Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Trần Tư Tầm đến thành phố B không chỉ bởi vì muốn ở bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, quan trọng hơn chính là anh muốn cùng với Lâm Nhất Nhiên trải qua ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Đường Cẩm, Từ Thụy, Lưu Thiến, Trương Huy Huy, Từ Tân Trúc.

Tuy không nhiều người lắm, nhưng đều là những người có tình cảm rất tốt với Lâm Nhất Nhiên.

“Sinh nhật mười tám tuổi ~ trưởng thành rồi!” Đường Cẩm nâng ly rượu chạy đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên: “Đến đây đến đây, cậu có thể uống rượu rồi!”

“Đường Cẩm! Đừng nghịch nữa!” Từ Thụy cười quở trách: “Uống nhiều khéo Trần Tư Tầm phải cõng cô ấy về mất!”

“Cõng thì cõng, có gì đâu.” Đường Cẩm không phục, phản bác lại.

“Nhưng mà em gái Lâm nặng như vậy, anh sợ Tư Tầm cõng không nổi nha!” Từ Thụy cười xấu xa.

“Anh. . . . .” Lâm Nhất Nhiên vỗ bàn đứng bật dậy: “Từ Thụy, anh mới nặng!”

“Từ Thụy, cậu đừng trêu chọc cô ấy nữa.” Trần Tư Tầm giơ tay kéo cô, Lâm Nhất Nhiên lảo đảo hai bước, lại trở về chỗ ngồi.

“Được rồi được rồi, không chọc nữa, không chọc nữa.” Từ Thụy giơ hai tay làm tư thế đầu hàng: “Người có sinh nhật lớn nhất, người có sinh nhật lớn nhất.”

“Hừ.” Lâm Nhất Nhiên quay đầu, “Từ Thụy, hôm nay phạt anh uống rượu! Để cho Đường Cẩm cõng anh về.”

“A?” Từ Thụy thương xót tội nghiệp nhìn Đường Cẩm: “Anh không nỡ nha.”

“Không có chuyện gì.” Đường Cẩm vung tay lên một cách khí thế: “Em vác không nổi thì cùng lắm ném anh ở bên đường thôi.”

Mọi người cười vang, Lâm Nhất Nhiên cũng cười, khuôn mặt của cô đã đỏ bừng.

“Cười! Lại còn cười được!” Từ Thụy oán hận nhìn Lâm Nhất Nhiên: “Mặt đã sưng như vậy mà còn cười!”

“Kệ em!” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn Từ Thụy: “So với vợ anh thậm chí còn tốt hơn nhiều!”

“Em em em. . . . .Trần Tư Tầm! Cậu cũng không thèm quản vợ mình à?”

“Mặc kệ cô ấy, như vậy rất tốt!” Trần Tư Tầm trong mắt tràn ngập ý cười: “Tớ thích!”

“A a a a!!!” Từ Thụy hét lớn: “Phục vụ, mang rượu lên, hôm nay tôi muốn ngâm mình trong rượu mà chết!!!”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, sẽ mang lên đầy đủ.” Lâm Nhất Nhiên cười cười, nghiêng đầu nói vào bên tai Trần Tư Tầm: “Em đi toilet!”

“Đi cẩn thận!” Trần Tư Tầm gật đầu, vỗ nhẹ sau lưng cô.

“Ừhm!”

Định luật Murphy nói: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, cho dù cơ hội chỉ là rất nhỏ. (Câu này là một trong những định luật của Murphy, đúng ra là: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, và vào thời điểm tồi tệ nhất có thể. – Anything that can go wrong, will go wrong. – Tại cv nó ghi vậy nên để vậy mà cũng có 1 nghĩa thế thôi )

Còn là, người mình không muốn gặp nhất thì lại luôn luôn nhìn thấy.

Cho nên, khi Lâm Nhất Nhiên đi đến chỗ hành lang hẹp dài, gặp một đám nữ sinh cùng trường, còn đặc biệt nhìn thấy rõ ràng người đi đầu là Hạng Doanh Doanh thì cô chỉ biết than thở: Định luật Murphy thật vĩ đại.

“Ôi, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là Lâm Nhất Nhiên sao?” Hạng Doanh Doanh đứng trước mặt Lâm Nhất Nhiên, nhíu mày mỉm cười.

“Sắp đặt cũng thật khéo, quả thật là xuất hiện nhân tài tầng tầng lớp lớp. . . . .” Lâm Nhất Nhiên từ trong kẽ răng nặn ra những lời này, cũng trưng ra bộ mặt tươi cười: “Ôi, Doanh Doanh, đã lâu không gặp!”

“Nghe nói, hôm nay là sinh nhật cô, vẫn chưa kịp nói chúc mừng sinh nhật vui vẻ.” Hạng Doanh Doanh cười rạng rỡ, “Nhưng mà bây giờ nói cũng chưa muộn. . . .Aizz, thật sự là hâm mộ cô quá, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật mà có thể tổ chức ở cái khách sạn nổi tiếng như vậy, chậc chậc, ông xã có tiền quả nhiên có khác!”

“A? Ông xã cô ấy là ai nha?” Bên cạnh Hạng Doanh Doanh, nữ sinh phòng sát vách kia cũng “kẻ xướng người họa” nói.

“Cậu không biết sao?” Vẻ mặt của Hạng Doanh Doanh kinh ngạc: “Là Trần Tư Tầm nha! Rất có tiền đó!”

“A khó trách, khó trách!” Nữ sinh nhìn Lâm Nhất Nhiên từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn đến cái lắc trên cổ tay của cô, “Ngay cả ăn mặc cũng khác rồi! Còn có thể đeo lắc tay Tiffany! Xem ra ở bên cạnh một người có tiền thật tốt!”

“Đúng nha đúng nha, bên cạnh người giàu thật hạnh phúc!” Lâm Nhất Nhiên cắn răng trưng ra một nụ cười, nâng cánh tay, nheo mắt nhìn cái lắc trên cổ tay mình nói: “Aizz, quan trọng là người giàu có nguyện ý vì mình mà tốn tiền hay không thôi! Nếu không thì cho dù có là một phú ông cả trăm vạn triệu cũng vô dụng, đúng không?”

“Hừ, được người ta bao dưỡng mà vẫn còn đẹp như vậy, quả thật là tam quan bất chính (1)! Không hổ là người đến từ thành phố A!” Hạng Doanh Doanh cười lạnh: “A. . . .không đúng, Tình Tình, cậu cũng là người thành phố A, hình như là. . . . .hình như là học bên cạnh lớp của Lâm Nhất Nhiên phải không? Cậu nói một chút xem Lâm Nhất Nhiên là người như thế nào?”

“Ai da, cô ta à, ở trường của tớ nổi tiếng là con người ti tiện, lúc Trần Tư Tầm vừa đến làm chủ nhiệm thì cô ta đã theo đuổi người ta, quấn quít không rời! Chậc chậc, nói tới là tớ lại muốn nổi da gà rồi!”

“Lâm Nhất Nhiên, đồng hương của cô mà cũng nói như vậy, cô còn gì để nói nữa không?” Hạng Doanh Doanh cười.

“Chậc chậc, cái gọi là Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (2), xem ra quả thật không sai!” Lâm Nhất Nhiên trả lời một cách mỉa mai: “Ngay cả thành phố C mà cũng có thể có loại người như vậy thì thành phố A tại sao lại không thể có phần tử cặn bã?”

“Cô. . . . .”

“Như thế nào? Muốn đánh nhau à?” Giọng nói của Đường Cẩm từ phía sau lưng Hạng Doanh Doanh vang lên, nữ sinh cực kỳ khí phách đẩy cái người gọi là Tình Tình một cái: “Cô ăn nói hồ đồ cái gì thế?”

“Cô là ai? Tại sao lại đẩy tôi?” Tình Tình trừng mắt: “Cô có bệnh à?”

“Tôi là ai?” Đường Cẩm cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, liếc mắt nhìn Tình Tình, biểu tình cực kỳ lưu manh: “Cô nha, không phải là đến từ thành phố A hay sao? Sao lại không biết tôi?”

“Cô. . .cô là ai?” Tình Tình có chút hoài nghi đánh giá Đường Cẩm, khinh miệt nói: “Tôi không biết cô!”

“Cô nói cho tôi biết.” Đường Cẩm nhíu mày, nhếch môi cười hỏi: “Nữ sinh liên tục gây sức ép cho tất cả học sinh trường trung học A là ai?”

“Cô. . .cô là Tân Lương?” Tình Tình mở to hai mắt: “Cô là Tân Lương?!”

Lâm Nhất Nhiên trừng to hai mắt: “Cậu. . . . .”

“Cậu ngậm miệng!” Đường Cẩm liếc mắt nhìn Lâm Nhất Nhiên, sau đó lại dời đến trên người Tình Tình: “Coi như cô thông minh, nếu đã biết tôi là ai thì cũng nên nhớ thủ đoạn của tôi! Biết điều thì mau đưa cái đám người này của cô đi đi, nếu không. . . . .” Đường Cẩm ngừng lại, nhăn nhăn cái mũi “hừ hừ” hai tiếng, tiện tay vơ lấy một chai bia, “Cô sẽ biết tôi làm như thế nào!”

Tình Tình bị dọa giật mình, tiến lên hai bước kéo cánh tay của Hạng Doanh Doanh, “Doanh Doanh, chúng ta. . .chúng ta đi thôi!”

“Đi cái gì! Cô ta là ai?” Hạng Doanh Doanh nhìn Đường Cẩm từ trên xuống dưới, nhỏ giọng hỏi.

“Cô ta. . .cô ta là Tân Lương, ở trong trường nổi tiếng là không dễ chọc!” Tình Tình nhỏ giọng giải thích: “Đánh nhau rất hung ác, lại còn luôn nhắm vào gân tay của người ta.”

“A?” Hạng Doanh Doanh cũng bị dọa cho giật mình, Đường Cẩm chớp lấy cơ hội này, hét to: “Còn không mau cút đi!”

Hạng Doanh Doanh “hừ” một tiếng, quay đầu rời đi.

“Cậu thật sự dám làm vậy!”

Chờ cho Hạng Doanh Doanh đi xa, Lâm Nhất Nhiên mới đẩy đẩy Đường Cẩm: “Vừa rồi tớ thật sự sợ cậu sẽ đánh nhau với bọn họ.”

“Tớ cũng sợ!” Đường Cẩm vỗ vỗ ngực: “Dọa chết, dọa chết tớ rồi!”

“Tớ thấy cậu rất có khí thế nha! Vẫn còn biết sợ à?” Lâm Nhất Nhiên vừa đi vừa nói.

“Nói nhảm! Không lẽ cậu cho rằng tớ thật sự là Tân Lương sao?” Đường Cẩm trừng mắt liếc Lâm Nhất Nhiên một cái: “Đi thôi đi thôi, tất cả mọi người đang chờ cậu!”

“A…A…A…” Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới hồi phục tinh thần, “Đi thôi!”

Trong phòng, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt quà cáp, Đường Cẩm đặc biệt đặt theo yêu cầu làm một món đồ chơi sang trọng gần ba mét, cao gấp đôi Lâm Nhất Nhiên, Lưu Thiến tặng một bộ trang điểm, Trương Huy Huy tặng một đôi giày cao gót, Từ Tân Trúc tặng một đôi bông tai được khảm đá tinh xảo, Từ Thụy lại cười nói rằng mình tặng cả bàn tiệc rượu, bởi vì anh đã đem tất cả thanh toán hết rồi.

“Trần Tư Tầm Trần Tư Tầm, quà của anh đâu?” Đường Cẩm tò mò kêu to: “Mau lấy ra!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Mau lấy ra đi!”

“A Nhiên chắc chắn là chờ không được nữa rồi!” Trương Huy Huy cười to: “Mau lên đi!”

“Không không không, anh ấy đã tặng rồi, anh ấy đã tặng rồi!” Lâm Nhất Nhiên giơ tay lên: “Cái lắc tay này!”

“Cái này không tính.” Đường Cẩm nói: “Quà sinh nhật phải đưa ngay ngày sinh nhật! Đưa trước không tính!”

Lâm Nhất Nhiên có chút xấu hổ, quay đầu lại thì chỉ thấy anh đang cười.

“Quà thì quả thật đã chuẩn bị.” Trần Tư Tầm đứng dậy, nhìn vẻ mặt mong chờ của Lâm Nhất Nhiên, không nhanh không chậm nói: “Nhưng không phải là ngày hôm nay.”

“Vậy thì khi nào?” Đường Cẩm hỏi.

“Hai năm sau.” Trần Tư Tầm nhìn Lâm Nhất Nhiên đang kinh ngạc, mỉm cười nói: “Hai năm sau, anh sẽ tặng cho em một món quà rất lớn!”

Tất cả mọi người đều nói “Ngừng” một tiếng, chỉ có Lâm Nhất Nhiên mỉm cười gật đầu.

“Được!”

(1): Tam quan bất chính : giá trị, tình yêu, nhân sinh quan.

(2): Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (ngạn ngữ Trung Quốc) – ý nói mỗi hoàn cảnh tạo nên con người và tính cách khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui