Khi Ngư Ngư lần nữa tỉnh lại, trước mắt là một màu đen mờ ảo.
Y khẽ chớp mắt, hàng mi dài chạm phải gì đó mới phát hiện mắt mình bị một dải lụa mềm mại bịt lại.
Bên cạnh tĩnh lặng, Ngư Ngư giơ tay muốn tháo dải lụa này xuống, vừa giơ tay thì phát hiện cổ tay hơi nặng, như là bị thứ gì đó khóa lại —— còn không chỉ có tay này.
Ngư Ngư thoáng cử động, quả nhiên hai tay hai chân đều bị còng lại, chỉ là cách lớp vải mềm mại nên ban đầu y mới không nhận ra.
—— Mà linh lực trong cơ thể lại bị ngắt ngay chỗ cổ tay, không cách nào lưu thông thông thuận được.
Ngư Ngư: "......"
Đày tớ nhỏ muốn tạo phản đây mà.
Tiếng hít thở của Ân Từ ở cách đó không xa, y thử bảo: "Ân Từ, tháo ra cho ta."
Có lẽ là số mệnh chân long nên hơi thở của vảy ngược trên người Ân Từ bị áp chế đi một chút, không còn rõ ràng như lúc trước nữa.
Ngư Ngư thấy tiếng bước chân vang lên mang theo chút hoảng loạn khi có khi không, sau đó dừng lại trước mặt y.
Hoảng cái gì mà hoảng, rõ ràng ta mới là người bị bắt cơ mà. Ngư Ngư thầm nghĩ.
Ân Từ không để y chờ quá lâu, một lúc sau một bàn tay quen thuộc đã giúp y tháo dải lụa bịt mắt ra.
Trước khi tháo hẳn xuống còn dừng lại một chút để y thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Ở một vài tiểu tiết nào đó Ân Từ rất cẩn thận và tinh tế, chẳng trách y lại lao vào mà chẳng đề phòng gì.
Sau khi tháo dải lụa xuống, Ngư Ngư xoay người ngồi dậy, y cúi đầu nhìn kẹp vòng trên tay mình không biết đang nghĩ gì, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn Ân Từ bên cạnh và nói: "Không thể tháo cái này ra à?"
Ân Từ như không dám trực tiếp đối diện với Ngư Ngư. Hắn im lặng hồi lâu rồi nửa quỳ xuống giường, nắm lấy bàn tay đặt trên giường của Ngư Ngư, thấp giọng gọi: "Ngư Ngư à."
Ngư Ngư khẽ tránh ra, nhưng tránh không được.
Tầm mắt của y dừng lại trên vòng ngọc giữa cổ tay mình một hồi, dựa vào trí nhớ hơn người rất nhanh y đã phát hiện ngọc này dùng chất ngọc giống quốc tỉ. Nhận dạng một chút, Ngư Ngư ngạc nhiên: "Ngọc Long Cốt?"
Y lắc lắc cổ tay, Ân Từ cẩn thận lót thêm một lớp gấm mềm mại giữa vòng ngọc để vòng ngọc không cấn tay y.
Ngư Ngư hỏi: "Ngươi bảo ta hỗ trợ ngươi tìm quốc tỉ là để dẫn ta vào tẩm cung Hoàng Đế sao?"
Ngọc Long Cốt tên đầy đủ phải là ngọc Long Cốt Hóa, loại đá thô này thường được tìm thấy ở nơi chôn xương rồng, đồn rằng sau khi hấp thụ nhiều long khí mới ngưng tụ thành ngọc.
Một loại ngọc vừa tốt có thể khắc chế giao nhân.
Vòng ngọc này vừa với cổ tay y một cách hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết vừa được mài giũa thành.
Rõ là làm khó một kẻ thủ đoạn tày trời như Ân Từ, thế mà có thể cạy ra nhiều ngọc Long Cốt từ tay lão Hoàng Đế như thế, lại có thể dùng thời gian ngắn điêu khắc ra thành phẩm sau đó mơ hồ đưa y vào tẩm cung Hoàng Đế, cùng đám bóng rồng hố y một trận.
Ngư Ngư khẽ mím môi. Dù tính y không nóng cũng chẳng lạnh nhưng cũng không chịu nổi việc tự nhiên mình bị người ta nhốt lại, thấy Ân Từ vẫn không nói gì, y bực tức duỗi chân muốn đá hắn, kết quả chân vừa nhúc nhích y mới phát hiện...
Trên chiếc vòng ngọc ở mắt cá chân trái của y còn có một sợi xích vàng tinh xảo nhỏ nhắn rất dài, một đầu mắc trên vòng ngọc, đầu còn lại cố định trên giường.
Ngư Ngư: "......"
Ngư Ngư bực mình: "Ngươi muốn nhốt ta đến chết ở đây đấy à?"
Y đợi một lát, không được Ân Từ đáp lời thì dứt khoát tự mình xuống giường.
Nhưng sợi xích vàng nho nhỏ cài trên mắt cá chân —— trông thì là xích vàng, nhưng thực tế cũng không biết là làm từ gì, tóm lại Ngư Ngư vất vả kéo mấy cái cũng không thể kéo đứt.
Dù linh lực của y bị ngắt ở chỗ bốn kẹp vòng, không thể nào dùng thuật pháp nhưng sức lực của y vẫn lớn hơn người thường một chút, thế mà lúc này kéo mạnh mấy lần sợi xích vàng kia vẫn không sứt mẻ gì.
Sợi xích vàng móc trên vòng ngọc, trong lúc lôi kéo lớp lụa lót ở mặt trong vòng ngọc rơi ra, vòng ngọc cấn lên da thịt y khiến cổ chân y đỏ lên —— Hai chân Ngư Ngư đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, vốn trắng nõn như sứ, vệt đỏ đặc biệt dễ thấy ở trên gần như chồng lên vết cũ.
Hai mắt Ân Từ như bị thứ gì đó đốt cháy, hắn chợt đứng dậy đè mắt cá chân y lại, giọng khàn đi vài phần: "Đừng kéo nữa."
Hắn như dã thú ẩn nấp đã lâu cuối cùng cũng để lộ thú tính đè món ăn của mình lại, hắn đè nén dục vọng chiếm hữu điên cuồng của mình, nói lại lần nữa: "Đừng kéo nữa."
"Ngư Ngư, ở lại bên cạnh ta đi."
Ân Từ thả mắt cá chân của y ra, trái lại ôm lấy eo Ngư Ngư rồi cúi người khẽ khàng hôn lên khóe môi y, trân trọng như thể đang hôn trân bảo hiếm thấy nào đó.
Hắn quá hiểu tính tình của Ngư Ngư, tuy y luôn nói muốn đánh Thái Tử một trận nhưng trên thực tế Ngư Ngư là con chú cá rất dịu dàng ăn mềm không ăn cứng, Ân từ biết rõ làm thế nào để Ngư Ngư mềm lòng.
Quả nhiên, Ngư Ngư đang giãy dụa lập tức dừng lại.
Nếu Ân Từ đối xử thô bạo với y thì chắc chắn y sẽ không chút do dự mà phản kháng, nhưng Ân Từ đáng thương vô vàn khẽ hôn y, đáy mắt mang theo tia xót thương thì Ngư Ngư lập tức cứng đờ nhất thời không biết phải làm sao.
Tốt xấu gì cũng ở với nhau đã lâu, dù ngoài mặt y không nói gì nhưng thực tế y đã sớm coi Ân Từ là bạn.
Đây là người bạn đầu tiên mà y nhận định, là kẻ đầu tiên mà y cho phép hắn chạm vào đuôi và gần gũi với mình.
Vốn dĩ y rất thích Ân Từ.
Ân Từ nhận ra y cứng đờ thì như an ủi mà khẽ hôn lên môi y, như hôn nụ hoa đẫm sương vào sáng sớm, tay hắn men theo lưng y từng chút từng chút dời xuống.
Khi chạm đến chỗ xương cụt nào đó, cả người Ngư Ngư run lên, cuối cùng chịu không nổi nữa mà ngã vào lòng Ân Từ, tiếng thở dốc vừa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt về.
... Đó là nơi nhạy cảm nhất của y.
Là nơi vốn dĩ vảy ngược sinh ra.
Ngư Ngư túm chặt tay Ân Từ, y ngửa đầu nhìn hắn, rốt cuộc đáy mắt cũng hiện lên chút kháng cự rất nhỏ. Nhưng Ân Từ chỉ cúi đầu nhìn y một hồi, động tác trên tay vẫn không dừng lại, từ tốn từng chút một mơn trớn xương cụt của Ngư Ngư.
Mãi đến khi Ngư Ngư bị mơn trớn đến run rẩy, ánh mắt phiếm nước hắn mới mím môi, cảm xúc trong mắt phức tạp: "Xin lỗi."
Có lẽ là chút đau xót gần như vô hình của hắn bị Ngư Ngư thấy được, Ngư Ngư nao nao rồi bỗng quên mất mình muốn nói gì.
.............
Ân Từ thể hiện đầy đủ cái gì gọi là "Ngoài miệng thì ta sai rồi nhưng lần sau vẫn dám".
Ngọc Long Cốt xung khắc với giao nhân, bị bốn vòng ngọc giữ, linh lực không thông thuận, Ngư Ngư rất khó chịu đòi Ân Từ tháo ra cho mình.
Những chuyện khác thì hắn rất nghe y nhưng còn chuyện này Ân Từ tuyệt không đồng ý, mỗi lần Ngư Ngư nhắc đến chuyện này là Ân Từ sẽ không nói không rằng mà nhích đến hôn y.
Kỹ xảo của hắn thật sự rất cao siêu, biết rõ mỗi một nhược điểm của y, Ngư Ngư bị hắn hôn đến choáng váng, khóe mắt đỏ hoe khiến y không thể cứng rắn đòi được nữa.
Sau khi thử vài lần, Ngư Ngư bực mình không nói năng gì nữa.
Nhưng rồi y lập tức phát hiện linh lực tắc nghẽn có dấu hiệu khơi thông.
Y ngờ vực vận chuyển chút linh lực, phát hiện đây không phải ảo giác của mình, linh lực vốn tắc nghẽn ở vòng ngọc hình như thật sự... nới lỏng một chút.
Ngư Ngư thoáng vui mừng, vội vàng tiếp tục suy nghĩ, sau đó y thực sự đã hiểu ra một điều.
Trước đó y giúp Ân Từ khơi thông kinh mạch nên đã để lại linh lực của mình trong người Ân Từ, chính xác mà nói thì để lại trên vảy ngược của y trong cơ thể Ân Từ.
Lúc gần gũi với Ân Từ, vảy ngược đó cảm nhận được ý nguyện của y, cùng y từng chút từng chút đánh vào vòng kẹp, lúc này mới dẫn đến việc linh lực nới lỏng.
Ngư Ngư: "......"
Mai mốt y mà thoát được thì nhất định cũng sẽ nhốt Ân Từ mấy ngày đêm trên giường!!!
Ngư Ngư thân bất do kỉ lan man nghĩ lung tung, y uể oải chìm trong nước, tùy ý để Ân Từ rửa đuôi cho mình, y buồn sầu lắc lắc tay nghe tiếng xích vàng va chạm rồi nhân cơ hội cảm ứng vảy ngược.
Cũng trong lúc y tắm, xích vàng ở mắt cá chân được tháo ra sau đó mắc trên hai cổ tay y.
Ngư Ngư nhìn xích vàng quấn cổ tay mình, vừa lén khơi thông linh lực vừa nghiêm túc tự hỏi liệu siết cổ Ân Từ có thể khiến hắn bất tỉnh hay không.
Động tác của Ngư Ngư rất cẩn thận, nhưng vảy ngược nằm trên người Ân Từ nên dù y có bí mật đến đâu thì ít nhiều gì Ân Từ cũng có thể cảm nhận được.
