Giảo Phụ

Mùng mười tháng mười hai, trong cung thiết yến khoản đãi đại thần và sứ giả Tây Lỗ.

Trước khi dẫn theo Chân Ngọc dự tiệc, Vương Chính Khanh nói thầm: “Tình thế
kinh thành đang căng thẳng, hoàng hậu nương nương mở tiệc này, có lẽ là
để cho Tam vương gia và Cửu Giang vương biểu diễn một cảnh huynh đệ tình thâm, gỡ bỏ lời đồn bọn họ bất hòa, trấn an lòng người trong kinh
thành, yên tâm đón mừng năm mới. Đồng thời cũng phải cần đóng một tuồng
kịch cho sứ giả Tây Lỗ xem một chút, ngăn chặn ý định quấy rối của bọn
họ.”

Chân Ngọc lại nói: “Chỉ sợ Tam vương gia không kịp đợi đến năm sau đã động thủ rồi.”

Vương Chính Khanh nói: “Vậy phải xem khả năng của hoàng hậu, hi vọng hoàng hậu có thể ổn định hắn thôi!”

Hai người vừa nói chuyện, vừa mặc xong quan bào, người bên ngoài vào báo,
nói là đã chuẩn bị xong xe ngựa, lúc này mới nắm tay nhau đi ra cùng vào cung.

Vì muốn hòa hoãn tình thế, yến tiệc trong cung lần này,
không chỉ sự cho phép các đại thần mang theo nữ quyến vào cung, mà lại
phá lệ không ngồi theo chức vị, chỉ để các đại thần vào cung rút thẻ
trúc trong lọ, trên thẻ trúc rút được viết số gì, thì ngồi vào bàn có số đó, ngẫu nhiên ghép thành tám người một bàn.

Khi đến phiên Vương Chính Khanh rút thẻ, Chân Ngọc ở bên cạnh cười híp mắt nói: “Rút cẩn
thận nha, không chừng chúng ta sẽ được ngồi cùng bàn với mỹ nữ đấy.”

Vương Chính Khanh cười nói: “Ta từ trước tới nay luôn may mắn, yên tâm đi,
nhất định sẽ rút được thẻ tốt.” Tiếng nói vừa dứt, bàn tay hắn trong hũ
rút ra, nhìn một chút, thì thầm nói: “Thẻ số 12.”

Nội thị vội
vàng đăng ký trong sổ, cười nói: “Trạng Nguyên gia và phu nhân ngồi cùng bàn với Thị Lang gia cùng phu nhân, hai đôi khác, một đôi là sứ giả Tây Lỗ và nữ Trạng nguyên, một đôi khác là Diêu tán lang cùng phu nhân.”

Vương Chính Khanh và Chân Ngọc không khỏi nhìn nhau một cái, được rồi, một
bàn đều là người quen. Thị Lang gia cùng phu nhân, là chỉ Vi Đồng Phủ và Tiền thị; Tây Lỗ Sứ giả và nữ Trạng nguyên, dĩ nhiên là đám người Đồ Lỗ Hoa; về phần Diêu tán lang cùng phu nhân, chính là Diêu Ngọc Thụ và
Bạch Cốc Lan.

Đám người Tiền thị rút thẻ xong tới đây ngồi trước, bởi vậy nhìn qua một chút, thấy ngồi cùng bàn với Đồ Lỗ Hoa và Bạch Cốc Lan, liền gật đầu chào hỏi, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bởi vì trong gia tộc Bạch thị cho ra một hoàng hậu và một quý phi, người
của Bạch gia cũng là mắt cao hơn đầu. Bạch Cốc Lan là bởi vì lỡ dở hôn
kỳ, mới bất đắc dĩ gả cho Diêu Ngọc Thụ, coi như là gả đi rồi. Lần này
vào cung, nói tới cô ruột Bạch quý phi mấy câu, tất nhiên cũng có hư
vinh.


Đồ Lỗ Hoa không làm rõ được quan hệ thân thích trong Đường
Quốc, coi như bỏ qua, Tiền thị cũng là nói thầm, không tệ, gia tộc Bạch
thị cho ra một hoàng hậu và một quý phi, người người ca ngợi. Nhưng
hoàng hậu Bạch thị chỉ sinh được một nữ nhi là công chúa An Tuệ, Bạch
quý phi cũng không có con, nhìn tình thế này, họ về sau còn phải dựa vào Tam vương gia hoặc là Cửu vương gia, có gì đáng khoe mẽ như vậy chứ?

Nhất thời nội thị dẫn Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tới đây ngồi, Tiền thị
vừa thấy, vui vẻ nói: “Ơ, còn đang đoán xem ai sẽ rút trúng hai chỗ cuối cùng của bàn này đây, không ngờ là Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia
rút trúng.”

Vương Chính Khanh và Chân Ngọc chào hỏi mọi người,
lúc này mới ngồi xuống, cười nói: “Cũng thật trùng hợp, ghép thành một
bàn rồi.”

Diêu Ngọc Thụ thấy Vương Chính Khanh, không khỏi muốn
nịnh nọt mấy câu, nói mấy câu góp vui. Trong lòng Bạch Cốc Lan thì buồn
bực, trên mặt lại không dám biểu hiện ra, miễn cưỡng chào hỏi Chân Ngọc, sau đó cúi đầu uống trà, không lên tiếng nữa.

Đồ Lỗ Hoa vừa thấy Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, đỏ mặt lên, vì che giấu xấu hổ, cũng uống trà.

Trong cung mở yến, mặc dù trà rượu chuẩn bị đầy đủ, nhưng các đại thần từ
trước không dám uống nhiều, rất sợ uống nhiều sẽ gây ra chuyện. Vào lúc
này Bạch Cốc Lan và Đồ Lỗ Hoa vẫn luôn uống trà, Tiền thị đều để vào
mắt, không thể không nhắc nhở một câu: “Bạch nương tử và Hoa nương tử
uống nhiều trà, đợi lát nữa để nội thị dẫn các ngươi tản bộ, chớ để đến
khi hoàng hậu nương nương ra ngoài lại rời khỏi vị trí, khi đó lại mang
tội bất kính.”

Bạch Cốc Lan cả kinh, lúc này mới nhớ tới trong
cung nhiều quy củ, nếu là rời chỗ thay quần áo đi nhà xí, đều cực kỳ bất tiện, bởi vậy vội đặt ly trà xuống không dám uống.

Đồ Lỗ Hoa cũng đã hoàn hồn lại, cũng đặt ly trà xuống.

Cho dù Tiền thị hoà giải, bữa tiệc vẫn còn hơi khó xử. Chân Ngọc liếc Vương Chính Khanh một cái, nhìn đi nhìn đi, tình yêu mới tình yêu cũ đều ngồi cùng một bàn, cho chàng chịu đựng.

Vương Chính Khanh yên lặng: ta cũng không muốn như vậy mà!

Chân Ngọc thấy không khí rất cổ quái, nhất thời nghĩ tới còn phải ngồi cùng
bàn với các nàng trong một buổi tối, nên muốn hòa hoãn không khí, bởi
vậy cười nói: “Tối hôm qua đọc sách, thấy một truyện cười, lúc này nhớ

tới vẫn cảm thấy buồn cười, các phu nhân có muốn nghe hay không?”

“Bảng nhãn gia mời nói!” Tiền thị cảm thấy hứng thú, cười nói: “Ta thích nghe truyện cười nhất.”

Vi Đồng Phủ cũng thấy thú vị nói: “Bảng nhãn gia tùy ý viết mấy kịch bản,
đã nổi tiếng khắp kinh thành, nghe nói hiện giờ các địa phương nhỏ cũng
xin kịch bản để diễn, buổi diễn nào cũng rất được chào đón. Bây giờ muốn kể chuyện cười, nhất định cũng là chuyện khiến người ta ôm bụng cười,
sao có thể không nghe?”

Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc nói: “Kể đi, ta cũng muốn nghe một chút!”

Chân Ngọc chú ý nhìn mọi người một cái, lúc này mới chỉnh lại sắc mặt nói:
”Ngày trước có một thư sinh, mỗi lần hắn đi ngang qua phố xá sầm uất, sẽ đều ném hai đồng xu vào bát của một tên ăn xin, như thế hơn một năm.
Năm thứ hai, khi thư sinh này đi ngang qua phố xá sầm uất, mỗi lần ném
vào bát tên ăn xin, lại chỉ ném một xu. Tên ăn xin không hiểu, cuối cùng ngăn thư sinh lại hỏi: ‘ A Lang, năm ngoái ngươi đều ném cho ta hai xu, vì sao năm nay chỉ ném một xu? ’ Thư sinh liền nói: ‘ Năm nay thành
thân rồi, phải nuôi gia đình, tiền dư trên tay cũng không nhiều lắm,
cũng chỉ có thể cho ngươi một xu thôi. ’ Tên ăn xin vừa nghe liền giận
dữ, giơ chân mắng: ‘ A Lang, sao ngươi có thể lấy một xu của ta đi nuôi
thê tử chứ? Thật không có lương tâm mà! ’”

Mọi người đầu tiên là mỉm cười nghe, nghe được câu cuối cùng, đột nhiên cười thật lớn, vui không tả xiết.

Đồ Lỗ Hoa cũng không nhịn được cười, xoa bụng nói: “Buồn cười chết mất!”

Bạch Cốc Lan mặc dù còn giả bộ dè dặt, lúc này cũng không ngừng cười được,
khi thấy Diêu Ngọc Thụ cười đến rung trời, lại kéo vạt áo hắn, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút.

Đùa vui như vậy, một bàn tám người, đã nói đã cười, không khí dần dần hòa hợp.

Sau đó nội thị hô: “Hoàng hậu nương nương đến!” Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

Hoàng hậu quả nhiên mang theo hai người Tam vương gia và Cửu Giang
vương cùng công chúa An Tuệ ngồi một bàn, trong bữa tiệc huynh đệ thân
thiết, hoà hợp êm đềm.

Chúng đại thần thấy tình cảnh như thế, đều lặng lẽ thở phào một hơi, mặc kệ như thế nào, năm nay sẽ thái bình chứ nhỉ?

Vương Chính Khanh và Chân Ngọc cùng liếc nhìn nhau, cũng hơi thả lỏng. Tam
vương gia mặc dù mất đi người hữu dụng như Trần Minh Viễn, nhưng dưới

tay dù sao còn có mưu sĩ khác, hơn nữa tư binh trong phủ đông đảo, trong năm nay đã bất chấp tất cả mà động thủ, Cửu Giang vương không chiếm
được lợi thế. Hiện nay hoàng hậu ra mặt ổn định hắn, đoán rằng trước năm mới tình thế sẽ có thể hòa hoãn một chút.

Tiệc diễn ra được một
nửa, các vị đại thần dần dần thả lỏng, cũng bắt đầu nói cười. Đường Tấn
Minh mỉm cười với hoàng hậu, nhất thời uống nhiều mấy chén, lại muốn
thay quần áo, liền cáo tội, rời bàn tiệc đi ra ngoài.

Khóe mắt Bạch thị liếc nhìn nội thị, nội thị hiểu ý gật đầu, sắp xếp người trông chừng Đường Tấn Minh.

Đường Tấn Minh vốn lớn lên ở trong cung, đâu chỉ đơn giản là quen thuộc mọi
ngõ ngách trong cung? Hắn chỉ rẽ ngang vài chỗ, đã cắt đuôi được nội thị đi theo hắn, nhất thời tìm đến một chỗ yên tĩnh trong hậu viện.

Đợi ngừng bước chân, nhẹ giọng kêu một câu gì đó, sau bụi hoa liền có một
người bước ra, ánh đèn lồng treo cách vườn không xa chiếu xuống, người
đó không ngờ lại là quý phi Bạch Sơ Nhu.

“Hôm nay trong cung mở
yến, ta liền biết rõ, ngươi sẽ tìm cơ hội tới gặp ta.” Bạch Sơ Nhu khẽ
thở dài: “Chàng mà không tới, có lẽ ta không sống nổi nữa.”

Đường Tấn Minh si ngốc nhìn Bạch Sơ Nhu, thật lâu nói: “Ta cũng sắp không nổi nổi nữa rồi.”

Bạch Sơ Nhu nói: “Nghe đồn hoàng thượng muốn lập Thái tử, chàng rốt cuộc tính toán thế nào?”

Đường Tấn Minh nói: “Nhu Nương, bây giờ, chỉ có nàng mới có thể giúp ta thôi.”

“Giúp thế nào?” Bạch Sơ Nhu cười khổ nói: “Bản thân ta còn khó bảo toàn!”

Đường Tấn Minh nói: “Hoàng thượng tu đạo trong đạo quan, nghe nói Đạo gia có
một loại hợp song thuật (giống song tu ý), nói là tu luyện có thể tích
tuổi thọ, hoàng thượng liền tin, bên cạnh còn nuôi vài tiểu đạo cô. Nếu
có thể xin xuất gia, làm một đạo cô, vào trong đạo quan làm bạn với
hoàng thượng, không chừng có thể lấy lại sủng ái. Như thế, sẽ có thể nói giúp ta trước mặt hoàng thượng. Sau khi ta được phong làm thái tử, về
sau nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng ra ngoài, giấu giếm mọi người, giúp nàng tạo ra một thân phận, cho nàng vinh hoa cả đời.”

Bạch Sơ
Nhu có nhan sắc khuynh thành, ban đầu vào cung thì tình cờ gặp được
Đường Tấn Minh, Đường Tấn Minh liền khuynh đảo, sau này hoàng đế vào đạo quan tu đạo, tam vương giám quốc, Đường Tấn Minh vào cung cực kỳ dễ
dàng, gian díu với Bạch Sơ Nhu vô cùng tự nhiên. Dạo gần đây, cũng là
bởi vì hoàng hậu Bạch thị đột nhiên đề phòng Đường Tấn Minh, nên hắn vào cung bất tiện, hai người mới có ít cơ hội gặp mặt hơn.

Bạch Sơ
Nhu nghĩ tới lời nói của Đường Tấn Minh, cũng biết đây là biện pháp duy
nhất, bởi vậy thở dài nói: “Chỉ sợ hoàng hậu sẽ đem lòng sinh nghi
thôi!”

Đường Tấn Minh dịu giọng trấn an mấy câu: “Tất cả đã có ta rồi!”


Bởi vì ra ngoài một hồi, Đường Tấn Minh cũng sợ bị người nhìn ra sơ hở, nói nốt mấy câu thì đi.

Đợi hắn đi khỏi, Bạch Sơ Nhu lặng lẽ thở dài, cũng nâng bước rời đi.

Bọn họ vừa đi, chỗ tối xuất hiện một nội thị. Nội thị kia rất nhanh đã ra
phía trước, khi thấy Vương Chính Khanh rời khỏi chỗ ngồi, đang đứng
trong góc, liền bưng trà đi qua hầu hạ, đợi khi không còn người nào,
nhanh chóng bẩm báo sự tình.

Nội thị này, cũng là do Cửu Giang
Vương đưa vào cung làm tai mắt, bởi vì thăm dò được chuyện của Đường Tấn Minh và Bạch Sơ Nhu, biết rõ không phải chuyện đùa, nhanh chóng báo
lại.

Vương Chính Khanh vừa nghe xong, rất khiếp sợ, đồng thời lại vui mừng, xem ra không cần bao lâu nữa, là có thể bắt được Tam vương
gia rồi.

Nội thị vừa lui, Vương Chính Khanh đang muốn quay lại
tìm Chân Ngọc, lại thấy Đồ Lỗ Hoa tới ngăn hắn lại, nhất thời chỉ đành
dừng bước, hỏi “Hoa nương tử có chuyện gì quan trọng sao?”

Đồ Lỗ Hoa đứng vững lại, lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra nói: “Cái này tặng cho ngươi!”

Vương Chính Khanh không nhận, chỉnh lại sắc mặt nói: “Hoa nương tử, ta đã có thê thất, không thể nhận đồ của người khác nữa.”

Mắt Đồ Lỗ Hoa sáng quắc nói: “Trạng nguyên gia, ta không chỉ là nữ Trạng
Nguyên Tây Lỗ, còn là cháu gái ruột của thái hậu Tây Lỗ! Hơn nữa gia tộc chúng ta có địa vị hết sức quan trọng ở Tây Lỗ. Lần này ta về nước,
không chừng có thể tham chính (tham dự chính sự). Tương lai, có lẽ còn
có thể để ta giao thiệp với các ngươi. Ngươi cùng ta giao hảo, có trăm
lợi mà không có một hại. Ngọc bội này, ngươi nhận lấy đi!”

Vương
Chính Khanh còn chưa có đáp, phía sau hắn đã có một người đến gần,
nghiêng người sang nhận lấy ngọc bội từ trong tay Đồ Lỗ Hoa, cười giòn
tan: “Như vậy, chúng ta cứ nhận ngọc bội của Hoa nương tử đi!” Chính là
Chân Ngọc.

Đồ Lỗ Hoa vừa thấy Chân Ngọc, đột nhiên có chút nhức
đầu, miệng há hốc lại khép lại, người ta đã nhận ngọc bội rồi, còn có
cái gì có thể nói đây?

Chân Ngọc bỏ ngọc bội vào trong ngực Vương Chính Khanh, vỗ vỗ để bảo đảm không rớt ra, lúc này mới cười nói với Đồ Lỗ Hoa: “Cám ơn Hoa nương tử! Hai nước giao hảo, hai nhà chúng ta cũng
giao hảo, đúng là chuyện may mắn.”

Đợi Đồ Lỗ Hoa đi, Chân Ngọc
lúc này mới cúi xuống nói bên tai Vương Chính Khanh: “Trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi, xem buổi tối giáo huấn chàng thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận