Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

"Đến rồi, chính là chỗ này!"

Mịch Nhi mang theo mọi người đi tới phòng thí nghiệm thì thấy chú Joe không ngừng loanh quanh trước cửa, Joe là một người luôn luôn có tinh thần sáng lạng thì bây giờ trên mặt viết đầy lo âu và nóng nảy, mái tóc màu vàng trên đầu thì giống như vừa mới đọ sức mà rối mù, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chú về phía phòng thí nghiệm, quả thật chính là mỏi mắt mong chờ trong lòng không yên.

Cô bé tiến lên ôm lấy cánh tay Joe, hỏi "Chú Joe, con đã trở về! Mẹ có ở bên trong không? Tình huống bây giờ thế nào!"

"Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, là con à. . . . ." Trên mặt Joe toàn là mồ hôi lạnh, cho dù thấy được Mịch Nhi mà mình luôn luôn cưng chiều, thì anh ta cũng không lộ ra nụ cười, "Tố Tâm đang ở bên trong phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào thì chú cũng không biết. . . . . . Cô ấy nói tốt nhất là chú không nên vào, tránh ảnh hưởng bọn họ phẫu thuật--"

"Hả, chú ở ngoài cửa chờ đợi mà đã lo lắng như vậy, thì đi vào nhìn thấy máu nhất định càng phiền toái . . . . . . Chú yên tâm, nhất định mẹ sẽ giúp bảo bảo và dì Joe bình an vô sự, chú yên tâm đi!" Mịch Nhi lôi kéo Joe ngồi ngồi xuống ghế dựa trước cửa, an ủi nói, "Thừa dịp lúc này cháu giới thiệu cho chú vài người có được hay không? Chú Joe, vị đẹp trai này chính là cha cháu Mục Thần, hai người này là anh Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, còn cha, đây chính là người vẫn luôn chăm sóc con và mẹ, chú Joe--"

"À, là cha của Mịch Nhi sao--" Căn bản là Joe cũng không có chú ý tới sự giới thiệu của Mịch Nhi, vì tất cả tâm tư đều đặt lên trên người vợ con trong phong phẫu thuật, chỉ là chậm rãi trả lời, "Chào mọi người--"

Mục Thần cũng không để ý Joe đang hồn bay phách lạc, chỉ lo lắng vợ con khó sinh, dù long trời lở đất thì cũng rất khó hấp dẫn được sự chú ý của anh ta, nên bây giờ Joe làm gì thì cũng có thể được tha thứ.

Nhưng Mục Thần cũng hơi cảm thấy mất mát, vì loại cảm giác chờ đợi mẹ con bình an ở ngoài phòng sinh này, cho tới bây giờ anh cũng không được trải qua, cho dù con gái đã lớn.

Mục Thần đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy cảnh tượng hơi mờ phòng thí nghiệm,có một đám người mặc áo trắng giống nhau, đeo khẩu trang và bao tay bác sĩ, thế nhưng anh chỉ liếc mắt là đã nhận ra Tố Tâm.

Cô đang hết sức chuyên tâm phẫu thuật, ánh đèn trong phòng phẫu thuật soi sáng, khiến da cô còn thấy trong suốt hơn cả áo trắng, tay cô nắm con dao, thật là một khung cảnh nghệ thuật khó mà miêu tả. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí anh có chút nhìn ngây người.

Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn một giờ, cuối cùng, Tố Tâm tái mặt đi ra, cởi khẩu trang xuống, đối mặt với Joe lo lắng gật đầu cười nói: "Là con gái, mẹ con bình an, chúc mừng anh đã làm cha, Joe!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui