Giáo Mẫu

Nhiệt độ của hồ nhỏ có chút cao, hai gò má Nam Cung Vũ hơi hồng, thủy quang trong con ngươi nước mênh mông, mồ hôi nhỏ xuống ở trên xương quai xanh đẹp đẽ khiêu gợi, Lam Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thấy hơi khô nóng, có chút ghét bỏ kỳ đà cản mũi khóc rống này, lại có chút đố kị kỳ đà cản mũi này có thể vùi ở trong lòng đại tiểu thư.

Khi thấy ánh mắt oán niệm Lam Kiều nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, Nam Cung Vũ không khỏi thấy buồn cười, vệ sĩ nhà mình cả Nhạc Nhạc cũng sẽ ghen.

Ngâm một trận, Nhạc Nhạc chơi đói rồi, đoàn người đi tới khu nghỉ ngơi suối nước nóng. Lam Kiều luôn mãi xác nhận đại tiểu thư đã bị mình từ trên xuống dưới quấn thực chặt rồi, mới hơi yên lòng một chút.

Khu nghỉ ngơi có cá mực cháo trắng, canh bách hợp mộc nhĩ trắng, bánh ga tô táo đỏ, bánh mì nướng pho mát, còn có một chút hoa quả cùng với sữa bò.

Nhạc Nhạc cơm tối không làm sao ăn, lúc này bụng đói cồn cào, bưng một đĩa lại một đĩa.

"Nhạc Nhạc, đừng lãng phí, ăn xong rồi lại đi lấy." Nhìn Nhạc Nhạc còn muốn tiếp tục đi lấy cái đĩa, Nam Cung Vũ vội vàng đem người kêu trở về.

Nam Cung Vũ bưng bát từng muỗng từng muỗng đút cho Nhạc Nhạc ăn, Lam Kiều thì lại giơ cái nĩa đút qua quả cho đại tiểu thư.

Một đút một, tình cảnh trong khoảng thời gian ngắn cực kỳ ấm áp.

Nếu như không phải có người sát phong cảnh đột nhiên đụng tới.

"Mỹ nữ, thêm wechat đi."

Đối diện là một nữ sinh thanh tú, có chút ý tứ sâu xa ở trên mặt hai người trái phải đánh giá.

Lam Kiều vừa mới chuẩn bị lạnh giọng từ chối, nhìn người tới lập tức trầm mặc rồi.

"Tiểu Vũ, ngươi làm sao ở đây!" Nam Cung Vũ kinh ngạc nói.

Nam Cung gia là hắc đạo lớn nhất Á Châu, Lạc gia thì là tổ chức sát thủ lớn nhất Á Châu.

Thiếu chủ Lạc gia, Lạc Vũ, cũng là bạn tốt của Nam Cung Vũ.

Nam Cung gia và Lạc gia ở trên phương diện làm ăn có quan hệ hợp tác, mẫu thân của hai người giao tình cực sâu, cho nên Nam Cung Vũ và Lạc Vũ hai người từ nhỏ đã quen nhau, xem như là thanh mai trúc mã.

"Ta tới nơi này làm ít chuyện, tiện đường tắm suối nước nóng." Lạc Vũ ngồi xuống, tò mò đánh giá Nhạc Nhạc vài cái, cười trêu nói, "Động tác thật mau a, cùng vệ sĩ nhà ngươi sinh?"

Nam Cung Vũ tức giận liếc nàng một cái, không biết làm sao, lại có chút chột dạ.

"Phòng ta ở sát vách các ngươi, lâu như vậy không gặp, buổi tối tới phòng ta tâm sự." Lạc Vũ cười đem thẻ phòng nhét vào trong tay Nam Cung Vũ, sắc mặt Lam Kiều trong nháy mắt biến hóa thất thường, tâm tình bất định.

Nam Cung Vũ và Lam Kiều mỗi người có tâm sự, cũng mất tâm tư tiếp tục tắm suối nước nóng, Nhạc Nhạc cho dù còn muốn chơi một hồi nữa nhưng thấy được tỷ tỷ luôn luôn dịu dàng tựa hồ cũng không rất cao hứng, liền hiểu chuyện không có mở miệng.

Nam Cung Vũ tắm sạch sẽ cho Nhạc Nhạc, tự mình nhanh chóng tắm vội. Bầu không khí có chút ngột ngạt, Lam Kiều lạnh nhạt không thích nói chuyện, mà hôm nay Nam Cung Vũ cũng như là biến thành người khác, trầm mặc không nói, mất tập trung.

Nam Cung Vũ thổi tóc, Lam Kiều đối diện trong gương đang thay quần áo, cứ như vậy trong nháy mắt, lộ ra phía sau lưng che kín vết thương, vết thương do súng đạn gây ra, vết thương do dao chém, bỏng, cơ hồ hơn một nửa vết thương cũng là vì bảo vệ nàng mà lưu lại.

"Rất khó nhìn." Lam Kiều tiếp nhận máy sấy tóc, tay lướt qua tóc dài trơn mềm kia. Cô dùng là không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, cô biết những vết thương kia có khủng bố cỡ nào, cho nên cô rất ít ngay ở trước mặt đại tiểu thư thay quần áo.

Nam Cung Vũ lắc đầu một cái, "Vết thương chị chịu qua, cũng là vì bảo vệ huy chương của tôi. Không có chị, tôi sống không tới hôm nay."

"Hai người các ngươi tình chàng ý thiếp đủ rồi chưa, ta chờ ở bên ngoài đến nửa ngày rồi." Chẳng biết lúc nào, người sát phong cảnh xuất hiện lần nữa, Lạc Vũ đi vào mang theo vài phần trêu tức oán giận nói.

Trở lại khách sạn, Nhạc Nhạc chơi mệt rồi ngã đầu thì ngủ.

Nam Cung Vũ đi tới gian phòng của Lạc Vũ, Lam Kiều vốn là muốn đi theo vào phòng, lại bị Lạc Vũ cự tuyệt ở ngoài cửa, "Đại tiểu thư nhà ngươi ta mượn dùng một hồi, tiểu Lam Lam, không nên tức giận, đừng ghen tuông nhoa, còn có đừng từ sáng đến tối một gương mặt, quá dữ tợn sẽ không chiếm được vợ."

Cửa đóng lại, sắc mặt Lam Kiều càng lạnh hơn, lẳng lặng mà giữ ở ngoài cửa, không nhúc nhích.

Nam Cung Vũ và Lạc Vũ hai người song song nằm ở trên giường, thì như khi còn bé hai người không cầm quyền ở trong lều vải dã ngoại, song song nằm ngắm nhìn những vì sao trong bầu trời đêm.

"Gian phòng không có đặt hết, vừa rồi còn có khách mời đặt trước."

"Ta biết." Chuyện chủ nhật tới nơi này nghỉ phép, hai người một tuần trước liền quyết định xong rồi, Lam Kiều làm việc ổn thỏa như thế, làm sao có khả năng không đặt phòng trước. Cô cố ý đặt hai gian phòng giường lớn, cố ý đem Nhạc Nhạc đẩy ra, Nam Cung Vũ đem hết thảy đều đặt ở trong mắt, lại làm bộ cái gì cũng không biết.

"Ngươi tính thế nào, thì vùi ở cái địa phương nhỏ địa phương nhỏ này?"

"Ta không muốn trở lại." Nam Cung Vũ vừa nhắm mắt, chính là vết thương đầy lưng của Lam Kiều, làm cho đau lòng người.

"Ngươi cam tâm sao?" Lạc Vũ hiểu rõ Nam Cung Vũ, nàng mưu kế vô song nàng bày mưu nghĩ kế, nàng là người thượng vị trời sinh, nàng có dã tâm, nàng tài hoa kinh thế không nên mai một ở nơi góc hẻo lánh này.

"Ta có được chọn sao?" Nam Cung Vũ cười khổ nói.

"Bởi vì Lam Kiều sao?"

"Không phải." Nam Cung Vũ có chút cảnh giác ngồi dậy, cầm thật chặt bả vai của bạn tốt nói, "Ta biết là giáo mẫu gọi ngươi tới, tiểu Vũ, ngươi không thể nhắc Lam Kiều, nếu không nàng sẽ chết."

Lạc Vũ có chút nhụt chí nhún nhún vai, "Ngươi làm sao luôn là cái gì đều có thể đoán được, ở trước mặt ngươi bí mật gì đều không có, thật vô vị, chỉ có vệ sĩ nhà ngươi ngốc chịu được ngươi, coi ngươi là bảo bối bảo vệ như thế."

Điện thoại vang lên, điện báo hiện lên hai chữ "Nữ vương"

"Gặp được Vũ tỷ rồi. Đặt máy bay mười hai giờ khuya cho ta? Ta còn dự định sáng sớm ngày mai rồi đi đó, mammy, ngươi có phải nhớ ta rồi không?"

Lạc Vũ cười híp mắt cúp điện thoại, nhìn đồng hồ tay một chút, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, "Mammy nói, làm trễ nãi chuyến bay về nhà bản cây hầu hạ." Vừa rời nhà hai ngày, nữ vương đại nhân thì vội vã triệu nàng về nhà.

"Mẹ con các ngươi cảm tình thật tốt." Trong lòng Nam Cung Vũ tình cảm phức tạp, cũng không biết là ước ao hay là đố kị.

"Vậy là ngươi không thấy thời điểm nữ vương phát hỏa, đánh người đến không có lưu tình chút nào." Cũng không biết, Lạc Vũ không tự chủ được run lên hai lần, nhanh chóng vung vung đầu một cái, đem hình ảnh đáng sợ hiện lên trong đầu đánh đuổi.

"Chí ít nàng còn yêu ngươi a." Nam Cung Vũ sờ sờ chân của mình, trong lòng càng cảm giác khó chịu.

"Vũ tỷ, ta cảm thấy giáo mẫu có lẽ không có lòng dạ ác độc như ngươi tưởng tượng, bằng không nàng cũng sẽ không để cho ta tới thăm ngươi." Lạc Vũ an ủi.

"Thăm ra?" Nam Cung Vũ cười gằn, "Là lo lắng ta không an phận, có dã tâm, xem thử ta có trong bóng tối kết bè kết đảng, liên lạc bộ hạ ngày xưa, cản đường đi của nàng không."

Lạc Vũ cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành vỗ vỗ bờ vai của Nam Cung Vũ, nói tiếng "Ta đi đây", lúc rời đi, thấy được Lam Kiều còn không nhúc nhích canh giữ ở cửa, dặn dò, "Tiểu Lam Lam, chăm sóc tốt đại tiểu thư nhà ngươi."

Lạc Vũ về đến nhà đều hai giờ sáng, mẫu thân Lạc Hàn còn ở trên giường chờ nàng.

"Mammy, ta về nhà rồi. Buồn ngủ quá, ngươi làm sao không ngủ trước?" Lạc Vũ ôm lấy eo của nữ vương, đang chuẩn bị ngã đầu thì ngủ.

Điện thoại Lạc Hàn vang lên, "Mộ di của ngươi, nhận điện thoại."

Lạc Hàn đem điện thoại di động ném tới, Lạc Vũ có chút không tình nguyện nhận lấy điện thoại, dụi dụi con mắt, đánh một cái ngáp to lớn.

"Mộ di a, Vũ tỷ nói nàng không muốn về nhà. Ta thấy hiện tại nàng sống tốt vô cùng, so với ban đầu khi ở Nam Cung gia vui vẻ hơn nhiều.. Chân nàng a, không phải ngươi đánh gãy sao? Vẫn là như vậy, ngồi ở trên xe lăn, không thuận tiện lắm, luôn là có người chỉ chỉ chỏ chỏ đối với nàng."

Lạc Vũ ngẩng đầu lên có chút vô tội nhìn mẫu thượng đại nhân nói, "Đột nhiên thì mất tiếng rồi, tắt máy rồi."

Một cái cốc đầu đập vào trên đầu, Lạc Vũ oan ức che đầu, chỉ thấy nữ vương đại nhân hung hăng trợn mắt nhìn nàng một chút, "Âm dương quái khí, ngươi cố ý chọc giận Mộ di ngươi à!"

Lạc Vũ không dám nói dối, đàng hoàng thừa nhận nói, "Ta chính là giận quá! Vũ tỷ vẫn cố gắng như vậy, để chứng minh cho ai xem? Mộ di cư nhiên tuyệt tình như thế, một câu cơ hội giải thích cũng không cho Vũ tỷ!"

Lạc Hàn không nghe Lạc Vũ giải thích, sắc mặt lạnh lẽo, hơi giận nói, "Sáng sớm ngày mai gọi điện thoại xin lỗi với Mộ di cho ta, Lạc Vũ, ngươi có phải chạy ra cửa mấy ngày thì ngứa da rồi không?"

Lạc Vũ sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nữ vương bớt giận a! Nhanh chóng nịnh bợ lấy lòng nói, "Ta biết sai rồi, mammy, chúng ta ngủ đi."

Một bên khác, Lam Kiều cuối cùng được toại nguyện ôm mỹ nhân về.

Hai người lẳng lặng mà nằm ở trên giường, tay của Lam Kiều siết chặt ôm eo của Nam Cung Vũ.

"Đại tiểu thư, thiếu chủ Lạc gia đúng là trùng hợp tới nơi này làm việc?" Cõi đời này thật sự có chuyện trùng hợp như thế? Lam Kiều có chút hoài nghi.

"Hình như là tới lấy thư tín quan trọng gì." Nam Cung Vũ cũng không phải hết sức che giấu, chỉ là không muốn để cho Lam Kiều lo lắng.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lành lạnh, rừng trúc lay động.

Nam Cung Vũ một đêm chưa chợp mắt. Ngày yên tĩnh như vậy còn có thể duy trì bao lâu? Đường tương lai đi về nơi nào? Nàng và Lam Kiều lại nên đi nơi nào?

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Vũ một đêm lăn lộn khó ngủ cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chuông sinh vật Lam Kiều đúng giờ dần dần tỉnh táo, hôm nay có sắp xếp khác, cho nên cô không có giống thường ngày dậy sớm chạy bộ sáng sớm.

Lam Kiều cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn chằm chằm gương mặt ngủ của đại tiểu thư, tựa hồ cũng không nhìn bao lâu, thời gian lại như bạch mã lướt nhanh, lướt qua nhanh chóng.

Nam Cung Vũ chỉ ngủ không tới một canh giờ lại đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, gương mặt mồ hôi lạnh, trong con ngươi đẹp đẽ lập loè khủng hoảng.

Lam Kiều biết đại tiểu thư thấy ác mộng, không nói thêm gì, chỉ là duỗi ra hai tay ôm vòng lấy eo của đại tiểu thư, đem người ôm chặt lấy.

Nam Cung Vũ đã nhớ không rõ mơ tới cái gì, chỉ là trong lòng thấp thỏm lo âu, như là người ở bên trong biển rộng mênh mông sắp chết đuối, ôm lấy cọc gỗ duy nhất nổi lơ lửng trong nước, ở trong tuyệt vọng thấy được một tia ánh rạng đông.

Hai tay Lam Kiều là mạnh mẽ như vậy, cái ôm của cô ấm áp như vậy, nụ hôn của cô lại là cẩn thận như vậy, tựa hồ mình là kính dễ vỡ, ôn nhu che chở.

Nam Cung Vũ cảm giác mình sắp ở bên trong triền miên liều chết hóa thành một bãi xuân thủy, có loại cảm giác thiếu dưỡng khí, ngay ở thời điểm nàng sắp hô hấp không được, Lam Kiều cuối cùng buông nàng ra, trong thanh âm mang theo sung sướng ít có, "Đại tiểu thư, chào buổi sáng."

Nam Cung Vũ sửa lại một chút tóc Lam Kiều, cười nói, "Hơi dài, nên cắt một ít rồi."

Lam Kiều không thích đi cửa hiệu cắt tóc, xuất phát từ bản năng sát thủ, rất khó để người ngoài cầm dao đứng phía sau mình, đem tính mạng chính mình giao cho trong tay một người xa lạ.

"Đại tiểu thư, cô giúp tôi hớt tóc đi." Lam Kiều từ trong túi đeo lưng lấy ra một mảnh dao nhỏ, đưa tới trong tay Nam Cung Vũ, một mặt mong đợi.

Nam Cung Vũ tiếp nhận mảnh dao nhỏ, biểu hiện chăm chú, Lam Kiều ngồi ở trước bàn trang điểm thưởng thức gò má đường nét nhu hòa của đại tiểu thư.

"Nhắm mắt." Nam Cung Vũ nhẹ giọng ra lệnh.

Lam Kiều nghe lời nhắm hai mắt lại.

Nam Cung Vũ động thủ giúp Lam Kiều cắt sửa mái tóc phía trước.

Tóc mảnh tinh tế linh tinh rơi ở trên mặt Lam Kiều, Nam Cung Vũ tiến lên trước, nhẹ nhàng thổi thổi, Lam Kiều trước mắt một vùng tăm tối, bỗng nhiên cảm giác được gió mát lướt nhẹ qua mặt, giống như là dương liễu tháng ba bên Tây Hồ lướt qua khuôn mặt, tâm tình khoan khoái sung sướng tới cực điểm.

Hết chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui