Quả thật là như vậy, khi Triệu Thiên Đình vừa nghe xong câu nói của Tố Tư thì bàn tay anh nắm chặt thành quyền.
Đây là điều nhục nhã nhất đối với anh từ trước đến nay, vậy mà lại bị ả Tố Tư này vạch ra.
Ả ta đúng là chán sống.
Tức nhiên, người đáng chết hơn chính là Lưu Tĩnh.
Nếu như cô yên phận không qua lại với người khác thì anh đâu phải chịu cảnh đội mũ xanh lên đầu?
Triệu Thiên Đình vẫn đứng im đó, bóng dáng cao lớn lạnh lùng tỏa ra nhiều sát khí.
"Tố Tư, trước khi nói đến người khác thì hãy nhìn lại bản thân mình.
Chị vậy mà lại lên giường với chồng của em họ, nhục không? Kẻ như chị mãi mãi chỉ giống mấy con điếm rác rưởi, thích sủa và thích lên giường đàn ông.
Hahaha!"
Lưu Tĩnh đã không thể giữ được bình tĩnh, cô thẳng thừng nhìn vào mặt Tố Tư mà chửi.
Không e dè cũng không kiêng nể.
Tố Tư là cái thá gì mà cô phải nhịn? Uất ức từ đó đến nay đã tích tụ nhiều, phải có lúc xả ra hết chứ?
Mặc kệ ả có Triệu Thiên Đình chống lưng, Lưu Tĩnh cũng không sợ!
Loại đàn bà như Tố Tư, nếu có cơ hội cô sẽ dạy cho ả một bài học để khiến ả trở thành người tốt.
Ít ra vẫn tốt hơn bây giờ.
Ai ngờ, khi nghe được những câu mắng chửi của Lưu Tĩnh, Tố Tư gần như phát điên.
Ả tức giận trừng hai mắt thật to, nghiến răng nghiến lợi la lớn : "Mày nói cái gì chứ, con quỷ cái này!" Vừa nói xong, Tố Tư liền vung tay xô Lưu Tĩnh một cái thật mạnh.
"A..." Bất thình lình bị một lực tấn công, Lưu Tĩnh mất thăng bằng ngã người ra phía sau.
Không lâu sau đó, cả người cô bị dán chặt dưới nền cẩm thạch lạnh lẽo.
Triệu Thiên Đình nghe thấy tiếng thét của Lưu Tĩnh liền quay đầu lại, mày anh cau thật chặt khi thấy cô té ngã.
Vừa có ý định bước lại đỡ cô lên nhưng anh đã nhanh chóng khựng lại.
Đỡ cô lên để cô biết anh còn yêu cô sao?
Lưu Tĩnh không còn yêu anh cớ sao anh còn phải quan tâm cô? Như thế cô sẽ cười nhạo anh thế nào? Triệu Thiên Đình ngu muội yêu được mà không buông được hay Triệu Thiên Đình quá si mê Lưu Tĩnh vì thế đau lòng khi cơ thể cô bị thương?
Cô sẽ hả dạ như thế nào khi bản thân đã thay đổi nhưng Triệu Thiên Đình thì vẫn chung thuỷ? Điều này nói ra thật quá nực cười.
Vì thế Triệu Thiên Đình liền quay đầu, anh cắn chặt răng, hai tay siết thật mạnh để cố kiềm chế cảm xúc lo lắng trong lòng.
Một cái đẩy nhẹ thôi mà, Lưu Tĩnh sẽ tự ngồi dậy được.
Nghĩ như thế, Triệu Thiên Đình liền xoay người một mạch đi ra ngoài.
Thật sự anh rất muốn đỡ cô dậy, thật sự anh rất muốn giết chết Tố Tư ngay thời khắc Lưu Tĩnh bị ngã.
Nhưng anh lại kiềm chế, bởi anh muốn cho Lưu Tĩnh thấy được Triệu Thiên Đình anh sẽ không vì một lời hứa mà mãi yêu người đã phản bội mình!
Tâm Triệu Thiên Đình co rút dữ dội, nhưng anh không thể dừng bước.
Lưu Tĩnh, anh yêu em, nhưng anh hận em!
Tố Tư cười khẩy một cái vì thái độ lạnh nhạt của Triệu Thiên Đình đối với Lưu Tĩnh.
Anh đã không thèm quan tâm cô nữa rồi, anh lại càng không chấp nhất hành động của ả.
Phải chăng ả có cơ hội rồi? Vị trí phu nhân Triệu gia là của ả thật sao?
Tâm tình Tố Tư vô cùng sảng khoái, trước khi bỏ đi ả còn cố tình cười lớn đắc ý : "Lưu Tĩnh, mày thua rồi, thua một cách thảm hại nhất!" Ghé sát tai Lưu Tĩnh nói một câu chỉ đủ để cô nghe, sau đó ả đứng dậy nhanh chóng theo sau Triệu Thiên Đình, không để ý gì đến Lưu Tĩnh nữa.
Khoảnh khắc bóng dáng Triệu Thiên Đình vừa chuẩn bị khuất sau cánh cửa thì Lưu Tĩnh liền mấp máy cánh môi anh đào gọi nhỏ : "Thiên Đình..."
Thiên Đình, em đau quá!
Thiên Đình, đừng đi...
Thiên Đình, cứu em với...
Nhưng, Triệu Thiên Đình không nghe thấy, chỉ giây lát, thân hình hình cao lớn liền biến mất.
Lưu Tĩnh gục đầu xuống gạch, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Hiện tại, thân thể Lưu Tĩnh vô cùng đau nhức bởi trận té ngã lúc nãy.
Đau nhất chính là phần bụng, hình như có cái gì đó không đúng.
Nhìn xuống dưới chân, Lưu Tĩnh thấy máu đang dần chảy ra.
Rất nhiều...
Chuyện này, là thế nào?
Phải chăng, cô đã...
Không lâu sau đó, Lưu Tĩnh mất ý thức.
Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.
Cũng có thể vì đau, cũng có thể vì tuyệt vọng.
Chị Tiêu thấy Triệu Thiên Đình đã đi khỏi thì liền chạy đến bên cạnh Lưu Tĩnh.
Chị vô cùng hoảng sợ với tình cảnh trước mắt này.
Lưu Tĩnh chảy nhiều máu quá, chẳng lẽ cô đã...
Chị Tiêu không dám nghĩ lung tung, chị liền lay lay cánh tay Lưu Tĩnh lo lắng gọi : "Lưu Tĩnh, Lưu Tĩnh, cô tỉnh dậy đi, cô đừng làm tôi sợ mà!"
Chị Tiêu cố gắng cách mấy Lưu Tĩnh cũng không mở mắt, sau đó, chị liền nhanh chóng chạy ra cửa, cầu mong Triệu Thiên Đình chưa đi xa.
Nhưng một lần nữa chị lại thất vọng vì xe anh vừa chạy ra khỏi cổng.
Chị Tiêu quay trở lại cạnh Lưu Tĩnh.
Chị vừa định lấy điện thoại gọi cho Triệu tổng nhưng lại nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.
Anh thấy Lưu Tĩnh bị té ngã cũng không hề hấng gì, chị gọi thì có ích gì? Cách làm tốt nhất của hiện tại là đưa Lưu Tĩnh vào bệnh viện, chị sợ cô sẽ có chuyện gì đó bất trắc.
Nghĩ là làm, chị Tiêu nhanh chóng đưa Lưu Tĩnh vào bệnh viện.
Triệu Thiên Đình lái xe ra khỏi Dư Viên, vừa tới đường lớn anh đã dừng lại, anh lạnh lùng quát : "Xuống xe!"
Tố Tư lúc đầu còn bất ngờ, không biết anh định làm gì nhưng khi nghe Triệu Thiên Đình ra lệnh thì ả liền hoảng hốt.
Tại sao anh lại lạnh nhạt với ả như vậy, nhìn một cái cũng không có?
"Đình..." Tố Tư vừa định hỏi lý do thì một lần nữa lại giật mình vì thái độ giận giữ của Triệu Thiên Đình.
"Cút!" Triệu Thiên Đình quát lớn hơn, đôi mắt anh đỏ ngầu trong vô cùng đáng sợ.
Người đàn bà này dám ngang nhiên ức hiếp người phụ nữ anh yêu, vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn.
Tố Tư kinh hồn bạc vía, ả hoảng hốt mở cửa xe nhanh chóng lao nhanh xuống đường.
Triệu Thiên Đình không bao giờ để mắt tới ả, thật tế anh không xem ả ra gì.
Cứ tưởng anh sẽ hận Lưu Tĩnh hơn, nhưng không ngờ anh vẫn còn rất yêu cô, hành động này của anh là muốn trả thù cho Lưu Tĩnh.
Vứt một sấp tiền xuống đất, Triệu Thiên Đình không nói gì liền lái xe đi.
Số tiền đó xem như tiền mà mấy ngày nay anh trả công cho việc đã lợi dụng ả.
Muốn lấy hay không, tùy.
Nhìn con cadillac lao nhanh trên đường dài, Tố Tư cảm thấy chua chát làm sao.
Hóa ra, Triệu Thiên Đình vẫn xem ả là một con tốt, nhưng con tốt hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng.
Tiền này, là bố thí sao?
Tố Tư nhìn chằm chằm cộc tiền dưới chân, bao nhiêu đây đủ cho ả mua sắm thỏa thích, mắc mớ gì không lấy.
Cúi xuống nhặt tiền, Tố Tư tự giành cho mình một nụ cười tự giễu.
...