Ngư Ngư lo Ân Từ sẽ phát hiện ra có gì đó sai sai, sẽ cách xa y ra không cho mình chạm vào vảy ngược nữa nên y cẩn thận thăm dò ghẹo hắn một tí, chuẩn bị giả ngu bất cứ lúc nào, nhưng nào ngờ Ân Từ chỉ im lặng trong một thoáng.
Sau đó hoặc là dứt khoát không làm, hoặc nếu đã làm thì phải làm đến cùng, rửa sạch đuôi chú cá này rồi xách lên bờ, ăn sạch vào bụng.
Trước đó, khái niệm gần gũi của Ngư Ngư chỉ dừng lại ở giai đoạn rất nông, sâu hơn nữa cũng chỉ có hôn môi, nhưng trải qua lần này Ngư Ngư bỗng cảm thấy có hơi mờ mịt.
Linh lực tắc nghẽn thừa dịp lần này mà nới lỏng không ít, nhưng lực chú ý của Ngư Ngư lại bay xa mất rồi.
Mỗi tấc da thịt vẫn còn nóng ran sau nụ hôn của Ân Từ, Ngư Ngư ngẩn người một hồi rồi đẩy Ân Từ ra, tự mình cuộn chăn rụt vào trong giường.
Dù Ân Từ sau lưng có dỗ thế nào cũng bơ.
Ngư Ngư kéo chăn qua đỉnh đầu, trong bóng tối chật hẹp, cuối cùng y để lộ toàn bộ sự mờ mịt của mình.
Vừa rồi...
Vừa rồi khi Ân Từ ôm y gọi Ngư Ngư, trong nháy mắt y như về tới biển, khiến người ta thoải mái lại yên lòng.
Nhưng rõ ràng đây là trên bờ mà.
Ngư Ngư buồn rầu suy nghĩ một hồi nhưng không hiểu gì, trái lại không hiểu sao lại cảm thấy có hơi khó chịu.
Y không phân biệt được cảm giác khó chịu thình lình xuất hiện này sinh ra từ đáy lòng hay là vừa cảm nhận được từ chỗ của Ân Từ nữa.
Cuối cùng y chỉ có thể cưỡng ép đổ lỗi cho lâu rồi không về biển.
............
Thời gian dần trôi, ảnh hưởng của ngọc Long Cốt với giao nhân cũng dần lộ ra, thân thể Ngư Ngư theo bản năng lựa chọn phương thức né tránh ôn hòa —— Ngủ.
Giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất để tránh sự ăn mòn của long tức.
Thế nên Ngư Ngư bắt đầu trở nên uể oải, một ngày y có thể ngủ đủ hai mươi tiếng [1], chỉ khi Ân Từ ôm y ra ngoài y mới lờ đờ hé mí mắt, ngầm đồng ý hay thậm chí là dung túng các kiểu gần gũi của Ân Từ.
[1] Raw chỗ này là 十个时辰 (Mười canh giờ): 1 canh giờ = 2 tiếng.
Sau đó tranh thủ cơ hội khơi thông linh lực.
Ân Từ vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì. Sau khi Ngư Ngư ngủ thiếp đi, hắn đã vô số lần vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay Ngư Ngư, đáy mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
Mà sau khi Ngư Ngư tỉnh lại, hắn chỉ biết giữ im lặng dâng toàn bộ những thứ tốt nhất mà mình có đến trước mặt Ngư Ngư.
Ngư Ngư từng chê màu của cái giường ban đầu quá tẻ nhạt, Ân Từ lập tức sai người chạm trổ lại, Ngư Ngư không thích trong phòng có quá nhiều trang sức vàng nguy nga lộng lẫy, Ân Từ tức khắc phái người đi khắp nơi để sưu tầm ngọc sáng dưới đáy biển, phỏng đoán sở thích của Ngư Ngư rồi tự mình khảm ở các nơi trong phòng.
Có lần Ngư Ngư tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhìn thấy đám ngọc sáng lấp lánh dịu dàng tựa vì sao còn tưởng rằng mình đã về dưới biển, y đã hoảng hốt trong một thoáng.
Hồ to tắm rửa cũng xây lại, Ân Từ chưa bao giờ đến biển nên chỉ có thể dựa vào đôi ba câu nói trước đó của Ngư Ngư mà gắng sức tạo ra cảm giác biển cả, mong được Ngư Ngư ngạc nhiên.
Nhưng Ngư Ngư chỉ mỏi mệt liếc nhìn một cái rồi cuộn tròn trong lòng hắn, y nói lẩm bẩm: "Ta muốn ——"
Y còn chưa nói xong, Ân Từ đã che môi y lại, sau đó Ngư Ngư trơ mắt nhìn hắn nghiêng đầu.
Đêm đó động tác của Ân Từ dữ dội hơn rất nhiều, rất nhanh Ngư Ngư đã chịu không nổi mà nức nở, đến cả cảm ứng vảy ngược cũng chẳng có thời gian.
Khi kết thúc khóe mắt Ngư Ngư đã đỏ hoe, còn đọng lại một giọt nước mắt lóng lánh. Hàng mi dài của y run rẩy, giọt nước mắt ấy lập tức lăn xuống, cuối cùng lăn xuống trên môi Ân Từ.
Mùi vị ngọt ngào lại đắng chát.
Ân Từ mang theo mùi vị ngọt ngào đắng chát này đi vào giấc ngủ, rồi có giấc mơ mà mình đã đợi từ lâu.
Trong mơ vẫn là biển cả không bờ phản chiếu cả một trời sao.
Có tiếng hát trong trẻo vọng lại từ phía xa, âm sắc rất quen thuộc, giai điệu khoan khoái mà êm tai.
Trong mơ Ân Từ đứng loạng choạng trên mặt đất, hắn gian nan xoay người, sau đó nhìn thấy giao nhân ngồi trên đá ong ở xa.
Giao nhân có khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc, đuôi cá màu băng xanh trên mặt nước nhẹ nhàng vỗ trên mặt nước tạo nên gợn sóng hòa với tiết tấu của tiếng hát, ánh sao phản chiếu tán vụn thành từng đốm nhỏ như đính lên vảy của giao nhân, mê mẩn ánh mắt của người khác.
Dường như bài hát kia đã kết thúc.
Tim Ân Từ bỗng run kịch liệt, bất an và sợ hãi nháy mắt siết lấy tim hắn. Hắn lảo đảo chạy về phía giao nhân, ngặt nỗi đi lại trong mơ quá khó khăn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nghe tiếng hát của giao nhân dừng lại, nhìn giao nhân thong thả vươn nửa người trên, sau đó y như liếc nhìn về phía bên này rồi bỗng nhảy lên, cái đuôi xinh đẹp đập nước văng tung tóe, rất nhanh đã biến mất.
—— Y về biển rồi.
—— Cá đến từ biển thì luôn muốn về biển.
Suy nghĩ này như lưỡi đao sắc bén đâm vào Ân Từ đang say ngủ đến tỉnh, hắn thốt nhiên mở mắt, không kịp bình ổn nhịp tim mà phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn người trong lòng mình.
Ngư Ngư như có cảm giác mà mê mang mở mắt ra, y nhìn hắn hồi lâu, tầm mắt mới dần trở nên tỉnh táo.
"Ngươi kìm eo ta chặt quá, hơi đau." Ngư Ngư nói, sau đó nghi hoặc hỏi: "Ngươi gặp ác mộng à?"
Ân Từ thoáng nới lỏng cánh tat vô thức dùng sức của mình, hắn không đáp ngay mà ánh mắt từng chút miêu tả gương mặt của Ngư Ngư rồi mới khàn giọng hỏi: "Sao lại hỏi thế?"
Ngư Ngư khẽ ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt màu băng xanh ngập tràn hoang mang, y giơ tay, đầu ngón tay mềm mại chạm lên khóe mắt của Ân Từ, chạm phải chút ươn ướt lành lạnh.
Ngư Ngư đáp: "Ngươi khóc."
============
Tác giả có lời muốn nói: Thụ: Ta muốn ——
Công: Không, ngươi không muốn.
Công: Ta muốn ——
Xét duyệt: Không, ngươi không muốn.