Giáo Mẫu

"Mặt dáng dấp không tệ, chỉ đáng tiếc là người què." Nữ nhân cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói

Nam Cung Vũ vẫn là nụ cười bất biến, không có chút rung động nào. Lam Kiều ở một bên lại là vù một tiếng trong đầu, thân thể không tự chủ được lên trước hai bước, nắm đấm trong nháy mắt xiết chặt.

Nam Cung Vũ kéo lại cánh tay của Lam Kiều, để ngừa người nào đó cuồng bạo.

"Ta cũng không biết con trai ngốc nhà ta làm sao sẽ coi trọng loại nữ nhân này như ngươi, thủ đoạn của tiểu thư câu dẫn đàn ông cũng thật là cao minh." Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường, cũng không cởi giày, trực tiếp đạp giày cao gót liền đi vào.

Mặt đất phòng khách là sàn gỗ nhạt màu, Nam Cung Vũ nhíu mày một cái nhỏ bé không thể nhận ra, Lam Kiều vừa mới đem sàn nhà phòng khách lau sạch.

"Con trai của ta chạy là xe sang, ở chính là biệt thự, trong nhà còn chuẩn bị mấy bộ căn nhà cho hắn lấy tiền thuê, công việc điều kiện này thu nhập còn không chống đỡ được tiền sửa chửa bảo dưỡng xe, ngươi cảm thấy chỉ bằng điều kiện như ngươi vậy, xứng với con trai của ta sao?" Nữ nhân ngôn từ sắc bén, không chút lưu tình, hoàn toàn không kiêng dè cảm thụ người khác.

Lam Kiều nổi nóng, hận không thể một cái tát quạt ở trên mặt nữ nhân chanh chua này, lại bị Nam Cung Vũ nhẹ nhàng quát bảo ngưng lại. Nam Cung Vũ chỉ là nhẹ nhàng kêu Lam Kiều một tiếng, Lam Kiều cho dù không tình nguyện, vẫn thi hành mệnh lệnh, cố nén hết lửa giận, lùi tới phía sau đại tiểu thư.

Sắc mặt Nam Cung Vũ bình tĩnh như thường, không nhìn thấy nửa phần vẻ mặt tức giận, nữ nhân cảm giác như là đánh vào trên bông, mềm nhũn không lấy sức nổi, chính mình châm chọc khiêu khích nửa ngày, người đối diện lại giữ được bình tĩnh như thế, ngược lại là chính mình tự diễn tự hát, khôi hài buồn cười.

Cái này cùng thiết tưởng nữ nhân trước đó hoàn toàn khác nhau, nàng vốn nghĩ là Nam Cung Vũ nhất định sẽ tâm tình kích động, khàn cả giọng, bất kể là thật lòng hay là giả dối khóc lóc kể lể, nàng có yêu con trai của chính mình cỡ nào, thậm chí khổ sở cầu xin nàng tác thành chúc phúc, cầu phúc bọn họ. Đến thời điểm đó, nàng là có thể móc bóp ra chi phiếu 10 vạn đồng, mạnh mẽ ném tới trên mặt Nam Cung Vũ, gọi nàng cút xa con trai mình một chút.

Đáng tiếc sự tình không có tiến hành như nữ nhân dự liệu, thấy được mặt nhẹ như mây gió của Nam Cung Vũ, nữ nhân càng thêm khí thế, hùng hổ dọa người, "Ta thừa nhận nữ nhân ngươi đây có chút mánh khóe, nhưng mà ngược lại cũng đúng là, một kẻ tàn tật có thể đem con trai của ta lừa đến xoay quanh, làm sao có khả năng tâm cơ không sâu? Ta mặc kệ ngươi là muốn tiền hay là muốn người, ta đều sẽ không để cho loại nữ nhân ngươi đây vào trong nhà, ngươi kịp lúc đứt đoạn mất ý niệm này cho ta! Môn đăng hộ đối hiểu không? Một kẻ bại liệt làm con dâu của ta, bằng hữu thân thích trước mặt đều phải vứt sạch mặt ta rồi!"

Đợi nữ nhân cuối cùng đem lời nói xong, Nam Cung Vũ mới ý cười không giảm, ung dung không vội nói, "Dì, ta chỉ muốn nói rõ ba điểm, thứ nhất, Đồng lão sư đối với ta rất tốt, nhưng ta rất không thích hắn. Thứ hai, lần sau thăm hỏi nhà người khác, xin trưng cầu sự đồng ý của chủ nhân, không mời mà tới là rất không lễ phép. Thứ ba, sau này tiến vào trong nhà người khác, xin mời cởi giày hoặc là mang dép lê, người giàu có không phải của cải, mà là giáo dưỡng."

"Ngươi!" Chưa từng có người nào dám can đảm ở trước mặt nữ nhân nói như vậy, nữ nhân dùng tay chỉ vào Nam Cung Vũ, tức giận đến không nhẹ.

"Nếu như dì nói đều nói xong rồi, không có chuyện gì khác, đi thong thả không tiễn." Nam Cung Vũ cười đến thản nhiên, không nhìn ra một tia không vui.

Trên mặt nữ nhân xanh một cục trắng một cục, cuối cùng tức đến nổ phổi rời đi.

Nữ nhân đẩy cửa mà ra, Lam Kiều không vui nhíu mày một cái, cô đã sớm tức muốn nổ rồi, nếu không phải đại tiểu thư ngăn, cô nhất định sẽ đem người phụ nữ kia một cước đá ra ngoài cửa.

Lam Kiều tức giận đến không nhẹ, sắc mặt âm trầm, mặc dù nữ nhân đã rời đi, cô vẫn là chết cắn chặt hàm răng, một quyền hung hăng nện ở trên vách tường, phát tiết lửa giận cháy hừng hực trong lòng.

Nam Cung Vũ bất đắc dĩ quay đầu, "Đứa ngốc, tay không đau sao? Vì người không quá quan trọng nổi giận, thương tổn tới thân thể mình, không đáng."

Nam Cung Vũ trượt xe lăn, lấy ra thủ thuốc trong tủ, nắm chặt tay của Lam Kiều, ở địa phương sưng đỏ kia xoa thuốc mỡ sưng mát mẻ, một bên nghiêm túc ra lệnh, "Cai sốt ruột, cai nóng nảy, cai tức giận, sau này không có sự cho phép của tôi, không cho phép tự ý thương tổn tới mình. Nghe thấy rồi chưa?"

"Tuân mệnh, đại tiểu thư." Lam Kiều trong nháy mắt xì hơi, cực kỳ thuận theo mà nói.

"Đại tiểu thư, cô làm sao không tức giận?" Thấy được đại tiểu thư đối mặt sỉ nhục người bên ngoài, vẫn cười đến nhẹ như mây gió, trong lòng Lam Kiều khó chịu vô cùng, lại là lòng chua xót lại là đau lòng, so với mắng cô còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Nam Cung Vũ nhẹ nhàng thổi tay sưng đỏ của Lam Kiều, không để ý chút nào cười cười, "Không phải có ngươi tức giận giúp tôi sao? Vậy tôi còn có cái gì đáng tức giận?"

Một khắc thấy được Lam Kiều vì nàng giận không nhịn nổi, người khác nhìn nàng thế nào, nói nàng thế nào, cũng không sao cả. Nam Cung Vũ nàng, căn bản không quan tâm!

Thời gian nhận được thông báo bệnh viện là ba giờ rưỡi sáng, Nam Cung Vũ hai người mang theo Nhạc Nhạc xuống lầu, thừa dịp bóng đêm đón xe taxi chạy tới bệnh viện.

Trần thúc trên giường bệnh xem ra tinh thần rất tốt, cùng mấy lần trước thăm viếng, sắc mặt có vẻ càng thêm hồng hào, nhưng Nam Cung Vũ lại biết rõ, đó chỉ là hồi quang phản chiếu cuối cùng.

Bác sĩ đêm khuya thông báo Nam Cung Vũ, chỉ vì để người thân Trần thúc tới kịp gặp một lần cuối.

"Tiểu Vũ, Trần thúc muốn cầu ngươi một chuyện." Lão nhân có chút thẹn thùng, trong cổ họng như là kẹp lấy món đồ gì, âm thanh khàn khàn gian nan mở miệng nói, "Nếu như ngươi đồng ý nuôi nấng Nhạc Nhạc lớn lên, vậy thì tốt cực kì, ta có một căn nhà ở, một cửa hàng mặt tiền, tiền cho thuê đi cũng đủ Nhạc Nhạc học tập sinh hoạt. Nhưng ngươi mang theo đứa bé chung quy không dễ lấy chồng, nếu như có thể, làm phiền ngươi nhất định giúp Nhạc Nhạc tìm gia đình tốt một chút nhận nuôi."

Trần thúc chuyện không lớn nhỏ bắt đầu bàn giao hậu sự, xem ra hắn cũng biết tình huống thân thể mình, sợ hãi có chuyện gì không có bàn giao rõ ràng. Đối mặt tử vong, vẻ mặt Trần thúc rất bình tĩnh, giống như là đối với sinh tử đã thấy ra rồi, chỉ là ánh mắt vô số lần nhìn phía phương hướng vợ bên cạnh.

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn hiểu chuyện ôm cái cổ của gia gia, vững vàng mà không muốn thả ra, Trần thúc thì lại vỗ nhè nhẹ lưng của Nhạc Nhạc, rên lên những đồng dao quen thuộc kia, lại như quá khứ vô số lần dỗ Nhạc Nhạc ngủ như thế.

Chỉ là lần này, Nhạc Nhạc không có bị dỗ ngủ, gia gia lại bị điệu hát dân gian chính mình ngâm nga dỗ ngủ rồi.

5 giờ 18 phút rạng sáng, Trần thúc đột nhiên không còn tiếng, nặng nề vĩnh viễn ngủ đi.

Thấy được gia gia bất động không nói chuyện, Nhạc Nhạc cẩn thận từng li từng tí một đẩy gia gia một cái, thăm dò hô hoán, "Gia gia, gia gia.."

Trả lời nàng chỉ có hoàn toàn yên tĩnh.

Trầm mặc thật dài một trận, Nhạc Nhạc tựa hồ hiểu rõ cái gì, cuối cùng trong bóng đêm yên tĩnh khóc lớn, Nam Cung Vũ đem đồ vật nhỏ ôm vào trong lòng, giống như là gia gia, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nước mắt nước mũi của đồ vật nhỏ toàn bộ lau ở trên áo Nam Cung Vũ.

Rạng sáng 6 giờ 05 phút, bà nội vẫn hôn mê bất tỉnh đã ở trong giấc mộng bình tĩnh an tường rời đi, cũng không biết có phải có tâm linh cảm ứng, bà nội cảm nhận được bạn già rời khỏi, cho nên ở không tới trong vòng một tiếng cũng đi theo.

Trần thúc không có con cái khác, ba mẹ của Nhạc Nhạc từ nhỏ tai nạn xe cộ tạ thế, tuy còn có một chút bà con xa, nhưng bình thường cơ hồ không có quá nhiều liên hệ

Nhạc Nhạc quá nhỏ, hậu sự của hai vợ chồng Trần thúc chủ yếu từ hai người Nam Cung Vũ xử lý.

Người đến tế bái không nhiều, chủ yếu là người quen mua đồ quanh năm cửa hàng tiện lợi bên trong tiểu khu của Trần thúc, bà con xa của hai vợ chồng Trần thúc chỉ là nhờ người mang theo bao tiền, mọi người không có trình diện.

Tình cảnh có chút vắng vẻ, Nam Cung Vũ hai người bồi tiếp Nhạc Nhạc canh đêm. Ngoại trừ khi gia gia mới vừa tạ thế khóc lớn một hồi, Nhạc Nhạc vào giờ phút này đã lau khô nước mắt, giả vờ kiên cường liều mạng tiếp thu tất cả long trời lở đất này.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là cô nhi rồi.

Nàng không biết chính mình sau này phải đi con đường nào, là bị nhận nuôi tiến vào một gia đình xa lạ, kêu nam nữ xa lạ "Ba ba, má má," hay là sẽ bị đưa vào bên trong cô nhi viện, chỉ là nghe nói đứa trẻ nơi đó thường thường sẽ chịu đòn, giống như là hàng hóa, bị người lớn có ý nguyện nhận nuôi chọn lựa.

Nhạc Nhạc rất sợ hãi, rất bất lực, rất kinh hoảng, đối với tương lai không xác định tràn đầy mê man và nghi hoặc.

"Đại tiểu thư, có buồn ngủ không, có cần ngủ một hồi không?" Từ hơn ba giờ sáng tối hôm qua rời giường, hai người đã bận rộn ròng rã một ngày, Lam Kiều đem áo khoác trên người chính mình cởi đi, khoác lên trên người Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ luôn luôn sợ lạnh, đặc biệt là buổi tối, cho dù ăn mặc áo dài quần dài, tay nàng vẫn là lạnh lẽo một mảnh.

Tay của Lam Kiều lại luôn luôn là nóng rực ấm áp, coi như là mùa đông cực lạnh nhất, cũng vẫn ấm áp.

Lam Kiều dùng tay chăm chú che lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Nam Cung Vũ, dùng nhiệt độ để sưởi ấm tay kia.

Áo khoác trên người mang theo mùi vị quen thuộc của người kia, rất ấm áp, lòng bàn tay đến từng trận nhiệt lượng, rất thoải mái. Bất tri bất giác, Nam Cung Vũ lại ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ bay lên trận mưa nhỏ, trong không khí đều thẩm thấu hàn ý. Trời tối người yên, Nhạc Nhạc cũng rất lạnh, nhưng mà nàng nhìn Lam Kiều rất xa một chút, lại chần chừ không dám lên trước.

Trên người Lam Kiều chỉ mặc một cái sơ mi màu đen ngắn tay, nàng lúc này, lẳng lặng nhìn kỹ lấy gương mặt ngủ của Nam Cung Vũ, nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan người trong ngủ mê, biểu hiện chăm chú, ánh mắt sủng nịch, càng làm cho hơi thở lạnh như băng tránh xa người ngàn dặm trên người cô dần lui mấy phần, ngũ quan sắc bén ác liệt như đao cũng chụp lên một tầng nhu hòa.

Nhạc Nhạc ngơ ngác nhìn, trong nháy mắt, nàng vậy mà không dám phát ra một chút tiếng vang, sợ hãi phá hủy cái gì.

Nhạc Nhạc lạnh đến mức cuộn thành một đoàn, ôm vòng hai tay, ngồi xổm ở góc tường, qua rất lâu, cuối cùng mới lấy dũng khí cẩn thận từng li từng tí một nhẹ giọng dò hỏi, "Các ngươi có vứt bỏ ta không quản hay không?"

"Chúng ta không quen không biết, ta không muốn mang một con ghẻ." Trong ánh mắt Lam Kiều lưu luyến nhu tình trong nháy mắt tiêu tan không còn hình bóng, lần nữa khôi phục lạnh lẽo không có tình người trong ngày thường của cô, ngũ quan nhu hòa cũng lần nữa trở nên ác liệt lạnh lùng lên. Tựa hồ người ấm áp như gió xuân từ từ mà đến vừa rồi chỉ là ảo giác và giả tạo.

Nghe được trả lời không chút lưu tình của Lam Kiều, khuôn mặt nhỏ Nhạc Nhạc trắng bệch, vùi đầu vào giữa hai chân, nhẹ nhàng thấp giọng khóc nức nở lên

Lam Kiều sợ đánh thức Nam Cung Vũ, lạnh lùng trừng Nhạc Nhạc một chút, Nhạc Nhạc oan ức che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, nước mắt vẫn như cũ từng viên lớn lạch bạch rơi xuống.

Nam Cung Vũ chỉ chợp mắt một hồi, vừa mới mở mắt, thì thấy được Nhạc Nhạc đỏ mắt lên, như là con thỏ nhỏ, trốn ở góc tường không hề có một tiếng động mà khóc.

Hết chương 12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui