Vừa đến tiệm bán trang sức Tuấn Hạo liền chỉ tay vào chiếc vòng cổ đó:" Đẹp quá này Cẩn Mai,chắc chắn sẽ hợp với cậu lắm!".
"Lấy cho tôi chiếc vòng cổ này"-Tuấn Hạo nhìn cô nhân viên nói.
"Đây ạ"-Cô nhân viên nhanh chóng lấy chiếc vòng cổ đó ra đặt lên trên bàn kính.
Tuấn Hạo cầm chiếc vòng cổ đó lên:" Cẩn Mai,cậu quay lưng ra đây mình đeo thử cho"Cẩn Mai cũng nghe theo cầm nắm tóc ra đằng trước ngực để Tuấn Hạo đeo vào dễ hơn.
"Thầy Phong!"-Cẩn Mai bất ngờ nhìn sang Phong Thần từ đâu xuất hiện.
Phong Thần đi lại giữ cánh tay của Tuấn Hạo đang định đeo vòng cho cô lại,chẳng thèm để ý đến cô,đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng mắt Tuấn Hạo:" Vòng này không hợp với Cẩn Mai".
Hai người con trai đứng nhìn nhau với ánh mắt thách thức.
Phong Thần nhìn xuống tay Tuấn Hạo đang giữ chiếc vòng cổ,anh lấy nó ra từ tay Tuấn Hạo rồi đi ra chỗ cô nhân viên.
Từ khi Phong Thần bước vào mọi ánh mắt đều đang để ý vào người anh, "sao lại có người con trai đẹp xuất sắc vậy chứ?".
"Mặt tôi dính cái vòng cô cần bán à?"-Anh nhìn vào cô nhân viên đang đắm đuối ngắm mình,nhàn nhạt hỏi.
"À!.
tôi!.
tôi xin lỗi"-Cô nhân viên luống cuống đáp với vẻ mặt hơi ái ngại-"Anh muốn xem vòng nào ạ để tôi lấy?".
Phong Thần ngắn qua một lượt chỉ vào chiếc vòng cổ lấp lánh bạch kim có gắn hình con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng-"Tôi xem cái vòng đó".
"Được".
Cô nhân viên lấy chiếc vòng ra cố gắng gượng cười đưa cho anh.
"Tại sao gặp con người đẹp trai như này mình lại cảm thấy áp lực quá nhỉ,không khác gì nói chuyện với sếp".
Phong Thần cầm chiếc vòng đi đến chỗ Cẩn Mai vẫn đang lơ ngơ nhìn mình:" Em nhìn đủ chưa?".
Triệu Cẩn Mai vẫn há miệng nhìn đăm đăm vào anh chưa hết.
Phong Thần cười gian ghé vào tai cô thì thầm:" Muốn ngắm tôi vậy à nữ sinh Triệu Cẩn Mai?".
Lúc này Cẩn Mai mới bất giác giật mình,đôi mắt của cô cứ giả vờ nhìn đi đâu đó không dám đối diện với anh:" À!.
à!.
Tuấn Hạo này! ""Tôi đang hỏi em đó bạn học TRIỆU CẨN MAI!"-Phong Thần nhìn cô rồi giữ vai cô lại để đối mặt với anh.
Tuấn Hạo nhíu mày có chút tức trong lòng:" Thầy Phong,tưởng thầy đi cùng cô Tô,cô Tô đâu rồi?".
"Tôi không biết"-Anh đáp thật thà không chút do dự cũng chẳng thèm nhìn sang Tuấn Hạo mà vẫn cúi xuống nhìn Cẩn Mai.
"Vòng cổ này hợp hơn với em đó,quay lại tôi đeo cho".
Chẳng hiểu sao với một đứa bướng bỉnh "không sợ trời không sợ đất" chỉ sợ mẹ như Cẩn Mai khi bị ai đó quát vào mặt là tức giận đứng dậy chiến luôn nhưng sao đứng trước Phong Thần cô lại ngoan ngoãn nghe theo dăm dắp với vẻ mặt không hề tức giận gì cả mà lại rất quen thuộc chứ nhỉ?.
(Để mọi người không phải chờ lâu nên cho phép mình đổi lịch viết truyện là thứ 3 và chủ nhật nhé).
.