"Triệu tổng, lần này anh tự mình đưa Lưu Tĩnh đến đây phải chăng là đã muốn công khai? Chắc là sẽ không lâu đâu nhỉ, tôi đợi thiệp mừng của hai người."
Đôi mắt thâm thúy của Tống Thương Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Triệu Thiên Đình.
Hắn đã cướp lời Triệu Thiên Đình, câu nói mà hắn nói ra cũng đủ để giải quyết mọi thắc mắc của mọi người.
Tống Thương Vũ biết hành động này của anh là thật sự muốn công khai.
Nhưng hắn cũng không hiểu rõ mục đích của anh là gì, Triệu Thiên Đình sẽ thật sự lấy Lưu Tĩnh chứ?
Câu nói trên của Tống Thương Vũ cũng có thể hiểu ngầm là một lời đe dọa.
Nếu anh yêu thương cô, hắn sẽ không cưỡng cầu gì mà chúc cô hạnh phúc.
Nhưng thật sự Triệu Thiên Đình chỉ muốn chơi đùa, hắn nhất định phải giành cô lại về tay mình.
Lưu Tĩnh hơi bất ngờ vì câu nói này, cô nhìn về phía Tống Thương Vũ, hắn đang cười, nhưng hình như lại không được vui?
Với câu nói của Tống Thương Vũ, Triệu Thiên Đình đã tự nhiên đáp trả : "Không lâu đâu."
Lại một lần nữa tất cả mọi người đứng hình.
Lời Triệu Thiên Đình hoàn toàn là sự thật sao? Họ không muốn tin, tại sao anh lại yêu Lưu Tĩnh?
Nhất là Ngôn Hiên, hắn sững người, tim hình như có chút nhói đau...
Tống Thương Vũ hài lòng với câu trả lời của anh : "Tốt, tôi mong anh sẽ không phụ cô ấy."
Cầu mong sẽ là vậy, cầu mong Triệu Thiên Đình sẽ mãi bên cạnh cô.
"Tôi không ngờ Triệu tổng và Lưu Tĩnh sắp kết hôn.
Nếu như không có hôm nay, e là tôi đã bỏ qua một chuyện tốt này."
Lôi Thâm Đàm là một người kiệm lời, không thích thị phi cũng không muốn xen vào chuyện thiên hạ lần này lại mở miệng nói chuyện, thật làm cho người khác khó tin.
Không hiểu sao bản thân Lôi Thâm Đàm lại bàn tán về chủ đề này, hắn đang cảm thấy buồn bực.
Hắn thừa nhận, bản thân mình đã có tình cảm với Lưu Tĩnh.
Những ngày qua, được tiếp xúc với cô, hắn đã có cảm nhận khác về cô.
Lưu Tĩnh giản dị lại đơn thuần, thích làm gì thì làm đó, cô không hề để ý đến những điều mà người khác nói sau lưng, đặc biệt, cô rất giống hắn ở điểm không thích thị phi.
Không hiểu sao, hắn đã có cảm tình với cô, thích cô từ khi nào Lôi Thâm Đàm cũng không biết.
Cứ thấy cảnh tượng trước mắt, hắn không thể ngờ được, thì ra, cô là hoa đã có chủ.
Hắn vừa định công khai tình cảm của mình với Lưu Tĩnh thì lại biết được tin này, hắn rất bất ngờ.
Nhưng đã vậy thì sao, hắn sẽ không buông tay nếu Lưu Tĩnh không hạnh phúc.
"Cũng là do Tĩnh Tĩnh không thích công khai, nếu không anh sẽ không biết muộn như vậy." Triệu Thiên Đình không nhanh không chậm đáp trả, ánh mắt chim ưng sáng quắc nhìn thẳng vào đối phương như muốn khiêu khích.
Mọi người trong đoàn phim bây giờ mới ngớ ra.
Nếu như lời của Triệu tổng nói là thật thì có phải Lưu Tĩnh quá độ lượng rồi không? Trước kia, nếu cô nói lại những chuyện cả đoàn phim gây khó dễ cho mình thì chắc chắn Triệu tổng sẽ không để yên cho họ, nhưng Lưu Tĩnh lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cô không hề quan tâm đến.
Là bọn họ, bọn họ đã quá hẹp hòi, quá nhiều chuyện, quá ngu ngốc.
Khi nghe câu nói của Triệu Thiên Đình, không chỉ ánh mắt Lôi Thâm Đàm đen lại mà ngay cả bàn tay của Ngôn Hiên cũng được nắm chặt.
Hai người họ thật sự không hề ngờ đến sự việc trước mắt này.
Quá đáng tiếc, Tống Thương Vũ, Ngôn Hiên, Lôi Thâm Đàm, họ đều yêu cùng một người, mà người đó đã sắp kết hôn.
Triệu Thiên Đình không quan tâm gì những ánh mắt xung quanh nữa, anh quay sang Lưu Tĩnh, ánh mắt chân tình yêu thương nhìn cô : "Em đói không?"
Lưu Tĩnh lắc nhẹ đầu : "Dạ không, còn anh?"
Triệu Thiên Đình mỉm cười không trả lời.
Đúng lúc này món ăn được phục vụ mang lên, trãi khắp cả bàn, toàn những món ăn ngon đắc tiền.
"Mọi người cứ tự nhiên, thoải mái.
Chầu này tôi bao." Triệu Thiên Đình cất giọng cứng rắn.
Nghe được câu nói của anh, một số người quay sang nhìn nhau, ánh mắt sáng như sao.
"Ôi, Triệu tổng thật hào phóng."
"Có câu nói của Triệu tổng chúng tôi yên tâm rồi."
"Cảm ơn Triệu tổng nhiều lắm."
...
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, mọi người còn hẹn nhau đi hát nhưng Triệu Thiên Đình không thích tụ tập nên anh và Lưu Tĩnh đã ra về.
Lưu Tĩnh mang kính râm và cả khẩu trang, tay cô khoác tay anh ngang nhiên đi ra ngoài.
"Đình, anh không vui?" Thấy khí lạnh toát ra từ Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh nghi hoặc hỏi.
"Xem ra vợ anh rất được nhiều người để y?" Triệu Thiên Đình không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi một vấn đề khác.
Đã đi ra tới chỗ đậu xe, anh bỗng dừng bước quay sang nhìn Lưu Tĩnh không chớp mắt.
"Anh nói gì vậy? Để ý?" Có ai chứ, cô không hề biết gì cả.
Thấy bộ dáng ngây ngốc của Lưu Tĩnh, anh liền véo má cô một cái, căn dặn : "Dù gì cũng không cho em hồng hạnh vượt tường."
Giọng nói bá đạo đó của Triệu Thiên Đình khiến cô bật cười : "Có anh là đủ rồi."
Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình cùng cười đùa sau đó lại bước lên xe, khi chiếc cadillac vụt đi cũng là lúc một hình bóng cô đơn lẻ loi đi khỏi góc khuất.
Bóng dáng cao lớn của Tống Thương Vũ vô cùng cô đơn, hắn đứng đó từ lúc nãy, những hành động của Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình làm sao hắn không thấy được, tim quả thật có đau đấy.
Nhưng sau đó Tống Thương Vũ nở một nụ cười viên mãn.
Lưu Tĩnh, em phải thật hạnh phúc đấy!
Tống Thương Vũ bước đi, cái bóng đen dài ngoằn ngoèo của hắn in lên mặt đất kéo càng dài theo bước chân hắn, cô đơn, tĩnh mịch.