Tối tăm.
Ngạt thở.
Không còn từ nào khác có thể hình dung chính xác hoàn cảnh và cảm xúc lúc này của Ân Từ.
Nước từ bốn phương tám hướng ùa đến đập vào màng nhĩ hắn, trước mắt trở nên tối đen chẳng thể nhìn thấy được gì, đau đớn của vết thương cũ ở lồng ngực phát tác và mùi máu nồng nặc giữa môi lưỡi khiến hắn gần như ngất đi.
Toàn bộ nỗ lực của hắn như chuồn chuồn rung cây, nước biển nhìn không thấy bờ nuốt chửng hắn như nuốt sống một hòn đá nhỏ, thậm chí còn chẳng gợn nổi chút gợn sóng nào.
Ân Từ nản chí ngã lòng nhắm mắt lại.
Thôi bỏ đi.
Mệnh đã đến nước này rồi.
Nhưng có lẽ là mệnh sắp cạn nên con người luôn sinh ra đủ loại ảo giác. Trong lúc mơ màng, dường như Ân Từ nghe thấy có tiếng hát trong trẻo từ xa truyền đến, không rõ lắm nhưng lại khiến cả người hắn chấn động, thoáng tỉnh táo trong nháy mắt.
Một dòng nước dịu dàng nâng hắn lên, trì hoãn xu thế rơi xuống của hắn, đưa hắn rời xa đáy biển sâu thẳm, khi Ân Từ nỗ lực mở mắt trong đau đớn, hắn nhìn thấy đuôi cá màu băng xanh.
Đó là màu xanh thanh khiết nhất giữa biển cả và đường chân trời, khiến người ta vừa liếc nhìn đã mê muội.
Tiếng nước ào ào vang lên bên tai, Ân Từ thở hổn hển bừng tỉnh từ ác mộng, trán hắn toàn là mồ hôi lạnh. Đuôi cá xinh đẹp say đắm lòng người biến mất, chỉ có đau đớn của gãy xương đứt gân cả người là vẫn còn.
Tay hắn co giật khẽ nâng lên, như là muốn bắt đuôi cá trong giấc mơ kia, nhưng hắn chẳng bắt được gì cả, chỉ có thể suy sụp bỏ xuống, cả người hắn run rẩy hồi lâu mới kiệt sức phun ra một hơi khói trắng.
Bụng hắn đúng lúc kêu lên hai tiếng, cảm giác đói khát và đau đớn đan xen, Ân Từ nằm đó nhắm hờ mắt một hồi rồi mới thong thả ngồi dậy, khoác áo mở cửa đi ra.
Phế hoàng tử trời sinh đứt hết linh căn đều bị vứt đến đây, không tự mình ra ngoài tìm đồ ăn thì những hạ nhân đó sẽ để hắn đói chết.
Dù sao cũng chẳng ai tình nguyện chăm sóc người vô dụng như hắn. Ngày nào những nô bộc đó cũng nguyền rủa hắn mau đi chết đi để tìm cách thoát khỏi chỗ hoang vắng này.
Quả nhiên, Ân Từ đi qua chỗ rẽ, vừa đến hòn non bộ cạnh ao nhỏ thì nghe được mấy nô bộc bực tức nói chuyện phiếm.
"Cũng không biết khi nào vị bên trong mới... Ta ở đây đủ lắm rồi."
"Làm gì có ai muốn ở chỗ này chứ, chỉ e vị kia không chết liên lụy chúng ta ở đây chịu tội, cay thật."
"Cứ mỗi lần vị kia sắp... là sẽ được cứu mà." Không biết rốt cuộc nô tài nào không giấu được căm giận của mình nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói, "Hay là..."
Sau đó bọn họ chụm đầu vào nhau, giọng cực kỳ nhỏ, Ân Từ không có linh lực trong người cũng nghe không rõ. Bản năng hắn cảm thấy không ổn, đi về trước một bước, nửa người lập tức lộ ra.
Hắn còn đang cẩn thận nghe thử những nô tài đó nói gì, không đề phòng rằng có người đang lặng lẽ đi đến.
"Điện hạ à..." Giọng nói như rắn độc kêu xì xì, có người lặng yên lên tiến đến bên tai hắn, mang theo ý cười độc ác, "Thời tiết nóng bức, không bằng mời điện hạ xuống nước cho mát nhé..."
Ân Từ chợt quay đầu lại nhưng cũng không kịp nhìn rõ đó là ai, bên hông chợt nhói lên, hắn bị đẩy xuống nước.
Ác mộng như biến thành hiện thực, Ân Từ nhớ rõ hồ nước này cũng không quá sâu, thế mà không biết sao lúc này hắn rơi xuống lại như rơi xuống biển sâu, dù có thế nào cũng không nhìn thấy đáy.
Sẽ có cá đến cứu hắn...
Trong thoáng chốc trước khi hôn mê, hắn cũng không biết ý nghĩ này đến từ đâu, cảnh tượng cuối cùng trong đầu chính là một chiếc đuôi cá mảnh mai xinh đẹp màu băng xanh.
.........
Ngư Ngư rất tức giận.
Lá sen y nương thân bị lật úp —— Y vốn đang nằm phơi nắng trên lá sen hơi cong, đang mĩ mãn mà ngủ thì một vật thể lạ không biết từ đâu rớt xuống lập tức đập rách là sen.
Liên lụy y tõm một tiếng rớt luôn xuống nước, phì phì phun ra hai cái bong bóng.
Cá xanh nhỏ to cỡ bàn tay lượn trong nước hai vòng.
Nước bị vật thể không rõ làm cho vẩn đục, y có hơi ghét bỏ, đang muốn đổi chỗ khác thì bỗng nhận ra gì đó, y dừng lại.
Một lát sau, y linh hoạt lặn xuống nước, cuối cùng cũng thấy vật thể không rõ đó là gì.
Là một con quái vật hai châ... Khụ, là con người.
Y nghi hoặc bơi quanh người đàn ông nhắm mắt ngất xỉu dưới nước hai vòng, y chậm chạp nghĩ, nếu cái tên này chết ở đây thì nước... sẽ thúi chết luôn.
Cá xanh nhỏ nhả bong bóng, tia sáng yếu ớt chợt lóe lên, thân hình cá xanh lớn chừng bàn tay dài ra, cuối cùng biến thành giao nhân.
Tóc giao nhân dài như thác nước, trôi bồng bềnh trong nước. Đuôi của y màu băng xanh, mỗi một miếng vảy đều có sắc màu đều nhau, sáng bóng xinh đẹp, y nhẹ nhàng lắc đuôi tạo ra một dòng xoáy nước cuốn người đàn ông đó lên, rầm một tiếng ném hắn lên bờ.
Quanh ao chẳng có ai, có lẽ là đến giữa trưa nên đi nghỉ cả rồi.
Giao nhân bơi đến bên bờ, nửa thân lộ ra trên mặt nước, thò người nhìn người đàn ông kia.
Áo mỏng ướt đẫm dính vào cơ thể người đàn ông, giao nhân thấy ngực hắn vẫn yếu ớt nhấp nhô nhưng hố hấp lại ngày càng yếu, y thoáng nghĩ rồi bộp một tiếng, vỗ lên bụng người đàn ông.
Lần này y không tiết kiệm sức lực, cả cơ thể tên đàn ông run lên rồi bất giác quay đầu đi, cổ họng hắn phát ra tiếng òng ọc trầm thấp nhưng vẫn hôn mê.
Giao nhân khẽ cau mày.
Nói thật thì bây giờ y muốn về cuộn lá sen phơi nắng ngủ hơn, nhưng...
Tên đàn ông này trông ưa nhìn phết.
Giao nhân bẩm sinh thích cái đẹp, cả người Ân Từ chẳng có chút linh lực nào nhưng lại có khuôn mặt ưa nhìn, rất hợp với sở thích của giao nhân, y thích thú ngắm nhìn một hồi, mãi đến khi đối phương thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít mới nổi lòng từ bi quyết định cứu tên đàn ông này.
Y chống tay lên bờ, thoáng dùng chút sức rồi leo lên bờ.
Vừa đáp xuống đất đuôi cá đã biến mất và hóa thành hai chân mảnh khảnh, khoác hờ lên người là chiếc áo ngoài rộng thùng thình và không giày cũng chẳng tất.
Y đứng cạnh người đàn ông, cúi đầu nhìn một hồi rồi nhấc chân giẫm lên bụng người đàn ông —— phụt một tiếng, lúc này tên đàn ông phun ra một miệng toàn là nước ao, mơ màng mở mắt ra.
Tốt lắm, cứu sống được rồi.
Giao nhân ung dung định rút chân về, nhưng nào ngờ tên đàn ông kia vừa tỉnh lại đã phản ứng mạnh như vậy, giơ tay bắt lấy mắt cá chân y!
Mắt cá chân của giao nhân rất nhỏ, da dẻ mịn màng trắng nõn, thậm chí nhìn kỹ còn có thể trông thấy mạch máu xanh nhạt, cũng không biết người đàn ông lấy sức từ đâu mà kéo một cái.
"Úi." Giao nhân theo bản năng đỡ hòn non bộ, đá cấn tay khiến y cau mày buông tay ra, một chân đứng không vững nên dứt khoác cong chân quỳ lên người tên đàn ông.
—— Phụt.
Ân Từ buông tay ra, hắn cảm thấy thứ mình phun ra là máu nội thương do bị giẫm phải. Miệng trào lên mùi máu, Ân Từ mơ màng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị giẫm nát —— nhưng không.
Hắn thở dốc hai tiếng, nhất thời trước mắt hắn tối sầm, gian nan lắm mới lấy lại nhịp thở rồi ngước mắt nhìn thì lập tức đối diện với đôi mắt màu băng xanh dào dạt hứng thú.
Sâu trong tâm trí có ký ức gì đó cuồn cuộn trào ra, màu băng xanh ấy nháy mắt chiếm hết sự chú ý của hắn, môi hắn khẽ run như đang nói gì đó.
Giao nhân nghe không rõ, y thoáng cúi người đến gần hắn: "Ngươi nói gì cơ?"
Ánh mắt Ân Từ sáng rực, hắn gần như tham lam mà nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp khó phân nam nữ trước mắt mình, hắn nhìn y lom lom, thậm chí hô hấp cũng ngừng lại.
Mái tóc dài của giao nhân trượt xuống, gió thổi khiến lọn tóc khẽ đong đưa. Đôi mắt băng xanh trùng khít với giấc mơ của Ân Từ, hơi thở khẽ khàng riêng biệt của nước biển truyền đến từ người giao nhân khiến cổ họng Ân Từ nghẹn lại, hắn há miệng thở dốc, gian nan nhả ra hai từ.
"Ngư Ngư..."
Hai từ này gần như không suy nghĩ mà bật thốt ra, quen thuộc đến mức như thể đã từng nhẩm cái tên ấy hàng ngàn hàng vạn lần.
Giao nhân thoáng ngẩn người: "Ngươi gọi ta là gì cơ?"
Y xoay người xuống khỏi người tên đàn ông, tùy ý ngồi xổm cạnh hắn, thấy hắn ngây người không trả lời thì duỗi tay nhéo mặt người đàn ông: "Hồn về nào."
Ân Từ bị nhéo mặt, hắn lúng búng gọi: "Ngư Ngư..."
Giao nhân buông tay, y nheo mắt nhìn hắn, đáy mắt như đang suy tư gì đó.
Y mới đến đây, cũng dám chắc chắn mình chưa từng gặp cái người này, cái tên đàn ông trông yếu ớt này không quen y mới phải chứ...
Y cũng chẳng có tên họ đàng hoàng, Ngư Ngư là nhũ danh mà người trong tộc gọi y, về sau người trong tộc dần mất đi đã không còn ai gọi y như vậy nữa.
Nghĩ vậy, giao nhân hứng thú hỏi: "Vì sao ngươi gọi ta như thế?"
Giao nhân không dìu hắn, Ân Từ đành tự mình gắng sức vịn hòn non bộ ngồi dậy rồi nghiêng đầu ho khan mấy tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Ngươi đã cứu ta... ngươi là con cá trong biển."
Ngư Ngư nghe nửa câu đầu thì không cho là đúng, nhưng khi nghe tới nửa câu sau y lại cau mày trước sự chắc nịch của hắn: "Ngươi..."
Y vừa lên tiếng, tai Ngư Ngư khẽ giật, y nghe thấy vài động tĩnh từ xa truyền đến, y ngắt câu chuyện, chỉ nói "Có người đến" rồi cũng chẳng hề hỏi thêm gì, dứt khoát xoay người nhảy xuống nước.
Bóng người mảnh khảnh rơi xuống nước nháy mắt biến thành cá xanh nhỏ cỡ bàn tay, lắc lắc đuôi với Ân Từ trên bờ rồi lặn xuống nước.
Ân Từ giơ tay như bắt lấy thứ gì đó, hắn nhìn chằm chằm nơi cá xanh nhỏ biến mất, đến khi mặt nước trở nên tĩnh lặng, có hai ba hạ nhân treo nụ cười giả dối ngạc nhiên kinh hô "Sao điện hạ ở đây thế" và chạy về phía hắn, hắn mới im lặng rút tay về, siết chặt tay, đáy mắt xẹt qua tia sáng thâm u.
—— Hắn muốn con cá này.
Tầm thường vô vi [1] hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra nguyện vọng mãnh liệt như vậy.
[1] 碌碌无为: Trong đó 碌碌 là tầm thường, 无为 là vô vi (Thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa). Ghép cả cụm lại là tầm thường chẳng có tài cán gì.
—— Hắn muốn bắt được con cá này.
=============
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện Ngư Ngư của《Hôm nay sư tôn...》, đây là phần đầu thai sang kiếp khác, truyện của cặp Tư Phi cũng vậy nha.