Nói xong cô liền cởi áo anh ra, Thịnh Hàn Tiêu lại tiếp tục hỏi : "Cởi áo nam nhân, cô không ngại?"
"Bác sĩ chữa trị cho bệnh nhân còn phải ngại?" Bùi Hi không trả lời mà đanh thép hỏi lại.
Cô không chú ý đến khuôn mặt điển trai của anh nữa, chỉ chăm chú nhìn vết thương.
Mặc kệ thái độ của Thịnh Hàn Tiêu là gì, Bùi Hi vẫn tiếp tục hành động dở dang.
Cô cởi áo anh ra, dùng thuốc sát trùng rửa vết thương trên tay anh, lau máu, băng bó.
Các giai đoạn được cô thực hành một cách đơn giản và tỉ mỉ.
"Cánh tay anh tạm thời không thể chạm nước." Băng bó xong Bùi Hi liền dặn dò, lời dặn dò của một bác sĩ dành cho bệnh nhân mình.
"Cảm ơn." Thịnh Hàn Tiêu đáp.
Khuôn mặt anh bỗng nhiên rất nghiêm túc, nhìn vẻ đẹp diễm lệ của Bùi Hi, đáy mắt anh bỗng chốc rung động.
Nhưng nhanh sau đó, Thịnh Hàn Tiêu khôi phục lại vẻ biếng nhác như bình thường, không đợi Bùi Hi phản ứng, anh đã nhanh chóng xoay người, áp cô xuống sô pha, cất giọng trêu đùa : "Cô không tin tôi không làm gì cô? Mỹ nhân như cô, bỏ qua rất tiếc."
Bùi Hi hơi sững người, cách ăn nói này, cách hành động này đúng như Thịnh Hàn Tiêu trong 'truyền thuyết'.
Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nhếch môi : "Đừng cố tỏ ra nguy hiểm, tôi không nghĩ anh sẽ làm gì tôi."
Thịnh Hàn Tiêu nhìn cô trân trân, cô gái này, hình như đã nhìn thấu anh.
Bùi Hi tiếp tục cất tiếng : "Thịnh Hàn Tiêu, tôi không biết anh đã từng trải qua chuyện gì, cũng không biết vì sao anh lại biến bản thân mình thành một người như thế.
Nhưng tôi biết, nếu anh không thay đổi thì chính anh sẽ hủy hoại bản thân mình."
Qua hành động của Thịnh Hàn Tiêu cô có thể nhận ra anh là một người rất tốt bụng, không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện xấu.
Anh biết mình không thể chiến thắng nhưng vẫn đơn thân độc mà chiến đấu, nếu như cô không đến kịp thì anh sẽ ra sao? Bùi Hi thật sự phục anh về điểm này.
Đôi mắt Thịnh Hàn Tiêu dao động, tâm tư anh đã có người nói ra hết.
Đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác này, hình như là ấm áp.
Không ngờ lại có người khuyên anh thật lòng.
Nhưng anh sẽ không vì thế mà nguôi ngoai, Thịnh Hàn Tiêu lạnh nhạt đáp lại : "Đừng ra vẻ cô rất hiểu tôi." Nói rồi anh cúi xuống hôn vào môi Bùi Hi.
Thân thể Bùi Hi dưới thân anh cứng đờ, cô không ngờ người đàn ông này lại hôn cô.
Thịnh Hàn Tiêu mút mạnh môi cô một cái sau đó buông ra, anh cảnh cáo : "Cô đã sai khi có cái suy nghĩ điên rồ là tôi sẽ không đụng vào cô.
Tôi không phải Liễu Hạ Huệ lại càng không đàng hoàng.
Đừng đùa với lửa!"
Bùi Hi không tỏ ra khác thường là mấy, cô chỉ hơi bất ngờ một xíu, sau đó lại cố lấy lại vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Mặc kệ là đang nằm dưới thân Thịnh Hàn Tiêu, mặc kệ là lời anh đang đe dọa mình nhưng Bùi Hi vẫn cố chấp : "Nội tâm anh đang đấu tranh rất kịch liệt, anh rất muốn không làm hại tôi nhưng anh phải buộc bản thân mình đụng chạm vào tôi.
Điều đó chỉ để anh chứng minh bản thân anh về tôi rằng anh rất lăng nhăng, một người phá gia chi tử, bất hiếu và mất dạy."
Cô từng học một chút về tâm lí nên có thể hiểu được tâm lí của anh, chỉ là người đàn ông này quá cứng đầu, Bùi Hi e là vẫn không có ích gì khi vạch trần sự thật.
"Tôi đã nói rồi, đừng ra vẻ cô đang rất hiểu tôi." Thịnh Hàn Tiêu tức giận, anh vung tay xé áo cô ra, điên cuồng cúi người xuống hôn vào cổ cô.
Bùi Hi không phản kháng, một khi cô đã đưa ra kết luận thì coi tin chắc điều đó là đúng.
Tức nhiên cô tin Thịnh Hàn Tiêu sẽ không làm hại mình mặc dù anh đã có hành động.
Bùi Hi đánh cược, cô tin chắc mình sẽ thắng.
Nếu thua, kết quả này cũng quá đáng đời cho cô.
Bùi Hi vẫn thản nhiên nói : "Tôi là xử nữ, nếu anh cứ tiếp tục, chồng tương lai tôi sẽ nghĩ như thế nào về tôi? Chưa chồng mà đã mất lần đầu tiên? Lăng nhăng? Đê tiện?"
Quả nhiên câu nói của Bùi Hi đã đánh vào đúng điểm trí mạng của Thịnh Hàn Tiêu, anh ngẩng đầu thì bắt gặp khuôn mặt không gợn sóng của Bùi Hi, bất giác anh cau mày thật chặt.
Bất ngờ Thịnh Hàn Tiêu bật dậy khỏi người cô, khuôn mặt anh trầm xuống.
Lúc đầu anh nghĩ mình sẽ không làm gì Bùi Hi, chỉ là muốn cho cô biết bản thân anh không như cô nói.
Anh muốn cô phải van xin anh dừng lại.
Nhưng khi giọng nói điềm nhiên của Bùi Hi vang lên thì lúc đó anh đã thua.
Đúng vậy, anh không thể tiếp tục.
Thịnh Hàn Tiêu không nói gì nữa.
Anh quay phắc người bỏ đi, cũng không nhìn Bùi Hi thêm cái nào.
Bùi Hi thả lỏng.
Cô đã đoán đúng.
Nhưng, anh đã hôn vào môi cô? Quá đáng ghét, Bùi Hi vung nắm đấm vào không trung.
"Qua." Kỳ Bách Trác hô một tiếng, mọi người liền trở về trạng thái nhẹ nhõm.
Ông khen thêm một câu : "Hai người diễn tốt lắm."
Lưu Tĩnh gật đầu : "Cảm ơn đạo diễn."
Ngôn Hiên từ ngoài đi vào cũng nở nụ cười nhẹ.
Anh đang cố cười khi bản thân mình rất khó chịu.
Chu Nghi thấy cảnh quay đã xong liền chạy lại gần Ngôn Hiên, ả hớn hở : "Hiên, uống nước đi." Thấy người Ngôn Hiên đầy mồ hôi ả rất lo lắng.
Anh rất ít đổ mồ hôi nhưng tại sao hôm nay lại có, phải chăng bị bệnh?
Ngôn Hiên xua tay : "Không cần." Nói rồi anh đi thẳng vào toilet.
Chết tiệt, cơ thể anh lại có phản ứng!
Không thể tin được, tại sao lúc cạnh bên Lưu Tĩnh thì anh lại như thế chứ? Tại sao anh không thể khống chế bản thân mình được nữa?
Vẫn nhớ rõ ánh mắt của Lưu Tĩnh, rất hút hồn.
Hình như, Ngôn Hiên nhận ra mình có gì đó rất lạ.
Cảm giác của anh đối với Lưu Tĩnh là gì?
Lưu Tĩnh nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục quay vài cảnh khác.
Lượt lần NG của cô rất ít, xem ra bản thân cô đã tiến bộ hơn.
...
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lưu Tĩnh liền chuẩn bị ra ngoài.
Giang Thi đến đúng giờ để đưa cô tham dự buổi họp báo.
Khi Lưu Tĩnh bước vào hội trường, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên người cô.
Hôm nay Lưu Tĩnh chỉ vận một bộ váy hết sức đơn giản màu xanh nhạt, bộ váy không quá hở hang, khoác lên người cô tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ chưa từng có.
Cuộc phóng vấn này, e là cô phải tốn nước bọt nhiều một chút.
Nhưng có Tống Thương Vũ ngồi cạnh, cô nghĩ mình sẽ đỡ hơn.
Vừa ngồi xuống ghế, Tống Thương Vũ đã nheo một mắt : "Hôm nay em đẹp lắm."
Lưu Tĩnh : "Cảm ơn."
Người dẫn chương trình bắt đầu hỏi han, Lưu Tĩnh đều trả lời nhanh gọn những câu hỏi được đặt ra.
Cuộc họp báo hơn một giờ cuối cùng đã kết thúc, Lưu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô cùng Tống Thương Vũ ra ngoài, đi cạnh hắn, cô cất giọng hỏi thăm : "Bác gái sao rồi?"
"Không sao nữa rồi, rất tốt." Tống Thương Vũ cười cười đáp lại.
Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ nói thêm nhiều câu nữa, nhưng chủ yếu chỉ xoay quanh phim mà họ đóng, cuối cùng thì cô cũng từ biệt ra về.