"Ý em là sao?" Chị Tiêu nghe được câu trả lời của cô thì vô cùng ngạc nhiên, Triệu tổng rất yêu thương Lưu Tĩnh, nhưng hiện tại vì sao lại xảy ra cớ sợ này?
Lưu Tĩnh mím môi, cô không trả lời chị Tiêu mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn những món mà chị Tiêu đã làm cho cô.
Thức ăn hôm nay, tệ thật.
...
Ăn xong Lưu Tĩnh liền đi lên lầu, theo thói quen, Lưu Tĩnh mở cửa phòng ngủ.
Căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp nhưng cô biết hôm qua nó đã hỗn loạn thế nào.
Sao cô lại vào đây chứ, nơi này đâu còn là của cô?
Lưu Tĩnh đem vội vài đồ dùng cá nhân sang phòng bên, khoảng nửa giờ sau thì cô đã hoàn tất công việc.
Công ra công, tư ra tư, Lưu Tĩnh không nên vì thất tình mà bỏ cả sự nghiệp, vì vậy cô gạt đi cảm xúc bất thường, chăm chú đọc kịch bản.
Nhưng dù có cố đến mấy, một chữ vẫn không thể vào đầu.
Cứ đọc là cô lại nhớ đến đêm hôm qua hai người kia ân ái thế nào, Lưu Tĩnh lại đau lòng nữa rồi.
Tại sao cô lại yếu đuối thế này, có một chuyện nhỏ mà cứ buồn mãi.
Bị phản bội, không ngờ lại là cảm giác này.
Lần đầu bị Hàn Lang phản bội, cảm xúc của cô không đến nỗi bi thương như hiện tại.
Nhưng không hiểu sao, bị Thiên Đình phản bội thì cô lại như biến thành người khác.
Muốn bình tâm cũng không được.
Ngồi trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bức tường màu trắng tinh, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Cô muốn tâm sự cho một người nào đó nghe, làm như thế đôi khi tâm trạng lại tốt hơn.
Nhưng bạn bè, Lưu Tĩnh thật sự không có bao nhiêu.
Lạc Nhĩ Hân là bạn mà cô từng quen ở một bộ phim, cô biết nếu nói ra tâm sự thì cô ấy nhất định sẽ lắng nghe.
Nhưng hiện tại cô ấy đang bận với dự án quay mới, cô không thể làm phiền.
Bỗng nhớ đến một người, người mà lần đầu tiên gặp mặt Lưu Tĩnh đã xem là bạn tốt nhất, Nam Tịch Viên.
Nhưng mà, cô không có phương thức liên lạc với Tịch Viên, càng không biết hiện tại nàng đã ra sao, đang ở đâu và làm gì.
Cũng lâu rồi không gặp Tịch Viên, không biết nàng còn nhớ cô không nữa.
Tuy là nói như vậy nhưng Lưu Tĩnh biết Tịch Viên cũng xem mình là bạn tốt, bạn tốt tức nhiên mãi mãi sẽ nhớ nhau.
Ước gì, cô cũng có thể mạnh mẽ như Tịch Viên thì tốt biết mấy.
Tịch Viên có thân thủ rất tốt, lại có thể tự bảo bệ bản thân mình và cứu người khác, không sợ bất cứ điều gì.
Còn cô thì không, cô ngược lại hoàn toàn.
Lưu Tĩnh không giống Tịch Viên, khi bị ức hiếp cô cũng không làm được gì, chỉ biết đau khổ im lặng.
Không hiểu sao, cô ngưỡng mộ Tịch Viên quá!
Lưu Tĩnh cũng thấy lo cho nàng, lúc trước khi chia tay cô nàng đã nói rằng khi nào ổn sẽ gọi cho cô.
Nhưng mà cũng lâu rồi Tịch Viên không gọi, phải chăng nàng vẫn đang gặp rắc rối?
Lưu Tĩnh vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại chợt reo, cô nhấc máy, cũng không thèm nhìn số mà nhấn nghe, hành động như một cỗ máy móc.
"Alo."
"Tiểu Tĩnh?"
Nghe đối phương gọi hai từ "Tiểu Tĩnh" thì Lưu Tĩnh đã nhận ra đầu dây bên kia là ai.
Thật sự trùng hợp, cô đang nghĩ về Tịch Viên thì nàng lại gọi đến.
"Tiểu Viên!" Lưu Tĩnh vui mừng bật cười, tự nhiên lại nhớ nàng, nghe được tiếng nàng cô vui như trẻ em được cho kẹo.
"Là cậu thật rồi.
Xin lỗi cậu nhé, lúc trước mình lỡ làm mất số điện thoại của cậu nhưng hôm nay vô tình thấy ở trong một túi áo lâu rồi không mặc, vẫn may là tìm được, vì vậy liền gọi cho cậu này." Tịch Viên khi biết được là Lưu Tĩnh liền giải thích lí do.
Giọng nói hớn hở của Tịch Viên vang lên vọng qua điện thoại khiến tâm tình Lưu Tĩnh tốt hơn rất nhiều.
Không hiểu sao, khi nghe tiếng Tịch Viên cô lại cảm thấy an tâm đến như vậy.
"Sao phải xin lỗi chứ, cậu gọi cho mình khiến mình cực kì vui, lúc đầu mình còn tưởng cậu bị ba bắt về rồi chứ.
Sao rồi, bây giờ cậu ổn không?"
Lúc trước, sau khi đăng kí kết hôn, Lưu Tĩnh đã muốn thông báo tin cô và Triệu Thiên Đình sẽ cử hành hôn lễ vào một tháng sau cho Tịch Viên nghe.
Nhưng mà cô không thể nào liên lạc được với nàng, vì thế cũng không biết làm sao.
Bây giờ đã liên lạc với nhau được nhưng cô không thể thông báo cho nàng nghe điều vui lúc trước nữa rồi...
Nghe được giọng nói Tịch Viên, Lưu Tĩnh vô cùng hạnh phúc.
Cô bạn này, Lưu Tĩnh rất nhớ.
"Rất ổn, mình đang ở Lục gia - một nơi rất an toàn, ba mình muốn tìm đến cũng khó.
Đừng lo cho mình, mình không sao đâu, Nam Tịch Viên này thì sợ điều gì chứ!" Giọng điệu đầy tự tin của Tịch Viên đã nói lên rằng nàng sẽ không dễ bị nguy hiểm.
Khi được Lưu Tĩnh quan tâm, nàng thật sự cảm động, nàng chỉ muốn cô an tâm mà không lo lắng cho nàng nữa.
Cảm nhận được khí thế ngất ngưỡng đó của Tịch Viên, Lưu Tĩnh liền bật cười.
Quả thật Tịch Viên rất giỏi nhưng cứ trốn ba mình mãi như thế không phải cách hay.
Nhưng quyết định của nàng, cô sẽ không suy nghĩ mà ủng hộ.