Hôm sau, mặc dù cơ thể Lưu Tĩnh vẫn chưa hồi phục sức lực như bình thường nhưng cô vẫn cương quyết xuất viện.
Chị Tiêu dù có khuyên ngăn cách mấy cũng không thể ngăn cản.
Lưu Tĩnh đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, vừa về đến phòng khách của Dư Viên thì
Triệu Thiên Đình cũng từ trên lầu đi xuống.
Anh vừa nhìn thấy Lưu Tĩnh thì đôi mắt chợt nheo lại, chân cô, vẫn còn đi bình thường được, vậy là không sao rồi.
Triệu Thiên Đình đã an tâm hơn, anh đi thẳng xuống lầu, cũng không nhìn Lưu Tĩnh lấy một cái nào nữa.
Lưu Tĩnh đi vào ghế sofa ở giữa phòng khách, cô nhanh chóng ngồi xuống.
Sau đó liền cắt giọng lạnh nhạt : "Năm phút, không tốn nhiều thời gian của anh đâu."
Triệu Thiên Đình dừng bước, Lưu Tĩnh đang nói chuyện với anh.
Nhưng thái độ của cô, anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Xoay mũi chân sang hướng Lưu Tĩnh ngồi, Triệu Thiên Đình bước lại gần sofa, sau đó ngồi đối diện cô.
Hiện tại anh cũng muốn biết Lưu Tĩnh sẽ định nói gì với anh.
Anh không phải chán ghét cô đến nỗi không muốn nhìn mặt.
Mà tại vì anh không dám đối mặc, cứ nhìn thấy Lưu Tĩnh, tim anh lại co rút.
Việc cô phản bội mình, Triệu Thiên Đình không bao giờ quên.
"Nói đi." Triệu Thiên Đình tỏ ra bình thản, hai chân vắt chéo vào nhau, hai tay cũng đan lại.
Đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh tự nhiên đáp lại cái nhìn của anh, sau đó ném vội một phần hồ sơ gì đó lên bàn, không nói một câu.
Triệu Thiên Đình chau mày vì hành động của cô, anh nhìn vào tờ giấy trên hồ sơ, vừa thấy dòng chữ trên đó thì cơn thịnh nộ nhanh chóng bủa vây.
Triệu Thiên Đình cắn răng để kiềm chế sự tức giận, bàn tay cuộn chặt thành quyền cơ hồ có thể thấy được các đường gân xanh dọc dài.
Nhưng nhanh chóng sau đó, anh khôi phục lại vẻ bình thường.
"Cô muốn li hôn?"
"Đúng vậy."
Với sát khí tỏ ra từ người Triệu Thiên Đình lúc nãy, Lưu Tĩnh hoàn toàn không sợ hãi.
Cô vô cùng bình tĩnh.
Triệu Thiên Đình hờ hững cầm phần hồ sơ kia lên, thấy rõ ba chữ "đơn li hôn" trên giấy cũng không nao núng.
Từ khi nào Lưu Tĩnh lại được phép đưa ra đề nghị này? Cô muốn lộng hành ư?
"Tôi chơi chưa chán, có muốn cô cũng đừng hòng đòi li dị." Vội ném thứ trên tay xuống, Triệu Thiên Đình lạnh lùng lên tiếng.
Đâu đó vẫn có một khí thế độc tôn, bắt người khác phải nghe lời mình tuyệt đối.
Chưa chán? Lưu Tĩnh là thứ để người khác chơi đùa sao?
Đúng là như vậy, cô như một con búp bê, ai muốn làm gì cũng được, nhiệm vụ của cô chính là phục tùng anh.
Những ngày chung sống với nhau sau khi đăng kí kết hôn đối với Lưu Tĩnh chỉ là dày vò, đau khổ.
Cô đã cố gắng chịu đựng, cố gắng vượt qua, nhưng có lẽ mọi thứ đã chạm tới giới hạn của cô, không chịu nổi nữa rồi.
Thừa nhận mình đã yêu Triệu Thiên Đình, nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ cô chỉ có hận anh.
Tất cả là do anh, anh không tin tưởng cô, anh bỏ mặc cô khi bị ả Tố Tư xô té ngã.
Chính anh đã bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại một lần.
Triệu Thiên Đình là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết cho con cô.
Lưu Tĩnh rất hận anh!
"Triệu Thiên Đình, anh đừng quá đáng!" Lưu Tĩnh tức giận đứng dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Đình.
"Quá đáng, tôi làm gì mà quá đáng?" Triệu Thiên Đình ngẩng đầu nhìn Lưu Tĩnh, lại một lần nữa sự tức giận nhanh chóng bao trùm lấy anh.
Triệu Thiên Đình không ngờ Lưu Tĩnh lại đưa ra cái đề nghị này, cô muốn dứt khoát với anh để cao chạy xa bay cùng người đàn ông kia sao?
Điều đó, tuyệt đối không được xảy ra, dù cô có hận anh, anh cũng không buông tha cho cô.
Triệu Thiên Đình vô cùng tức giận, vì vậy anh đã dùng lời nói với âm lượng lớn hơn thường ngày để nói chuyện với Lưu Tĩnh.
Cô muốn li hôn, đợi kiếp sau đi!
"Triệu Thiên Đình, đến khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi? Anh có người phụ nữ khác bên ngoài thì cần gì đến tôi làm gì nữa?"
Lưu Tĩnh cảm thấy uất ức vô cùng, anh cớ sao mà lại đối xử với cô như vậy, cô đã không chịu nổi nữa rồi.
Cũng vì cái hành động đưa người đàn bà khác về nhà mà con cô mới không còn.
Là anh, anh đã phản bội cô trước.
Những tấm hình chụp Triệu Thiên Đình với người phụ nữ khác cũng đủ chứng minh điều đó.
Nhưng tại sao, tại sao vẫn không muốn li hôn.
Chẳng lẽ anh chưa chán cô thật sao?
Nhưng cô hận anh, cô không muốn ở cùng anh ngày nào nữa hết.
"Thân thể cô rất tuyệt, tôi vẫn còn có hứng thú." Đây là lí do mà Triệu Thiên Đình vừa bịa ra để nói cho Lưu Tĩnh biết.
Nếu mọi chuyện đã không thể trở lại, anh cũng sẽ không quan tâm nữa.
Cô muốn bỏ anh mà đi, chuyện đó Triệu Thiên Đình đảm bảo sẽ không xảy ra!
Triệu Thiên Đình tiến lại gần Lưu Tĩnh, hiện tại, anh muốn cô!
Lưu Tĩnh nhận ra ý đồ của Triệu Thiên Đình, cô liền nhanh chóng lùi ra xa nhưng vẫn không tác dụng khi anh đã giữ chặt Lưu Tĩnh trên sofa.
Tình cảnh hiện giờ của Lưu Tĩnh là, muốn tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Nhưng cô nhất quyết sẽ không để Triệu Thiên Đình đụng vào người cô.
Thân thể anh đã dơ bẩn bởi Tố Tư, dù có chết cô cũng không cho phép chuyện này xảy ra.
Theo bản năng, Lưu Tĩnh quơ tay loạn xạ để đẩy Triệu Thiên Đình ra.
Nhưng hành động tự vệ của Lưu Tĩnh khi rơi vào mắt anh thì lại suy ra cảm xúc khác.
Lưu Tĩnh bài xích anh là vì muốn thủ thân vì tên đàn ông kia sao?
Đáng chết, sao có thể như thế được.
Càng nghĩ Triệu Thiên Đình càng tức, anh hung hăng xé áo cô ra, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống hôn vào cổ cô.
Lưu Tĩnh ra sức chống cự, nhưng với sức lực của cô thì không làm gì được.
Anh quá mạnh, cô không còn cách nào khác.
Nhưng Lưu Tĩnh sẽ không chịu thua, cô vẫn dùng hết sức để đẩy anh ra.
Nhân lúc Triệu Thiên Đình không phòng bị, Lưu Tĩnh xô anh một cái thật mạnh.
Triệu Thiên Đình bị ngã sang một bên, Lưu Tĩnh bắt kịp thời cơ nhanh chóng bắt lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Cô kề dao vào cổ mình, ánh mắt dữ tợn hung hăng nhìn anh.
Hiện tại, Lưu Tĩnh rất ghét cơ thể Triệu Thiên Đình, dù hôm nay có phải chết cô cũng không cho anh đụng vào người.
"Đừng chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ tự tử."
Sợ hãi, bất lực, lo lắng.
Tâm tình Lưu Tĩnh rất rối loạn.
Cô rất bài xích Triệu Thiên Đình, đơn giản vì anh đã hại chết con cô, đã vậy còn ngoại tình.
Cô hận anh.
Bằng mọi giá, cô cũng không thể để người mình hận đến xương tủy chạm vào! Nhất quyết không!
"Anh mà qua đây, tôi sẽ chết cho anh xem." Lưu Tĩnh kề dao lên cổ mạnh hơn một chút, bất chấp nguy hiểm uy hiếp Triệu Thiên Đình.
Triệu Thiên Đình nhíu chặt đôi lông mày, thì ra cô đã chán ghét anh tới mức này, nếu vậy, anh nhất định sẽ không cho cô toại nguyện.
"Bỏ dao xuống." Vừa nói Triệu Thiên Đình vừa đi lại gần cô, anh chỉ nghĩ rằng Lưu Tĩnh nhất thời kích động, cô sẽ không dám hành động lỗ mãn.
Nhưng Triệu Thiên Đình đã sai, anh vừa tiến lại gần thì Lưu Tĩnh đã ép chặt con dao vào cổ mình hơn, lưỡi dao sắt bén cứa vào da thịt cô.
Không lâu sau đó, một dòng máu tươi chảy ra.
"Đừng đụng vào tôi!" Lưu Tĩnh đã không còn để ý đến cảm giác đau ở cổ nữa, cô quát thật lớn, mặc kệ bản thân có bị thương ra sao.
Triệu Thiên Đình thật sự kinh ngạc khi chứng kiến hành động của Lưu Tĩnh, chân anh bỗng dừng bước, không dám tiến lên nữa.
Không ngờ, Lưu Tĩnh lại dám làm bản thân chảy máu.
Cô thật sự chán ghét anh đến vậy sao?
Dù có chết, cô cũng không muốn để anh chạm vào người sao? Vậy còn tên đàn ông kia thì sao, Lưu Tĩnh sẽ an phận nằm dưới thân hắn mà quy phục ư?
Triệu Thiên Đình tức giận đến cực điểm, nhưng nhìn khuôn mặt kiên định đó của Lưu Tĩnh, anh không thể làm gì khác được nữa.
Nắm tay chặt thành quyền, Triệu Thiên Đình không nói câu nào liền rời đi.
Lưu Tĩnh thấy anh đi rồi thì liền bỏ dao xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng dáng Triệu Thiên Đình vừa khuất.
May quá, không sao rồi.
Lưu Tĩnh buông tay, cái dao sắc bén rơi xuống "xoảng" một cái.
Máu thấm trên dao cũng vì thế mà văng lên nền gạch vài giọt nhỏ li ti.