Giảo Phụ

Khi tin Đường Diệu Đan chết truyền đến, Chân Ngọc trầm mặc hồi lâu, mới phân phó Hồ ma ma nói: “Đem mỹ nhân đồ trước kia ta vẽ thiêu hủy đi.” Xóa bỏ ân oán với Đường Diệu Đan!

Vương Chính Khanh tới muộn trở về phủ, nói cùng Chân Ngọc: “Hoàng thượng lệnh tuyên bố với bên ngoài, nói Đường Diệu Đan chết bệnh, về phần đám nha đầu hầu hạ nàng ta, tự có an bài. Mạnh Lai đày đi ngàn dặm, trọn đời không được hồi kinh.”

Chân Ngọc cầm tay Vương Chính Khanh nói: “Yêu mà có thể có được, tất nhiên may mắn, nỗi khổ của nàng ta, là yêu người không thể yêu.”

Chân Ngọc dựa đầu trên vai Vương Chính Khanh, nhẹ nhàng vây quanh nói: “Nói thật, nếu ta chết rồi, chàng thật sự sẽ không lấy kế thất* sao?” (*vợ hai)

Vương Chính Khanh kì quái kêu lên: “Làm sao có thể? Ta còn chưa có nhi tử!”

“Lại còn muốn lấy kế thất?” Chân Ngọc một cái ngẩng đầu lên, vung một quyền tới, nhưng không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng đập lên sống mũi Vương Chính Khanh, la ầm lên: “Gan chó được lắm!”

Vương Chính Khanh nắm quả đấm của Chân Ngọc, cười hắc hắc nói: “Nàng mau sinh nhi tử cho ta, chỉ cần có nhi tử, nàng lại xảy ra chuyện gì, đừng bảo là kế thất, ngay cả tiên trên trời, ta cũng không cần nữa.”

Chân Ngọc nhéo tai Vương Chính Khanh nói: “Đây là rủa ta lại xảy ra chuyện sao? Mau nhổ nước miếng rồi nói chuyện.”

Vương Chính Khanh hô: “Buông tay, buông tay ta mới có thể nhổ nước miếng chứ.”

Chân Ngọc vừa buông tay, lại bị Vương Chính Khanh bổ nhào vào, hai người ngã lăn trên giường.

“Ăn chay bao lâu nay rồi, không thể nhịn nữa.” Vương Chính Khanh nói nhỏ.

“Ta còn chưa khỏi bệnh đâu, cấm chàng làm ầm ĩ?” Chân Ngọc phản kháng, lại đẩy Vương Chính Khanh ra, “Hơn nữa trên người chàng toàn mùi hôi, còn không đi tắm đi?”

“Đây là mùi vị nam nhân, nàng còn chê?” Vương Chính Khanh không buông tay, đè Chân Ngọc xuống hôn.

Hai người đang dây dưa, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, giọng Lập Hạ vang lên: “Đường Nhi, để phu nhân nghỉ ngơi chứ, đợi lát nữa rồi vào.”

Tiểu Tú Đường gọi ô ô, tuy chưa biết nói chuyện, lại nghe được hơi nổi giận.

Chân Ngọc nhất thời hung ác đẩy Vương Chính Khanh ra, cất giọng nói: “Ta tỉnh rồi, để Đường Nhi vào đi!”

Vương Chính Khanh không thể làm gì khác hơn là đoan chính đứng dậy, mỉm cười nhìn Chân Ngọc nói: “Đợi lát nữa thu thập nàng!”

Chân Ngọc nhỏ giọng nói: “Ta bệnh nặng, chàng sao có thể thừa dịp lúc này khi dễ người ta?”

“Không phải khi dễ, là thương tiếc mà!” Vương Chính Khanh cũng nhỏ giọng nói.

Bà vú ôm Tiểu Tú Đường đi vào, Chân Ngọc nhận lấy, sờ sờ, cười nói: “Thế nào, nhớ nương rồi hả?”

Tiểu Tú Đường sà vào lòng Chân Ngọc làm nũng, chỉ vào bà vú gọi ô ô.

Chân Ngọc bật cười nói: “Đây là để bà vú đi xuống à!”

Bà vú cười nói: “Đường Nhi người nhỏ nhưng nghịch ngợm, lớn lên chỉ sợ ở áp đảo phu nhân.”

