vạn, nhất định có thể cứu rất nhiều người; chỉ là súng lục của em cũng rất quan trọng, em thích nó nhất mà. . . . . ."

"Anh ——" Dịch Nhi há miệng thở dốc, cặp mắt bốc lửa của cô nhìn gương mặt anh tuấn của Triển Dĩ Mặc, quả thật muốn xé rách nụ cười trên mặt anh, sự lựa chọn này thật sự quá đáng ghé rồi!

"Ký tên!"

Hung dữ, Dịch nhi cắn răng oán hận nói.

Súng lục còn có thể chế tạo lần nữa, nhưng tổ chức cần tiền không thể đợi thêm nữa!

Tài chính của Triển thị là kế hoạch chính lần này cô tới thành phố K quyên tiền từ thiện, nhất định phải cầm được trong tay! Mình tổn thất một khẩu súng, dù sao cũng tốt hơn để người già yếu khu vực nghèo khổ bụng ăn không no áo quần rách rưới!

"Cái này đúng rồi!" Triển Dĩ Mặc cười một tiếng kỳ lạ, lộ rõ bản chất gian trá phúc hắc, anh cúi đầu, rất nhanh ký tên lên chi phiếu, "Tốt lắm!"

"Đáng ghét, Triển thị căn bản cũng không thiếu chút tiền này, anh lại còn cò kè mặc cả với cơ quan từ thiện chúng em!" Dịch Nhi bực tức đoạt lấy chi phiếu, nghiêm túc kiểm tra một phen bảo đảm không có sai lầm, cô không cam không nguyện oán trách mình bị buộc đưa ra khẩu súng lục kia, "Tất cả linh kiện của khẩu súng lục kia đều là tự em thiết kế chế tạo, lại bị tên gian thương này lừa gạt rồi. . . . . . Tiểu Hắc, anh tốt nhất về sau đừng rơi vào tay em, nếu không em nhất định hung hăng làm thịt anh một trận, để anh phun súng của em ra!" Hàn Băng Tâm dien/dan/le/quy/do/n

"Không thể nói như thế." Triển Dĩ Mặc lắc đầu, "Nhiệt tình từ thiện là nguyên tắc Triển thị luôn luôn theo đuổi, nhưng cụ thể quyên cho nhà nào cũng là tự do của chúng ta, em dùng một khẩu súng liền đổi được khoản tiền lớn như vậy, cũng không chịu thiệt nha!"

Như Dịch Nhi từng nói, hàng năm Triển thị đóng góp cho sự nghiệp công ích đều là con số kinh người, anh ký mấy triệu cho Dịch Nhi đại diện cho tổ chức V+ căn bản cũng không coi là vấn đề, nhưng nếu như để cô lấy được tiền đơn giản như vậy, không phải là chơi không vui sao?

Vẫn là giống như bây giờ, anh chiếm đoạt súng lục Dịch Nhi yêu thích, để cô có thể thường xuyên nhớ anh, giữa hai người nhiều liên lạc và ràng buộc một chút, số tiền kia mới tiêu có ý nghĩa.

"Hừ, đã biết loại người đào hoa như anh chỉ há miệng lừa gạt phụ nữ, em nói không lại anh!" Dịch Nhi nhíu mũi hừ một tiếng, vẫn là vẻ mặt đau lòng chính mình vô tội bị lừa mất súng lục.

Cô thận trọng lấy lại chi phiếu, hai tay để trong túi áo nói với Triển Dĩ Mặc, "Tốt lắm, chính sự đã làm xong, có thể nói chuyện riêng rồi. Anh Liên bảo em nói lại cho anh mấy câu: Chuyện của Triển thị và FL không làm khó được anh, lúc công việc rảnh rỗi, anh cũng nên về nhà giúp chuẩn bị hôn lễ một tay! Trong nhà còn thiếu người, không cho phép anh lười biếng giở thủ đoạn, nhà họ Liên cũng không nghĩ muốn về!"

"Anh cả thật sự nói như vậy!" Triển Dĩ Mặc líu lưỡi không nói nên lời, trên mặt ra vẻ uất ức kêu rên, "Oan uổng nha! Chuyện của công ty đủ khiến anh bận rộn, mỗi ngày anh đều làm thêm giờ đến rạng sáng, còn chạy đến các nơi trên thế giới công tác dò xét, đâu nào còn rảnh rỗi về nhà giúp một tay!"

Anh cả quả nhiên là lấy tài nghệ của chính mình tới yêu cầu em trai củi mục! Triển Dĩ Mặc anh cũng không phải là ba đầu sáu tay, bận rộn quản lý công ty đã mệt mỏi, anh cả lại còn muốn kéo anh đi vất vả chuyện hôn lễ trong nhà nữa!

"Anh nói lời này ai sẽ tin!" Dịch Nhi khịt mũi coi thường, "Anh không về nhà, nhất định là bởi vì hàng đêm sênh ca trái ôm phải ấp, em cũng tận mắt thấy anh đùa giỡn nhân viên nữ trong thời gian làm việc, ở trong phòng trà nước liền táy máy tay chân với người ta, đến tối chẳng phải càng thêm kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu người đẹp) lưu luyến quên về! Em nhác nhở anh một câu, cẩn thận gậy sắt mài thành kim thêu hoa, thời điểm mấu chốt có lòng mà không có sức!"

"Dịch Nhi, em cũng xử oan anh. . . . . ." Triển Dĩ Mặc mệt mỏi một hồi, "Ngày đó em thấy là hiểu lầm, anh nhưng chưa bao giờ từng **, tuyệt đối không có lưu luyến bụi hoa!" Anh âm thầm hối hận ba ngày trước để lại ấn tượng đầu tiên cho Dịch Nhi, chuyện cố ý đùa Hàn Tập, lại khiến Dịch Nhi cho rằng anh hoa tâm phóng đãng.

"Ai quan tâm anh như thế nào! Không liên quan đến em!" Dịch Nhi xoay người liền muốn rời khỏi phòng làm việc, "Chuyện quyên tiền hoàn thành, lời em cũng truyền tới, em đi đây!"

"Đừng đi vội!" Triển Dĩ Mặc nhanh tay lẹ mắt kéo Dịch Nhi, giữ cô lại nói, "Khó tới được một chuyến, không cần luôn là vội vã như vậy chứ! Lập tức tới thời gian bữa trưa, anh mời em ăn cơm như thế nào!"

Anh còn muốn hiểu rõ Dịch Nhi hơn, muốn ở bên cạnh cô thấy nhiều dáng vẻ của cô hơn, muốn xác định mình rốt cuộc có thích cô không!

"Không cần!" Dịch Nhi giống như sợ bị lây bệnh, một tay vung khỏi bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, căm ghét nói, "Chị Mịch Nhi cũng nhắc nhở em, không nên có bất kỳ tiếp xúc thân thể với anh! Nói chuyện nhiều với ngựa đực anh, cũng có thể sẽ mang thai!"

"Lãi là Mịch Nhi nói. . . . . ." Triển Dĩ Mặc quả thật im lặng lệ ngàn hàng, "Chị ấy nói em đều tin ư, vậy em cũng nghe anh nói một chút..., để anh giải thích. . . . . . Em sẽ biết, anh tuyệt đối không phải là loại người như em nghĩ!"

"Em đương nhiên nghe lời chị họ của em rồi, anh là hạng người gì, ckhông liên quan đến em!" Dịch Nhi hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, "Em đi, anh dừng bước!"

Triển Dĩ Mặc chỉ có thể dừng bước, trơ mắt nhìn Dịch Nhi sải bước ra khỏi phòng.

Lần thứ hai gặp mặt, Dịch Nhi như quả ớt nhỏ, khiến anh sinh ra nhiều hứng thú hơn.

Chỉ là, có lẽ anh cần yên tĩnh một chút, từ từ tìm tòi nghiên cứu tâm ý của mình. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui