Tối khuya, Triệu Thiên Đình ngồi trên giường đọc tài liệu, Tố Tư vừa trong nhà tắm đi ra, cơ thể ả chỉ được che lại bởi tấm khăn mỏng.
Tố Tư đi từng bước lại gần giường, ả cúi người xuống gần anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh.
"Đình..." Tố Tư õng ẹo lên tiếng, ả đánh bạo ngồi lên giường, bàn tay như con rắn trượt từ vòm ngực xuống dưới.
Tố Tư cười nhẹ một tiếng, Triệu Thiên Đình không phản bác tức là anh đã đồng ý, vậy ả sẽ không chần chừ gì nữa.
Ai ngờ khi cánh tay ả đang di chuyển dọc xuống thắt lưng, Triệu Thiên Đình liền bắt lấy cánh tay ả, bóp thật chặt.
Ánh mắt anh nhìn ả như muốn ăn tươi nuốt sống, Tố Tư cảm thấy cơ thể lạnh toát, Triệu Thiên Đình chẳng lẽ không có hứng thú với ả thật sao?
"Đình, em đau..." Khuôn mặt Tố Tư nhăn lại vì cảm giác tê tái ở cổ tay, ả không ngờ anh lại dùng sức mạnh đến như vậy.
"Cơ thể của tôi không phải để loại dơ bẩn như cô đụng tay vào.
Chiếc giường này cô cũng không có tư cách ngồi."
Triệu Thiên Đình tức giận nghiến răng kèn kẹt, vừa nói xong anh đã hất tay Tố Tư ra, cả người của ả vì mất đà mà té xuống nền gạch.
Tuy đau nhức nhưng Tố Tư vẫn ngồi dậy, ả cố tình khiến tấm khăn duy nhất che chắn cơ thể bị rơi xuống.
Thế là hiện tại Tố Tư đã trần như nhộng.
"Đình, đừng như vậy..." Mặc dù bị từ chối nhưng Tố Tư không bỏ cuộc, từ đầu ả đã quyết tâm phải lên giường được với Triệu Thiên Đình.
Triệu Thiên Đình thấy hành động giả dối đó, ngoài khuôn mặt thì anh không nhìn gì khác các bộ phận trên cơ thể ả.
"Đình, em yêu anh, vô cùng yêu anh.
Xin anh, đừng từ chối em." Tố Tư bắt lấy cánh tay Triệu Thiên Đình đưa lên bầu ngực căn tròn của mình, ả muốn dùng cách này để khơi dậy dục vọng của anh.
Triệu Thiên Đình cười khẩy một tiếng, yêu anh sao? Thật là nực cười!
Triệu Thiên Đình dùng bàn tay kia ấn người Tố Tư ngồi bệt xuống gạch, tay còn lại ra sức bóp chặt ngực ả.
"Yêu tôi, vậy thì chứng minh đi."
Anh đẩy người Tố Tư ngã xuống sàn, sau đó lại ngồi ngang eo ả, giữ chặt ả dưới thân mình.
Nhớ đến lúc Lưu Tĩnh đã nằm dưới thân người đàn ông khác, Triệu Thiên Đình căm phẫn vô cùng.
Cô có quyền cùng người đàn ông khác ân ái còn anh thì không sao? Sao có thể như thế chứ!
Hôm nay, anh sẽ cho Lưu Tĩnh biết không chỉ có mình cô là có thể ngoại tình.
Triệu Thiên Đình dùng sức nắn bóp bầu ngực to tròn của Tố Tư, chỉ trong giây lát, ngực ả đã để lại những dấu tay màu đỏ chói mắt.
"Ưm..." Vì đau mà Tố Tư bất giác rên rĩ, sức lực của Triệu Thiên Đình rất mạnh, ả không thể chịu được.
"Rên lớn lên cho tôi!" Triệu Thiên Đình gầm một tiếng ra lệnh, anh cuối xuống người ả, môi anh vừa chạm vào cổ Tố Tư thì liền dừng lại.
Anh, không thể có cách nào để chạm đến ả!
Triệu Thiên Đình không muốn thậm chí kinh tởm cơ thể Tố Tư, anh không thể hôn ả.
Dưới thân là một người đàn bà nóng bỏng, nhưng Triệu Thiên Đình không có phản ứng.
Chết tiệt, sao lại như thế này!
"Đình?" Tố Tư bất ngờ khi thấy Triệu Thiên Đình không hành động tiếp, ả bạo dạn cởi áo anh ra.
Lại một lần nữa cánh tay Tố Tư bị Triệu Thiên Đình nắm lấy, anh quát lên : "Rên cho tôi!"
Cơ thể Tố Tư đã không chịu nổi, ả muốn anh, ả vô cùng muốn anh.
Nhưng mà, tại sao anh lại dừng giữa chừng?
"Ưm ưm..." Ngực vẫn bị Triệu Thiên Đình bấu lấy, ả thật sự không chịu nổi : "Xin anh...!muốn em đi..."
Triệu Thiên Đình đứng dậy khỏi cơ thể ả, anh nói một câu chỉ đủ cho Tố Tư nghe : "Rên như vậy là nhỏ quá rồi đấy.
Để tôi giúp cô rên to hơn."
Nói rồi Triệu Thiên Đình đứng dậy, anh lấy một cây gậy đánh bóng chày được dựng đứng một góc đem lại trước mặt Tố Tư.
Tố Tư thật sự kinh hãi, hôm qua Triệu Thiên Đình đã dùng cây gậy đó mà đánh ả.
Anh uy hiếp ả, bắt ả phải rên và la thật lớn nếu không sẽ bị đánh.
Cứ tưởng đêm hôm qua là đêm tuyệt vời nhưng đó lại là đêm nhục nhã nhất trong đời Tố Tư.
Bắt đắc dĩ, ả rên la thật lớn.
Điều đó có thể khiến người khác tin họ đang hoan ái nhưng thật ra chỉ là để che mắt Lưu Tĩnh.
Triệu Thiên Đình muốn dùng cách đó để trả thù Lưu Tĩnh chứ thật tế anh không hề chạm vào Tố Tư.
Như hôm nay, mặc dù đã cố gắng nhưng anh không thể chạm vào ả, bởi anh không có hứng thú với Tố Tư.
Cơ thể ả chỉ khiến anh phát chán.
"Đình, xin anh, đừng đánh em." Tố Tư hoảng sợ khóc lóc, ả nhanh chóng lùi về phía sau, muốn tạo khoảng cách với anh.
"Tôi bảo cô la lên." Vừa nói xong thì Triệu Thiên Đình liền vun tay, cây gậy theo một lực mạnh mà giáng xuống người Tố Tư.
Tố Tư thét thật lớn : "Đau quá, xin anh đừng như thế..."
Triệu Thiên Đình không nương tay, bắt ả tiếp tục rên rĩ, nếu không anh sẽ đánh ả tiếp tục.
Tố Tư bất đắc dĩ thét lớn như thế, nước mắt càng rơi ra nhiều hơn.
Đêm qua cứ tưởng Triệu Thiên Đình chưa quen nên không đụng vào ả.
Ả sẽ tiếp tục quyến rũ anh vào đêm nay.
Nhưng không ngờ, Triệu Thiên Đình vẫn không đụng vào ả mà lại làm như thế này, ả thật sự không ngờ tới.
Tố Tư sợ sệt, lo lắng.
Ả đã đánh giá sai về Triệu Thiên Đình.
Nhưng tất cả đã muộn, đáng đời ả!
...
Lưu Tĩnh ngồi một góc trong phòng tắm, cô xả nước tối đa.
Lý do làm như thế rất đơn giản, cô muốn mượn tiếng nước để lấn át tiếng quát của Triệu Thiên Đình và tiếng thét của Tố Tư.
Họ, lại cùng nhau ân ái.
Cô, vẫn ngồi một góc ở đây, lẻ loi cô tịch.
Ngày ngày đều như thế này, Lưu Tĩnh nghĩ nên kết thúc rồi.
Ngày mai, nhất định cô sẽ làm giấy ly hôn.
Và không lâu thôi, Lưu Tĩnh sẽ được giải thoát.
Nửa đêm, Lưu Tĩnh đứng dậy ra khỏi phòng tắm.
Ngồi lâu quá nên hai chân tê cứng cả rồi, phải đứng vịn cửa vài giây cô mới có thể trở lại bình thường được.
May quá, những âm thanh chói tay kia không còn nữa rồi.
Lưu Tĩnh nằm vật trên giường, nhắm tịt hai mắt.
Nói sẽ quên Triệu Thiên Đình nhưng mà cô không làm được.
Cứ mỗi lần biết họ ân ái thì tâm can cô lại đau thấu.
Yêu, khó mà dứt.
Nhưng mà, Lưu Tĩnh sẽ tập buông bỏ.
Khó không có nghĩa là không làm được.
Lưu Tĩnh rơi vào giấc ngủ, không lâu sau đó, lúc cô đã bình thản thở đều đều, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra.
Triệu Thiên Đình đi vào, ánh mắt anh chăm chú nhìn người phụ nữ trên giường.
Anh đi lại gần, thấy chăn Lưu Tĩnh đã bị tung ra, Triệu Thiên Đình hết sức nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
Anh hận cô, nhưng anh không thể hết yêu cô.
Triệu Thiên Đình yêu cô hơn cả mạng sống, nhưng anh không thể đối tốt với cô nữa rồi.
Lý do đơn giản, cô đã có người mới.
Phải như Lưu Tĩnh nói cho anh biết chuyện lòng cô đã thay đổi thì tốt biết mấy, chí ít anh cũng không có cảm giác bị phản bội.
Khuôn mặt cô vẫn bình yên như vậy, vẫn không có một chút cảm xúc, phải chăng những hành động mà anh làm cô cũng không để ý?
Lưu Tĩnh, em vô tâm quá!
Khuôn mặt Triệu Thiên Đình hiện tại, tràn ngập bi thương.
Đưa bàn tay lại gần khuôn mặt trắng ngần của Lưu Tĩnh, khi anh định chạm vào thì vội vàng rụt lại.
Anh đang làm cái gì vậy, Lưu Tĩnh đâu còn là của riêng anh?
Đôi mắt sâu hun hút nhìn đi nơi khác, một giây sau, Triệu Thiên Đình quay đầu ra ngoài.
Tĩnh Tĩnh, dù em có muốn rời đi, anh sẽ không cho em đi.
Em, cả đời chỉ thuộc về anh.
...