"Cô nghĩ tôi thích cô?"
Lưu Tĩnh vỡ mộng trong giây lát, nhìn thấy thái độ và nghe thấy giọng điệu đó của anh thì cô đã hiểu ra, một người như cô thì sao có thể để anh thích được chứ?
Có lẽ cô là dụng của của anh, là vật sở hữu của anh nên lúc Tống Thương Vũ quan tâm thì anh khó chịu.
Khó chịu vì anh không muốn bị ai đụng đến dụng cụ ấm giường của mình?
Nghĩ đến điều đó mà tim Lưu Tĩnh đã đau như cắt, cô không dám suy đoán lung tung nữa, chỉ nhẹ lắc đầu, nén bi thương vào trong, trả lời : "Em quên, anh làm sao lại có thể thích một người như em chứ."
Dù có đau thương nhưng cô không khóc, nước mắt là thứ vô dụng nhất, cô cũng không nên rơi vì một việc không đáng.
Lưu Tĩnh quay mặt đi, nhưng chưa kịp bước thì đã bị một lực mạnh kéo lại.
Cô ngã vào một vòng tay ấm áp, hương thơm quen thuộc quấn quanh Lưu Tĩnh, dễ chịu vô cùng.
Triệu Thiên Đình ôm cô vào lòng, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, anh nhỏ nhẹ : "Anh thích em, cũng rất yêu em."
Trái tim đập điên cuồng loạn xạ, Triệu Thiên Đình vừa nói gì, cô, cô có nghe nhầm không?
Anh thích cô, Triệu Thiên Đình thích cô?
Chuyện này là chuyện mà Lưu Tĩnh chưa bao giờ nghĩ đến, anh còn nói yêu cô, lại rất yêu, vì sao?
Lúc trước, giữa cô và anh chỉ là giao dịch, còn bây giờ thì sao, anh cũng có tình cảm với cô?
Vui sướng, hạnh phúc, cảm giác này rất tuyệt vời!
"Anh...!anh cũng thích em?" Lời nói lại lắp bắp, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.
"Đúng vậy."
"Nhưng tại sao?"
"Vậy tại sao em lại thích anh?" Triệu Thiên Đình không trả lời mà chỉ hỏi lại, anh mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả của cô, thật mềm mại.
Lưu Tĩnh ngây ra vài giây, cô chớp chớp mắt mấy cái liền : "Em không biết, chỉ biết mình rất thích anh."
"Anh cũng như em, anh thích Lưu Tĩnh, không có lí do." Sau khi Lưu Tĩnh nói xong, Triệu Thiên Đình đã nhanh chóng đáp trả lại, anh lại cười, đuôi mắt nhẹ cong lên.
Từ lúc Lưu Tĩnh về Dư Viên ở cùng anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy, một nụ cười thật lòng, một nụ cười tỏa nắng, và một nụ cười chỉ dành cho riêng cô.
"Vậy, anh thích em từ khi nào?" Lưu Tĩnh cũng cười, cô cười rất tươi vì cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
Cô từng cho rằng mình không thể tiếp nhận một ai nữa.
Yêu, chính vì yêu mà cô đã bị phản bội, cô từng nghĩ sẽ không yêu nữa, nhưng bây giờ không thể rồi.
Từ khi biết Triệu Thiên Đình chăm sóc tận tình cho cô, lại biết anh cũng thích cô, giây phút đó Lưu Tĩnh đã nhận ra mình đã yêu anh, yêu anh thật sự.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Thiên Đình đảo mắt trả lời : "Từ khi em bị bệnh.
Lúc đó anh rất quan tâm em, lại sợ em có chuyện, vì vậy anh đã mặc kệ tất cả, chính tay chăm sóc em đến khi em hết sốt."
Càng nghe Triệu Thiên Đình nói thì tim cô lại đập càng nhanh, cô vui lắm, cũng rất bất ngờ, không thể tin được điều khó có thể đến như thế mà lại xảy ra.
"Ừm, vậy tại sao lại lạnh nhạt với em?"
"Anh không biết thế nào là ấm áp, nhưng vì em, anh sẽ là mặt trời, sưởi ấm cho em, giúp em mãi vui vẻ mà mỉm cười."
Triệu Thiên Đình ôm chặt lấy eo cô, đôi môi mỏng khẽ nhấc lên, từng câu từng chữ ngọt ngào nhẹ nhàng thốt ra.
Ánh mắt anh dịu đi, sự yêu thương vô vàn đang chứa đựng trong đó, như muốn bọc phát.
Lưu Tĩnh hạnh phúc ôm chầm lấy Triệu Thiên Đình, lúc nãy anh vừa thả thính cô đấy, thật khó tin.
Đường đường là tổng giám đốc Triệu thị lạnh lùng, bá đạo, vậy mà lại biết dỗ ngọt con gái, Lưu Tĩnh còn đang nghi ngờ không biết người đứng trước mặt mình có phải Triệu Thiên Đình hay không nữa.
Lưu Tĩnh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy anh, cô muốn tận hưởng giây phút ngắn ngủi mà an lành này, nếu có thể, cô muốn như thế mãi.
"Cảm ơn anh."
Hôm nay cô chủ động nói chuyện với anh hơi nhiều, khác hẳn lúc trước.
Bởi lúc trước Triệu Thiên Đình đối với cô chỉ là người lạ, cô còn muốn nhanh chóng tránh xa anh ra, nhanh chóng cắt đứt quan hệ của họ, đường ai nấy đi, xem như xa lạ.
Nhưng bây giờ, cô đã biết được bản thân cần gì, thứ mình muốn là gì.
Lưu Tĩnh đã yêu anh, cô sẽ bất chấp yêu anh, cùng anh bên nhau, mãi mãi.
Triệu Thiên Đình lại vuốt tóc cô, anh ôm cô chặt hơn, cũng muốn hưởng thụ giây phút thiêng liêng này.
Lát sau, anh dịu dàng nói một câu, câu nói rất nhẹ, chậm rãi : "Lưu Tĩnh, mình đăng kí kết hôn đi.
Anh muốn lấy em làm vợ."
Triệu Thiên Đình đã suy nghĩ kĩ, và anh đã quyết định nói ra ý nghĩ của mình.
"Đăng kí kết hôn?" Có gấp quá không, Lưu Tĩnh còn chưa kịp hoàn hồn mà?
Lúc nãy anh thừa nhận mình có yêu cô, có thích cô, cô quá bất ngờ vì điều đó, bây giờ lại muốn lấy cô? Shock, quá shock!
Lưu Tĩnh cứ tưởng anh và cô sẽ nhanh chóng kết thúc giao dịch này, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa so với suy nghĩ của cô.
Cô không giàu có, không quyền thế, chẳng lẽ anh lấy cô mà không để ý đến những thứ đó?
Rồi ba mẹ anh, một gia đình quyền quý, cô đoán chắc chắn dù anh có chấp nhận mình thì ba mẹ anh cũng sẽ không.
Vì vậy, cô không biết phải làm sao.
"Đúng vậy.
Lưu Tĩnh, anh biết em nghĩ gì.
Đừng quan tâm gì cả, anh yêu em, anh cưới em chứ không phải ai khác.
Đồng ý làm vợ anh nhé?"
Hôm nay Triệu Thiên Đình nói rất nhiều, thường ngày anh rất kiệm lời nhưng hôm nay lại khác hoàn toàn.
Tất cả là vì đứng trước mặt người mình yêu, vì người mình yêu, ai cũng có thể thay đổi.
Thái độ chân thành, giọng điệu tha thiết.
Triệu Thiên Đình vẫn ôm chầm lấy cô, không hề nới lỏng vòng tay.
Lưu Tĩnh cảm động thật sự, cô cười nhưng một giọt nước mắt lại nhẹ nhàng rơi ra khỏi hốc mắt.
Nước mắt của sự hạnh phúc.
Lưu Tĩnh vừa định trách anh, có ai lại cầu hôn như anh, không hoa cũng không nhẫn mà lại ôm cô không buông, cách cầu hôn này rất lạ.
Nhưng lạ cũng đúng thôi, một người như băng trôi thì sao lại có thể biết lãng mạn, nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh lại cười, cô không chấp nhất anh chuyện này.
"Được, em đồng ý."