Chân Ngọc ha ha cười nói: “Lớn lên thi nữ Trạng Nguyên, áp đảo cha và nương.”

Một nhà ba người ở nơi này vui vẻ hòa thuận, Hạ Sơ Liễu lại quẫn bách, đáp Ninh lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, nô gia thật sự không phải vì muốn làm di nương mới hiến thuốc, chỉ là nghĩ phu nhân trước đây đối xử với nô gia không tệ, một lòng muốn cứu nàng mà thôi.”

Ninh lão phu nhân ngạc nhiên, lần trước muốn Lập Hạ làm di nương, Lập Hạ không chịu, lúc này để Hạ nương tử làm di nương, Hạ nương tử cũng không chịu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tam lang nhà ta quyền cao chức trọng, nhưng không có nữ nhân theo?

Hạ Sơ Liễu lại nói: “Thân thể phu nhân mới chuyển biến tốt, Tam gia một lòng đặt trên người phu nhân, nào có ý định cưới thiếp? Nói cái này vào lúc này, chỉ sợ Tam gia sẽ giận lão phu nhân.”

Ninh lão phu nhân vừa nghe nói: “Hạ nương tử, lão thân hỏi một câu, các ngươi vì sao không chịu làm di nương của Tam lang?”

Hạ Sơ Liễu biết Ninh lão phu nhân nghi ngờ, chỉ đành phải nói: “Lão phu nhân, Tam gia cùng Tam phu nhân ân ái như vậy, là không cho phép người khác nhúng tay vào. Ai làm di nương của họ, người ấy xui xẻo.” Phía sau câu nói kia, cũng là thấp giọng.

Ninh lão phu nhân bừng tỉnh, thất thanh nói: “Nói như vậy, Tam lang cả đời này cũng sẽ không cưới thiếp sao?”

Hạ Sơ Liễu đồng tình nhìn Ninh lão phu nhân, đáp: “Theo tình cảnh hiện nay, chỉ có Tam phu nhân muốn cưới thiếp, về phần Tam gia, nhất định là không chịu.” Ngày trước, chỉ Tam phu nhân thân thiện với di nương, Tam gia không bao giờ có sắc mặt tốt.

Ninh lão phu nhân vỗ trán, hồi lâu nói: “Vẫn là trông cậy vào Ngọc nương mau khỏi bệnh, nhanh chóng mang thai sinh con, lão thân chờ ôm cháu, đợi đến hoa cũng rụng rồi.”

Ninh lão phu nhân chờ ôm cháu, Chân Ngọc cũng chờ ôm cháu. Ngày nay nàng thấy Chân Nguyên Gia tới, chơi đùa cùng Tiểu Tú Đường, cặp mắt cũng có chút sáng lên, đợi thêm mười tám năm, lão tử có thể ôm cháu ngoại!

Tiểu Tú Đường bò qua bò lại dưới đất, sau bò đến bên người Chân Nguyên Gia, trèo lên cổ hắn, ngồi trên đầu gối hắn, chỉ chỉ bên cửa sổ nói ê a.

Chân Nguyên Gia hiểu ý, đây là muốn ôm bé đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh! Hắn bỏ Tiểu Tú Đường từ đầu gối xuống trước, ngồi xổm cho vững, lúc này mới ôm Tiểu Tú Đường lên, nhất thời cảm giác nặng tay, liền cười với bà vú một cái nói: “Thật nặng!”

Bà vú bên cạnh che chở, chỉ sợ Chân Nguyên Gia trượt tay làm rơi Tiểu Tú đường, vô cùng khẩn trương, nghe vậy nói: “Nếu tiểu lang quân không ôm được, thì để ta ôm cho.”

Chân Nguyên gia cười nói: “Tạm được.” Nói rồi ôm Tiểu Tú đường đi tới bên cửa sổ, chỉ vào hoa cỏ ngoài cửa sổ rồi nói tên.

Tiểu Tú Đường không thỏa mãn với chuyện ngắm hoa từ trong cửa sổ, nhất thời uốn éo người, ý bảo phải ra bên ngoài xem một chút.

Chân Nguyên Gia vội nói: “Bên ngoài nóng, không thể đi ra ngoài.”

Tiểu Tú Đường dường như nghe hiểu lời Chân Nguyên Gia nói, uốn éo mạnh hơn nữa, nhất định phải đi nhất định phải đi!

Chân Nguyên Gia thấy bé uốn éo quá mạnh, không thể làm gì khác hơn là giao bé cho bà vú, lắc đầu nói: “Không ôm được rồi.”

Tiểu Tú Đường vừa đến trong lòng bà vú, đột nhiên”Oa” lên một tiếng khóc lớn, ô, bị vứt bỏ rồi!

Chân Nguyên Gia vừa nghe bé khóc, tay chân có chút luống cuống, vây quanh bà vú nói: “Nếu không, ôm nàng đi ra ngoài nhìn một chút?”

Bà vú còn chưa có đáp, Chân Ngọc đã nói: “Vậy ôm đến hành lang chạy một vòng đi!”

Bà vú vừa nghe, mới chịu ôm Tiểu Tú Đường đi ra ngoài, Tiểu Tú Đường lại không chịu rồi, chỉ nhìn Chân Nguyên Gia.

“Đây là muốn ta ôm ra sao?” Chân Nguyên Gia đoán, nhất thời đưa tay, thấy Tiểu Tú Đường nước mắt chưa khô, đã đưa tay để cho hắn ôm, không khỏi thở dài nói: “Nuôi một đứa bé thật không dễ dàng mà!”

Hắn còn nhỏ tuổi nói lời người lớn, chọc cười cả đám người lớn.

Thấy bà vú cùng bọn nhỏ ra khỏi phòng, chơi ở phía hành lang, Chân Ngọc liền nói với Kiều thị: “Đại tẩu, muốn mời tẩu làm cho một mối!”

Kiều thị cười hỏi: “Làm mối cho người nào?”

Chân Ngọc nháy nháy mắt nói: “Hạ nương tử.”

Bởi vì Sử Thiết Thủ là người Giang Nam, thân thiết với Chân Thạch, hai người quan hệ không tệ, để Kiều thị nói với hắn cũng là thỏa đáng. Chân Ngọc suy nghĩ, cười nói: “Hạ nương tử không phải là muốn tìm một phu quân gả đi sao? Nàng và Sử Thiết Thủ lại xứng đôi, ta thử hỏi thăm một lần, Hạ nương tử thật sự nhìn trúng Sử Thiết Thủ rồi, chỉ không biết Sử Thiết Thủ có đồng ý hay không? Đại tẩu giúp hỏi một chút xem sao.”

Vừa nghe là chuyện vui, Kiều thị tự nhiên đồng ý rồi, cười nói: “Tuy là Hạ nương tử có chút kinh nghiệm, nhưng Sử Thiết Thủ là người thô lỗ, có thể lấy được người như vậy, tất nhiên cũng muốn cười trộm rồi, làm sao không muốn?”

Chân Ngọc vừa nghe Kiều thị lời nói, liền lặng lẽ nói nhỏ bên tai: “Hạ nương tử mặc dù từng là di nương của Tam lang, nhưng Tam lang chưa từng chạm vào nàng, nàng còn là thân nữ nhi, nếu Sử Thiết Thủ cưới nàng, sẽ không thiệt thòi đâu.”

“Ồ!” Kiều thị ngạc nhiên, nhất thời vừa cười, “Cũng phải, có Ngọc nương như vậy, thủ phụ đại nhân sao còn có thể nhìn trúng nữ nhân khác nữa!”

Khi Kiều thị cáo từ về nhà liền đem chuyện này nói với Chân Thạch, Chân Thạch cũng muốn tác thành chuyện tốt, cười nói: “Thiết Thủ tuổi cũng không nhỏ, không trên không dưới cũng làm trễ nãi hôn sự. Nếu có thể cùng Hạ nương tử thành một đôi, chính là chuyện vui!”

Kiều thị liền nói: “Nếu đã như vậy, hôm nào mời hắn tới đây nói chuyện, ta lại thử thăm dò hỏi một câu, xem hắn nói như thế nào?”

Chân Thạch đáp, hôm sau mời Sử Thiết Thủ sang nhà chơi.

Thấy Sử Thiết Thủ tới, Kiều thị liền đem chuyện nói ra, lại phụ thêm lời Chân Ngọc nói, nói Hạ Sơ Liễu còn là thân nữ nhi, chưa dứt hỏi “Đệ đồng ý không? Nếu nguyện ý, ta cùng Đại Lang nhất định sẽ giúp đệ lo liệu hôn sự, cam đoan đệ vừa lòng.”

Sử Thiết Thủ vừa nghe, lỗ tai đã đỏ, lại chỉ sợ Hạ Sơ Liễu không muốn, nhỏ giọng nói: “Nàng tài mạo xuất chúng, xung quanh đều là quý nhân, làm sao nhìn trúng người thô lỗ như ta đây?”

Kiều thị cười nói: “Như vậy nhé, tối nay phu nhân mở tiệc, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hầu hạ, chờ cơ hội, ta dẫn nàng đến chỗ hẻo lánh, chính đệ hỏi nàng. Một cơ hội như vậy, đệ đừng bỏ lỡ. Nàng hiện giờ là ân nhân cứu mạng của Ngọc nương, nhân tài lại xuất chúng, không biết bao nhiêu người mơ ước!”

Sử Thiết Thủ định thần, bởi vậy gật đầu nói: “Được, chị dâu giúp ta an bài một chút.”

Tới muộn, Chân Ngọc tổ chức gia yến trong vườn, cũng mời Chân Thạch cùng Kiều thị. Kiều thị quả nhiên chờ cơ hội, kéo Hạ Sơ Liễu qua một bên nói chuyện, nói mấy câu liền nói: “Sử lang quân muốn hỏi muội mấy câu, muội đợi ở đây một lát rồi hẵng đi.” Nói rồi mình rời đi.

Hạ Sơ Liễu mặt đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân, tâm can nhảy loạn, đợi một hồi, nghe được tiếng bước chân, có người đến gần, liền nói: “Ngươi có gì muốn hỏi?”

Người tới chính là Sử Thiết Thủ, hắn thấy Hạ Sơ Liễu cúi đầu, nhất thời cũng sinh lòng tin, làm bộ như trấn định, nhẹ giọng hỏi: “Nàng...nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Sao có thể trực tiếp như vậy chứ? Hạ Sơ Liễu nhất thời bật thốt lên: “Đồ ngốc!” Nói rồi xoay người rời đi.

Vậy là có nguyện ý hay không đây? Sử Thiết Thủ nóng nảy, lời không thể nói nửa vời như vậy! Hắn đuổi theo, ngăn Hạ Sơ Liễu lại nói: “Hạ nương tử, nàng cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, nếu là không chịu, cũng để cho ta từ bỏ.”

Hạ Sơ Liễu dậm chân nói: “Nếu như không chịu, ai còn đứng ở đây nghe chàng nói nhiều như vậy?”

“Vậy là chịu?” Sử Thiết Thủ vui mừng, lại không dám tin tưởng, mắt thấy Hạ Sơ Liễu lại muốn chạy, lúc này lá gan mạnh thêm, đã kéo tay áo Hạ Sơ Liễu, vừa kéo đã kéo Hạ Sơ Liễu vào trong lòng.

Chỗ tối, Chân Ngọc cùng Kiều thị trừng lớn mắt, a, người đàng hoàng vừa thấy mỹ nhân, cũng thành không đàng hoàng rồi.

Kiều thị lặng lẽ nói: “Thiết Thủ không biết nói chuyện, lại thuộc phái hành động.”

Chân Ngọc có chút cảm thán, “Lại thành một đôi, lại mất đi một mỹ nhân bên cạnh!”

Thượng tuần tháng tám An Bình năm thứ hai, Sử Thiết Thủ cưới Hạ Sơ Liễu, cùng tháng, Chu Hàm Xảo có thai.

Chân Ngọc cũng vui mừng thay các nàng, cười nói với Vương Chính Khanh: “Nhìn xem, hai vị di nương xa chàng, cũng sống quá thoải mái đi!”

Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng nói: “Nàng cũng sống tươi mát lắm, mình soi gương đi, gần đây mặt hồng như hoa đào!”

Chân Ngọc biết Vương Chính Khanh có ngụ ý, gắt hắn một cái nói: “Không đứng đắn!”

Vương Chính Khanh ngẩn ra, tiếp ha ha cười nói: “Ngọc nương, nàng càng lúc càng giống nữ nhân, dáng vẻ muốn cắn người này, thật sự là quá kiều mị.”

Chân Ngọc cũng là ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Lão tử càng lúc càng giống nữ kiều nương rồi hả?”

Vương Chính Khanh nghiêm túc nói: “Nói chuyện xin xóa hai chữ lão tử, thêm hai chữ nô gia vào.”

“A, nô gia là nữ kiều nương!” Chân Ngọc yểu điệu nói xong, một mặt thăm dò Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh quả nhiên bị dáng vẻ của nàng mê hoặc, nhào qua vào người Chân Ngọc, hai người kéo đi cuốn thành một đống, đang muốn tiến một bước, liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh, nhất thời chỉ đành phải mặc lại xiêm áo ngồi lại hẳn hoi.

Lập Hạ bên ngoài bẩm: “Như Ý tỷ tỷ tới đây nói, lão phu nhân mời phu nhân qua!”

Chân Ngọc nghe, vội sửa sang một chút, ra ngoài phòng, cùng Như Ý đến phòng Ninh lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân cũng là bàn chuyện chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Tú Đường với Chân Ngọc, cười nói: “Đảo mắt Đường Nhi cũng một tuổi rồi, thời gian nhanh quá.” Nói rồi đưa cho Chân Ngọc danh sách tân khách, “Những người muốn mời trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai của Đường Nhi đều ở trên đó, con xem lại xem có bỏ sót ai không.”

Chân Ngọc nhận lấy danh sách, nhìn hồi lâu nói: “Còn phải thêm phu thê Chương sư gia và phu thê Sử Thiết Thủ.”

Ninh lão phu nhân”Ơ” một tiếng nói: “Cũng quên bọn họ.”

Chân Ngọc cười nói: “Chỉ là, bọn họ một nhà mới cưới, có một nhà có bầu, cho dù mời, cũng không cách nào tới đây.”

Nói đến Chu Hàm Xảo có thai, Ninh lão phu nhân không khỏi nhìn nhìn bụng Chân Ngọc, thầm lẩm bẩm: Đường Nhi cũng một tuổi rồi, Ngọc nương sao vẫn không có động tĩnh gì? Có nên đi xin Tống Tử Quan Âm hay không?

Chân Ngọc thấy dáng vẻ của Ninh lão phu nhân, cũng biết là tâm bệnh của bà, nhất thời mượn cớ, vội vàng cáo từ.

Tới muộn, Chân Ngọc tự động cởi áo nới dây lưng, dẫn dụ Vương Chính Khanh lên giường, tùy ý để cho Vương Chính Khanh ở phía trên, chỉ hết sức thừa hoan.

Vương Chính Khanh thấy hơi kỳ quái, hỏi “Bảng nhãn gia, hôm nay vì sao không tranh ở phía trên với vi phu?”

Chân Ngọc yêu kiều nói: “Ở dưới dễ thụ thai.”

“Nha, Bảng nhãn gia hiểu được thật nhiều.” Vương Chính Khanh cảm thán một câu lại nói: “Vậy tối nay làm nhiều hơn mấy lần?”

“Trạng nguyên gia có điều không biết, là như thế này, một tuần hai lần, không nên ham nhiều nha!” Chân Ngọc vừa động eo, vừa nói: “Trong cổ thư ghi lại, bảy ngày một lần là tốt nhất!”

“Bảy ngày một lần?” Vương Chính Khanh thất thanh nói: “Bảng nhãn gia đây là muốn bức chết ta sao?”

“Trạng nguyên gia, có chừng mực, ham nhiều không tốt đâu.” Lời Chân Ngọc nói mơ mơ hồ hồ, sau hóa thành rên rỉ.

Qua vài ngày nữa, cũng là ngày Tiểu Tú Đường tròn một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, bởi vì các phu nhân tới quá nhiều, Chân Ngọc loay hoay chân không chạm đất.

Tiền thị thấy Tiểu Tú Đường càng ngày càng thanh tú, không khỏi nhắc lại lời trước đây, cười nói: “Ngọc nương, thật không suy tính kết thân sao?”

Quý thị cũng tham gia náo nhiệt nói: “Kết thân với Nhị Lang thì sao? Nhìn xem, bọn nhỏ chơi hăng say thế kia!”

Chân Ngọc cười hì hì nói: “Nhưng Đường Nhi nhà ta chỉ thích Nguyên Gia thôi!”

Lúc này Tiểu Tú Đường nắm tay Chân Nguyên Gia không thả, vừa thấy đám trẻ Đường Nhị lang lại gần, một bộ dạng Nguyên Gia ca ca là của ta, các ngươi không được tới tranh. Chúng phu nhân nhìn lên, cũng bật cười nói: “Nàng quả nhiên thích Nguyên Gia Tiểu Lang quân!”

Chân Ngọc gật đầu nói: “Đợi Tiểu Tú Đường nhà ta trưởng thành, nó thích người nào, ta liền gả nó cho người đó.”

Tiền thị không khỏi cười nói: “Không được, chi bằng ta dạy cho Tiểu Lang quân nhà ta lấy lòng Đường Nhi, nếu không, trưởng thành sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.”

Vừa nói chuyện, giờ lành chọn đồ vật đoán tương lai đến, Chân Ngọc đi lên ôm Tiểu Tú Đường đến bàn chọn đồ vật đoán tương lai, vỗ vỗ tay cười nói: “Chọn đồ vật đoán tương lai thôi!”

Tiểu Tú Đường thấy trên bàn rất nhiều đồ chơi, nhất thời hưng phấn, sờ đông sờ tây, cầm một con ấn lên, ê a gọi Chân Nguyên Gia.

Chân Ngọc vừa thấy liền cười nói: “Nguyên Gia, Đường Nhi muốn tặng con ấn đấy, tới lấy đi!”

Chân Nguyên Gia không khỏi cười hì hì đi qua, nhận con ấn nói: “May mắn quá!”

Tiểu Tú Đường lấy một quyển sách và một quả tú cầu nhỏ, sau đó muốn xuống bàn rồi.

Tới tháng Mười, Chân Ngọc có chút không thiết ăn uống, dáng vẻ miễn cưỡng, bởi vậy hoài nghi là hỉ mạch, chỉ là còn sớm, không có ai mời đại phu chẩn đoán bệnh.

Vương Chính Khanh ngày này dậy sớm vào triều, không tập trung, bởi vậy trở về phủ sớm, đến khi vào phủ, tới ngoài phòng của Chân Ngọc, lại nghe được tiếng cười giòn rã bên trong, hắn vén rèm nhìn, Chân Ngọc dựa vào giường, bên trái là Chu Hàm Xảo, bên phải là Hạ Sơ Liễu, ba người đang cười đến vui vẻ!

“Ngọc nương không phải là không thoải mái sao? Sao lại không nghỉ ngơi?” Vương Chính Khanh có chút hậm hực, Hạ nương tử và Chu nương tử một vừa thành thân, một có thai, không phải nên an phận ngồi trong nhà sao? Thế nào cứ chạy qua bên này vậy?

Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu thấy Vương Chính Khanh trở lại, nhất thời vội cáo từ.

Chân Ngọc lưu luyến không rời đưa mắt nhìn họ đi, lúc này mới hỏi Vương Chính Khanh: “Không phải chính sự bận rộn sao, thế nào mà về sớm như vậy?”

Vương Chính Khanh nói: “Quan tâm thân thể nàng không thoải mái, cố ý về sớm.”

Chân Ngọc lúc này mới chậm rãi nói: “Vừa mới mời đại phu tới bắt mạch, là hỉ mạch.”

Vương Chính Khanh mãi mới phản ứng được, vui mừng nói: “Sao lại không nói sớm?”

Vừa nói chuyện, Ninh lão phu nhân cũng đã tới, dặn bảo Vương Chính Khanh nói: “Ngọc nương có tin mừng, con đừng ở trong phòng làm phiền nàng, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.”

Chân Ngọc cười trộm, nhìn Vương Chính Khanh bất đắc dĩ đi ra ngoài, lúc này mới tuân theo lời Ninh lão phu nhân dặn dò, lên giường nằm.

Tới muộn, Vương Chính Khanh cũng là len lén tới gặp Chân Ngọc, nhất thời kéo nàng nói: “Một mình khó ngủ lắm!”

Chân Ngọc cười nói: “Bằng không, chúng ta nạp thêm hai di nương nữa, một ở với chàng, một theo ta?”

Vương Chính Khanh: “......”

Cuối tháng sáu năm An Bình thứ ba, Chân Ngọc sinh hạ một nhi tử, đặt tên là Vương Tú Huy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui