Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Lúc này Hàn Minh đi tới: “Cái này anh tìm được trên xe taxi.” Thật ra là thuộc hạ của anh phát hiện ra.

“Dạ.”

Điện thoại của Từ Du Mạn cũng may vẫn còn pin. Cố Uyên mở ra đã nhìn thấy
cuộc gọi nhỡ của mình. Mạn Mạn… Cố Uyên tìm kiếm khắp danh bạ trong điện thoại di động của cô, nhưng không tim thấy số điện thoại của Âu Dương
Nhất Phàm. Anh suy nghĩ một chút là biết. Với tính cách của cô, tất
nhiên là xóa mất số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm rồi. Từ Du Mạn
không muốn có dính dáng đến Âu Dương Nhất Phàm nên xóa số của hắn rồi.

“Bé Mạn đâu, bé Mạn đâu?”

“Bên trong.”

Tôn Tôn trầm mặc, muốn an ủi Cố Uyên một chút, cũng không biết nên bắt đầu
từ đâu. Cố Bác liếc mắt nhìn cửa phòng giải phẫu khép chặt, định châm
một điếu thuốc nhưng lại thôi.

Ông cụ Cố đi tới, vỗ bả vai của Cố Uyên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mạn Mạn gặp phải tên biến thái giết người điên cuồng kia.”

“Chính là tên giết người bị phát trên tin tức mấy ngày trước sao?” Tôn Tôn hỏi.

“Dạ.” Mọi người lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Người đầu tiên nói chuyện là ông cụ Cố:

“Súc sinh kia đâu?” Bình thường ông cụ Cố nói chuyện rất kích động, nhưng
lúc này biểu hiện lại tỉnh táo khác thường. Giọng nói cũng nhỏ đi nhiều
nhưng lại không kém phần nghiêm túc.

“Cháu không biết.” Anh ném tên súc sinh kia đi, sau đó cũng không biết. Lúc ném ra còn sống hay chết cũng không chú ý.

“Ông nội Cố, bây giờ hắn đang ở cục cảnh sát.” Hàn Minh cẩn thận nói. Đối
với ông cụ Cố, trong lòng Hàn Minh rất kính sợ. Ngoài kính sợ còn có một chút sùng bái. Ông cụ Cố năm đó uy phong mặc dù bọn họ không tận mắt
thấy qua, thế nhưng lúc mưa dầm thấm đất đã nghe qua không ít.

“Chờ đó, xem ta thu thập hắn thế nào.” Ông cụ Cố nói xong liền muốn đến cục
cảnh sát. Trong lòng đã nghĩ xong nhiều phương pháp có thể hành hạ tên
biến thái này. Nhưng lời kế tiếp của Hàn Minh khiến ông cụ Cố dừng bước.

“Ông nội Cố, hắn đã chết.”

“Cái gì? Các cậu giết chết hắn sao?” Tại sao không đợi ông?

“Không phải chúng cháu giết chết, là… là em dâu giết chết.” Hàn Minh nhìn thi
thể của tên biến thái, trong lòng sự sùng bái với Từ Du Mạn càng tăng
thêm vô hạn. Lợi hại thật, đã đem tên đó… thiến luôn.

“Ha ha, giỏi, không hổ là cháu dâu của ta.” Ông cụ Cố cười to, nhưng bước chân vẫn không dừng lại .

“Ông nội Cố, ngài đây là đi đâu ạ?” Hàn Minh hỏi.

“Cục cảnh sát.”

“Không phải đã chết rồi sao?” Còn đi cục cảnh sát làm gì?

“Vụt thây.”

Bên này Cố Uyên đã cho người đến quảng trường Phượng Hoàng ở thành phố A
đón người. Bởi vì tình huống khẩn cấp nên anh trực tiếp sử dụng danh
nghĩa của ông cụ Cố, điều động một chiếc máy bay quân sự đến đó.

“Ông nội.”

“Sao?”

“Cháu đã tự mình điều một chiếc máy bay đi đón người.” Cố Uyên nói. Chuyện này cần phải nói với ông nội một tiếng.

“Đón người?”

“Dạ, đón người tới hiến máu cho Mạn Mạn, nguồn máu của bệnh viện không đủ.”

“Không đủ? Đây là bệnh viện gì chứ? Tại sao nguồn máu cũng không đủ.” Ông cụ Cố có chút tức giận.

“Ông nội, nhóm máu của Mạn Mạn là RH âm tính. Nhưng ông yên tâm, cháu đã
lệnh cho người đến thành phố A đón một người bạn có nhóm máu giống của
cô ấy tới đây rồi.”

“Ừ.”

Rất nhanh Lâm Thiển Tuyết cùng Mộ Trường Phong đã đến, lúc đến cửa phòng giải phẫu vẫn chưa mở ra.

“Cố Uyên, Mạn Mạn thế nào?” Lâm Thiển Tuyết lo âu hỏi. Bởi vì bước chân có
chút nhanh, lúc chạy tới Lâm Thiển Tuyết cũng có chút thở không ra hơi.

“Vẫn còn ở bên trong.” Cố Uyên châm một điếu thuốc, cũng đưa cho Mộ Trường
Phong và Hàn Minh mỗi người một điếu thuốc. Đồng thời cũng đưa cho người đi theo phía sau Lâm Thiển Tuyết và Mộ Trường Phong là Âu Dương Nhất
Phàm một điếu.

“Chúng tôi nghĩ hắn sẽ có thể giúp Mạn Mạn.” Lâm
Thiển Tuyết giải thích. Cô biết Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm là tình
địch, nên vẫn phải giải thích một chút với Cố Uyên thì tốt hơn. Cố Uyên
gật đầu một cái. Anh cũng định gọi Âu Dương Nhất Phàm để phòng ngừa
trường hợp không hay xảy ra.

Cố Uyên châm điếu thuốc lá trong
tay. Lâu rồi cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh hút thuốc lá. Anh
không phải không biết hút thuốc mà là không thích hút thuốc. Trước khi
về nước anh thường hút thuốc. Thứ nhất, hút thuốc để giải tỏa cô đơn,
thứ hai là để nâng cao tinh thần.

Cố Uyên thường ngày lạnh lùng
chững chạc, lại hút thuốc, tựa vào trên tường, làm cho người ta cảm thấy một loại bi thương thảm thiết không cách nào che giấu cùng tĩnh mịch.

Có người hút thuốc lá thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy tang thương, có người hút thuốc lại làm cho người ta cảm thấy u buồn, có người hút
thuốc lại cho người ta cảm giác chính là tiểu lưu manh côn đồ. Cố Uyên
đều không phải là ba loại này. Không biết làm sao hình dung cảm giác khi nhìn Cố Uyên hút thuốc, dường như không thích hợp, lại như vừa khéo phù hợp hài hòa. Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, Ngụy Thư Vọng cùng một y tá đi ra:

“Anh ba, máu đã dùng hết rồi. Chị dâu mất máu quá nhiều.”

“Tôi thuộc nhóm màu RH âm tính, tôi tới trước đi.” Lâm Thiển Tuyết đi theo y tá kia vào phòng tiếp máu chuyên biệt bên cạnh.

Rất nhanh đã nhìn thấy y tá cầm một túi máu đi ra: “Cô ấy mới vừa hiến máu, có chút suy yếu ngủ ở bên trong.” Mộ Trường Phong vội vàng đi vào.

Ngụy Thư Vọng nhìn túi máu trong tay y tá, biết đây đã là cực hạn của một
người, tuyệt đối không thể rút thêm nữa, nếu không sẽ dẫn đến nguy hiểm
tính mạng. Nhưng từng này máu còn chưa đủ: “Còn chưa đủ.”

“Đến lượt tôi, tùy tiện rút bao nhiêu thì rút.” Âu Dương Nhất Phàm đứng dậy. Điếu thuốc mà Cố Uyên đưa cho anh ta đã nằm trong thùng rác bên cạnh.

“Cùng tôi đi vào.” Y tá đưa bịch máu cho Ngụy Thư Vọng xong, hướng về phía Âu Dương Nhất Phàm gật đầu một cái, ý bảo Âu Dương Nhất Phàm theo sau. Vẫn là căn phòng kia, Âu Dương Nhất Phàm bị rút một lượng máu tương tự,
nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông. Âu Dương Nhất Phàm cũng không có
phản ứng quá lớn, tự mình đi ra ngoài, đứng ở ngoài phòng giải phẫu,
cùng mọi người chờ đợi.

“Tôi nợ anh .” Cố Uyên nói, cặp mắt vẫn
không rời khỏi cửa phòng giải phẫu. Nhưng ai cũng biết, đây chính là nói chuyện với Âu Dương Nhất Phàm.

Tôn Tôn mặc dù không biết vướng
mắc giữa Âu Dương Nhất Phàm cùng Từ Du Mạn nhưng lúc Từ Du Mạn và Cố
Uyên kết hôn, Âu Dương Nhất Phàm trắng trợn như vậy muốn cướp dâu, ấn
tượng của Tôn Tôn và Cố Bác đối với Âu Dương Nhất Phàm tự nhiên cũng
khắc sâu.

“Anh là mắc nợ tôi.” Đoạt đi cô gái mà anh ta yêu, sao lại không phải thiếu nợ anh ta chứ.

Cố Uyên không nói gì, anh biết chuyện Âu Dương Nhất Phàm nói cùng chuyện
anh nói không phải là một. Hiện tại anh không muốn thảo luận vấn đề này
cùng Âu Dương Nhất Phàm. Chờ Mạn Mạn tỉnh, anh sẽ nói rõ cùng Âu Dương
Nhất Phàm, rốt cuộc là thiếu hay không.

Ngụy Thư Vọng đi ra trong sự kỳ vọng của mọi người. Nhìn thấy Cố Uyên, trong con ngươi Ngụy Thư Vọng có áy náy rõ ràng: “Tôi…”

Cố Uyên vổ vổ bả vai Ngụy Thư Vọng: “Nói đi.”

“Em đã tận lực nhưng có thể tỉnh lại hay không phải xem ý chí của chị ấy.
Nhưng em cảm thấy ý chí của chị ba rất mạnh mẽ. Dường như vừa hy vọng
tỉnh lại, lại không muốn tỉnh lại. Thật sự em học tâm lý học nhiều năm
như vậy, chưa từng gặp qua tình huống như thế.” Ngụy Thư Vọng chuyên
khoa ngoại lâm sàng, kiêm Tâm Lý Học. Trong giới tâm lý học, hiện tại
cũng có chút danh tiếng.

“Ừ.” Cố Uyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có thể đi vào không?”

“Vào đi. Nhưng một mình anh đi vào là được rồi.”

Cố Uyên nhìn Tôn Tôn và Cố Bác nói:

“Cha, mẹ, mọi người về trước đi, nơi này con trông là được rồi.”

“Vậy con cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Tôn Tôn dặn dò. Bọn họ ở lại chỗ này
cũng không giúp được gì, nơi này để lại cho hai vợ chồng nó thôi.

“Dạ.”

Từ lúc đến nơi này, Cố Bác ngay cả một câu cũng chưa nói đã rời đi. Nhưng
sự quan tâm mọi người đều có thể thấy được.Tiễn Tôn Tôn cùng Cố Bác, Cố
Uyên nhìn về phía Hàn Minh:

“Nơi này không có chuyện gì rồi, anh
về trước đi. Trông chừng ông nội giúp em.” Không biết có thật sự vụt
thây hay không. Có điều dù là vụt thây cũng không có gì đáng ngại. Rơi
vào trong tay ông, cũng không chỉ là vụt thây đơn giản như vậy.

“Ừ. Cần anh giữ người đàn ông kia lại không?” Hàn Minh hỏi. Cái người tới báo án.

“Giữ lại, em tới xử lý.” Nói xong, Hàn Minh gật đầu một cái, rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài chỉ còn lại Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm hai người. Lúc này Âu Dương Nhất Phàm xông lên, muốn đánh anh. Anh tránh được một quyền của
Âu Dương Nhất Phàm.

“Lúc này tôi không muốn đánh nhau với anh.” Anh không có tâm tình đó.

Âu Dương Nhất Phàm nào có để ý tới Cố Uyên nói cái gì. Hắn nghĩ đến Cố
Uyên khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, anh ta đã làm cái gì chứ?
Bảo vệ Mạn Mạn như vậy sao? Âu Dương Nhất Phàm rất tức giận. Cố Uyên né
tránh một quyền của anh ta xong, Âu Dương Nhất Phàm lại huy động quả đấm của mình.

Vừa lúc, tâm tình của Cố Uyên cũng cực kỳ khó chịu.
Được, muốn đánh, vậy thì đánh một trận là được. Cố Uyên không né tránh
nữa, bắt đầu phản kháng tấn công, chủ động xuất kích. Anh một quyền tôi
một cước, hai người đánh nhau.

Y tá định tiến lên khuyên can,
bệnh viện đâu phải nhà của bọn họ, nhưng bị Ngụy Thư Vọng ngăn cản:
“Không cần để ý đến bọn họ. Dù sao nơi này cũng không có bệnh nhân.”

“Vâng” Vẫn là bác sĩ Ngụy tốt hơn, ôn tồn nho nhã, sẽ không giống mấy người
không có phẩm chất như vậy. Y tá ánh mặt si mê nhìn bóng lưng của Ngụy
Thư Vọng ở phía trước.

Đáng thương cho Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm, hai người bình thường đều được người ta theo đuổi ái mộ, đều là
thân sĩ như vậy, hôm nay lại bị một y tá nhỏ chê bai. Cũng may bọn họ
cũng không biết.

Mộ Trường Phong nghe tiếng đánh nhau, đi ra đã
nhìn thấy là Âu Dương Nhất Phàm đang đánh nhau với Cố Uyên, cũng không
nhảy ra khuyên can mà ở một bên xem kịch vui. Nếu có rượu có đồ nhắm thì càng thêm hoàn mỹ.

Mộ Trường Phong vẫn luôn không thích Âu Dương Nhất Phàm, thấy Âu Dương Nhất Phàm bị Cố Uyên đánh, trong lòng ngược
lại có chút vui sướng. Mặc dù còn có một chút áy náy nho nhỏ, dù sao Âu
Dương Nhất Phàm là anh thông báo tới.

Nhìn thấy Cố Uyên bị Âu
Dương Nhất Phàm đánh, Mộ Trường Phong cũng có chút vui vẻ. Dù sao Mạn
Mạn gả cho Cố Uyên, chính là bà xã của Cố Uyên, nhưng cậu ta không chăm
sóc tốt Mạn Mạn, khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, đáng bị đánh.
Cho nên Mộ Trường Phong sẽ không ngốc mà đi khuyên can đâu.

Đánh
được gần nửa giờ rồi, kịch hay cũng xem chán chê rồi. Mộ Trường Phong đi lên, kéo ra hai người Cố Uyên và Âu Dương Nhất Phàm vẫn còn đang quấn
lấy đánh nhau. Đánh nữa mà xảy ra chuyện, Mạn Mạn tỉnh lại anh làm sao
ăn nói với cô?

“Cậu vào nhìn Mạn Mạn đi.” Mộ Trường Phong nhìn Cố Uyên không bị thương gì, ngược lại người bị thương tương đối nghiêm
trọng là Âu Dương Nhất Phàm. Lần trước lúc anh và Cố Uyên đánh nhau,
cũng không thấy Cố Uyên quá lợi hại. Xem ra, người anh nên lo lắng là Âu Dương Nhất Phàm mới đúng.

Cố Uyên sửa sang lại quần áo của mình
một chút, đi vào phòng bệnh của cô. Từ Du Mạn hô hấp rất yếu ớt, quả
thật giống như không có hít thở. Nếu không phải nhìn thấy máy móc ở bên
cạnh biểu hiện tim đang đập, anh thiếu chút cũng đã nằm ở trên giường,
là thi thể chết đi rồi. Cố Uyên ngồi bên giường, cầm bàn tay của cô đặt ở bên môi:

“Mạn Mạn, em nghe thấy anh nói không?” Cố Uyên hôn một cái lên mu bàn tay hơi lạnh lẽo của cô.

“Mạn Mạn, tại sao không muốn tỉnh lại? Em rất dũng cảm mà Mạn Mạn, tên súc sinh kia cũng không làm ra chuyện gì với em.”

Cố Uyên đoán được có khả năng chính là bởi vì tên biến thái. Anh nhớ, lúc
anh đến, bộ dáng Mạn Mạn quần áo không chỉnh tề. Còn nữa, cho dù đã bất
tỉnh nhân sự, cô vẫn nhíu chặt chân mày. Rất có thể Mạn Mạn không muốn
đối mặt với chuyện này.

“Mạn Mạn, em bây giờ đã an toàn rồi, ở
bên cạnh em chính là anh, ông xã của em này, Mạn Mạn. Mạn Mạn, em nếu
không tỉnh lại, ông xã của em sắp khóc rồi. Còn chưa nhìn thấy ông xã
của em khóc có bộ dạng thế nào à?” Cố Uyên cười nói nhưng nụ cười kia
xem ra còn khó coi hơn khóc.

“Mạn Mạn, em nếu không tỉnh lại thì anh làm thế nào bây giờ? Em bảo chúng ta phải làm thế nào?”

“Mạn Mạn, chúng ta còn có cuộc sống dài như vậy, không thể vì chút chuyện
này mà buông tha, phải không em? Em xem, em còn chưa học đại học, đúng
rồi, thư thông báo trúng tuyển của đại học G đã đến rồi. Chúng ta còn
chưa có con, còn chưa nhìn thấy con của chúng ta trưởng thành, chưa nhìn thấy đối phương tóc dần dần hoa râm, chưa cùng nhau chống gậy, đi trên
bờ cát ngắm trời chiều. Cuộc đời của chúng ta còn rất dài, trong sinh
mệnh của chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm.”

“Mạn Mạn, chẳng lẽ em lại thật sự muốn nhìn thấy một mình anh cô đơn tới già cả đời sao?”

“Mạn Mạn, nhanh tỉnh lại, có được không? Anh không chịu nổi khi nhìn thấy em nằm ở đây không nhúc nhích.” Cố Uyên vẫn không ngừng nói chuyện, vừa
nói nước mắt cũng chảy ra.

“Là anh không tốt, đều là anh không
tốt. Tại sao anh lại tắt máy, sao lại để em không tìm được anh? Anh tại
sao lại đi chứ? Đều là tại anh, đều là lỗi của anh. Em tỉnh lại đi, cứ
đánh anh, mắng anh, hoặc mở mắt nhìn anh cũng được. Nếu em có chuyện gì, anh cũng không sống được. Anh sẽ đi theo em, mặc kệ em ở đâu.”

Cảm xúc của Cố Uyên trở nên hơi kích động. Ngưng một lát, anh mới tỉnh táo lại.

“Mạn Mạn, hôm nay là sinh nhật của em. Nhưng anh lại không bảo vệ được em.”

“Mạn Mạn, anh thật sự rất sợ, sợ cứ như vậy không thấy được em nữa.” Anh
thực sự sợ hãi, trái tim anh sắp ngừng đập. Nước mắt đàn ông không dễ
rơi, chỉ là chưa tới mức quá đau lòng thôi. Giờ khắc này, chỉ thấy từng
giọt nước mắt trong suốt óng ánh chậm rãi từ trong hốc mắt anh chảy ra
ngoài, theo gương mặt chảy xuống. Rơi xuống đất, văng lên bọt nước nho
nhỏ, không nhìn thấy.

Cố Uyên vẫn canh giữ bên cạnh Từ Du Mạn, thức ăn Tôn Tôn đưa tới cho anh, anh chỉ tùy tiện ăn một chút đã buông bát đũa xuống.

“Con ăn ít như vậy đã đủ rồi sao?” Tôn Tôn lo âu nói. Bà không muốn con dâu còn chưa tỉnh, con trai lại xảy ra chuyện gì.

“Không ăn được. Không sao đâu mẹ, con biết phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể chăm sóc tốt cho Mạn Mạn.” Cố Uyên nói.

“Mẹ, mẹ trước trở về đi, nơi này có con trông chừng là được rồi.”

“Con trai, con về nghỉ một lát đi, nơi này mẹ coi chừng, con cũng trông nom
cả một buổi tối rồi, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.”

“Không sao, trước kia khổ hơn cũng qua được mà.” Khi anh tham gia huấn luyện
trong rừng, đều là mấy ngày mấy đêm ngủ cũng không dám ngủ. Trong rừng
chẳng những phải lo nghĩ tổ chức sắp xếp của kẻ địch, còn phải cẩn thận
đề phòng một vài thứ trong rừng rậm có thể gây tổn thương tính mạng cho
con người. Dưới tình huống như vậy, nhiều nhất chỉ là chợp mắt, cũng
không dám ngủ.

“Vậy con chú ý nghỉ ngơi đi.” Tôn Tôn thu dọn đồ
xong, mới lưu luyến rời khỏi. Con trai là do bà sinh ra, ai có thể hiểu
rõ con trai hơn bà? Chuyện Cố Uyên đã quyết định, mặc kệ người khác
khuyên như thế nào cũng khuyên không được. Chính là cố chấp như vậy đấy.

Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết cũng đã về thành phố A, bọn họ còn
phải chăm sóc mấy bé con nhà họ. Âu Dương Nhất Phàm ngược lại ở lại nơi
này, giống như ở lỳ chỗ này, mặc kệ như thế nào cũng không đi.

Ban ngày, Âu Dương Nhất Phàm sẽ tới bệnh viện nhìn Từ Du Mạn, buổi tối Âu
Dương Nhất Phàm đến khách sạn nghỉ ngơi. Nếu không phải Cố Uyên ban ngày và buổi tối đều canh giữ ở nơi đó, thì bộ dạng Âu Dương Nhất Phàm cũng
giống như một người đàn ông yêu thương vợ con sâu sắc. Nói không chừng,
dường như nếu Cố Uyên không trông nom ở đó, thì ngay cả buổi tối Âu
Dương Nhất Phàm cũng sẽ không rời đi.

Cố Uyên cũng không để ý đến Âu Dương Nhất Phàm, hắn muốn làm thế nào thì làm, Cố Uyên bây giờ đâu
còn tâm tư đi trông nom Âu Dương Nhất Phàm như thế nào. Từ Du Mạn đã hôn mê nửa tháng, trải qua kiểm tra chồng chất, cái gì cũng rất tốt, cũng
không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn hôn mê, không ai có biện pháp gì để cô
tỉnh lại.

Cố Uyên chỉ ngủ hai ba tiếng một ngày, toàn bộ thời
gian không ngừng canh giữ bên cạnh cô, cẩn thận chăm sóc cô. Tất cả
chuyện vụn vặt trong sinh hoạt của cô, anh đều tự làm lấy. Anh nói để
cho những y tá kia làm anh không yên lòng.

Mỗi ngày Cố Uyên đều
sẽ ở bên cạnh Từ Du Mạn trò chuyện với cô. Chỉ đơn giản là hi vọng cô
mau tỉnh lại, còn có anh như thế nào. Âu Dương Nhất Phàm nhìn vào trong
mắt, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

Sau trải qua chuyện
này, Âu Dương Nhất Phàm lại muốn đoạt lại Từ Du Mạn một lần nữa, Cố Uyên không cho cô hạnh phúc. Nhưng thời gian dài như vậy chính anh ta cũng
cảm thấy có chút tự ti rồi. Nếu để cho anh ta trông nom tại chỗ này, nói chuyện với cô, giúp cô lau người gì đó, anh ta tuyệt đối làm không kém
so với Cố Uyên, nhưng muốn anh ta làm mấy chuyện này, có lẽ anh ta không làm được.

Một y tá từ phòng
bệnh VIP trở lại phòng trực ban. Mới vừa đi vào liền bị một đám y tá vây quanh. Các y tá đều hưng phấn, mang vẻ si mê hỏi:

“Thấy anh chàng đẹp trai đó không? Tôi đã nói anh ấy rất tuấn tú mà.”

“Đúng vậy, người đó là quá đẹp trai xuất sắc rồi.”

Một y tá xông tới: “Tôi cảm thấy cô gái nằm trên giường bệnh thật hạnh
phúc. Nếu tôi chính là cô gái kia, khẳng định hận không thể lập tức tỉnh lại.”

“Tôi chưa từng nhìn thấy qua một người đàn ông đẹp trai
như vậy, có tiền như vậy lại có thể biết làm những chuyện này. Đừng nói
bình thường cô gái kia ăn đều là do người đàn ông đẹp trai này đút cho,
chính là lau người cho cô ấy, đổ đại tiểu tiện cho cô ấy cũng là anh ta
tự mình làm hết, thật sự tốt đến không có thiên lý.”

Các cô làm y tá ở một bệnh viện lớn như vậy, mỗi ngày có thể tiếp xúc với không biết bao nhiêu người có tiền rồi. Nhưng người vừa đẹp trai lại có tiền cũng
không phải rất nhiều, tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là
không có. Có điều những người đàn ông mà trước kia họ tiếp xúc trên căn
bản đều trực tiếp mời một hộ lý tới giúp chăm sóc bệnh nhân, thỉnh
thoảng tới thăm một chút là được, đâu có gặp qua một người đàn ông đẹp
trai, có tiền, lại còn chăm sóc vợ tỉ mỉ chu đáo một bước không rời như
vậy chứ.

“Lần đó ở nhà ăn, tôi nhìn thấy người đàn ông kia lấy
cơm rồi liền bỏ đi, cũng không ăn, xem ra hình như là thích sạch sẽ. Tại sao chính mình còn có thể đích thân làm những chuyện này? Xem ra, anh
ta thật sự rất yêu cô gái nằm trên giường bệnh kia.”

“Aiz, tại sao đàn ông tốt đều là của người khác chứ?” Dứt lời một y tá cảm thán nói.

Trong phòng trực ban, tất cả mọi người ríu rít bàn tán không ngừng, đề tài
vẫn luôn xoay quanh Cố Uyên không hề chuyển hướng. Người duy nhất không
thỉnh thoảng tham dự vào cuộc bàn tán của các cô ấy chính là tiểu Vi,
cũng chính là cô y tá ái mộ Ngụy Thư Vọng, người đã từng xem thường Cố
Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm.

“Lại nói, thật ra bác sĩ Ngụy của
chúng ta cũng rất tuyệt. Người đàn ông kia cho dù tốt hơn nữa cũng là
của người khác rồi, bác sĩ Ngụy của chúng ta vẫn còn độc thân nha.” Một y tá chợt nói.

“Ha ha, đúng thế. Nghe nói, hình như bác sĩ Ngụy và người đàn ông kia là bạn tốt.”

“Ha ha, những anh chàng đẹp trai có mối quan hệ. Nếu không phải người đàn
ông kia đã có vợ, aiz, thật ra đem bác sĩ Ngụy của chúng ta đặt lại gần
người đàn ông kia xem ra vẫn là rất vui tai vui mắt nha, ha ha.” Hủ nữ.
Chỗ nào có phụ nữ thì có tình cảm mãnh liệt.

“Hì hì, cô đọc tiểu
thuyết đam mỹ nhiều quá rồi, nhìn thấy hai anh đẹp trai liền suy nghĩ
theo phương diện kia.” Một y tá khác cười nhạo nói.

“Cô không phải nói tôi cho cô mượn mấy quyển tiểu thuyết đam mỹ kia sao, cô không đọc sao.”

“Đọc một chút rồi nhưng tôi không khoa trương như cô, có được không?”

“Nói thật, hai người đàn ông đẹp trai đi cùng một chỗ không nghĩ theo phương diện kia thì cũng cảm thấy không bình thường, thật có lỗi với soái ca.
Nhớ rõ đồng chí Hạ Hà thân ái của chúng ta cũng đã nói, hủ nữ , chính là hai soái ca ở chung một chỗ sẽ nói thành tình cảm mãnh liệt, nhưng nếu
hai người đàn ông xấu xí ở chung một chổ, hắc hắc, đó chính là ghê tởm.
Lời này nói thật sâu sắc.” Nói đến Hạ Hà, hai mắt của y tá kia càng hiện đầy hoa đào, nếu linh hồn có thể xuất khiếu, linh hồn của cô ta rất có
thể đã xuất khiếu đi tìm Hạ Hà rồi.

“Lời nói của Hạ Hà vẫn luôn rất thấu triệt rất sắc bén .” Chỉ cần là hủ nữ, có lẽ không có mấy người không thích Hạ Hà .

Lúc này y tá trưởng tới. Tất cả mọi người động tác nhanh chóng trở về vị
trí của mình, đoan đoan chính chính, không giống như vừa rồi những người xúm lại một chỗ bàn luận kịch liệt

Y tá trưởng tuần tra một vòng xong, chuẩn bị rời đi. Lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, đã nhìn
thấy y tá trưởng xoay người lại, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường:

“Đem ebook của mấy tiểu thuyết đam mỹ đẹp mắt mà các cô thu gom được gửi tới hộp thư của tôi, lập tức thi hành.”

“. . . . . .” Đây là y tá trưởng của họ sao? Không ngờ, y tá trưởng cũng là…hủ nữ.

“Tôi phải đi truyền nước biển cho cô gái hạnh phúc đó.” Từ Du Mạn mỗi ngày
đều phải truyền nước biển. Trên căn bản ăn không vô thứ gì, đương nhiên
vẫn phải dựa vào truyền nước biển để duy trì các loại cân bằng sinh lý
của thân thể, còn có chất dinh dưỡng tất yếu nữa.

“Ừ.” Tất cả mọi người hâm mộ cô y tá này. Ô… ô…, lại có thể nhìn thấy trai đẹp rồi.

Y tá mới vừa rời đi, rất nhanh liền vẻ mặt vội vã chạy vào. Chạy đến cửa
phòng trực ban thì bất động. Tay vịn chặt cửa, thở hồng hộc nói:

“Này, này, cô gái kia tỉnh rồi.”

“. . . . . .”

Trong phòng bệnh, Cố Uyên kích động nhìn Từ Du Mạn mở hai mắt ra. Đôi tay run rẩy vuốt ve gò má của cô:

“Mạn Mạn… Mạn Mạn… Mạn Mạn.”

Đã nói không ra những lời khác nữa, chỉ một mực kêu tên Từ Du Mạn. Có lẽ,
chỉ có như vậy, mới có thể biểu đạt sự xúc động trong lòng anh. Từ Du
Mạn tỉnh lại, đã nhìn thấy Cố Uyên si ngốc nhìn cô.

Không phải Cố Uyên trong ấn tượng của cô nữa, Cố Uyên trong mắt cô lúc này không còn
vẻ hăng hái của lúc trước, không còn lạnh nhạt thanh nhã như thường
ngày, râu ria của anh đã dài ra rồi, trước kia chuyện này tuyệt đối là
không có khả năng. Mắt quầng thâm cũng rất sâu, vừa nhìn liền biết không nghỉ ngơi đầy đủ.

Từ Du Mạn nhìn dáng vẻ Cố Uyên như vậy có chút đau lòng. Vươn tay muốn sờ lên râu ria của anh, nhưng cô chợt nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay lại thu tay về.

Cố Uyên lập tức bắt được tay của cô, không để cho cô lùi bước. Đem tay của cô để ở bên môi, hôn khe khẽ lên:

“Mạn Mạn, rốt cuộc em đã tỉnh.”

“Ừ, em tỉnh rồi.” Từ Du Mạn hơi mỉm cười nói.

“Anh cũng gầy đi rồi, không tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh không phải cố ý để cho em sau khi tỉnh lại thấy đau lòng chứ.” Từ Du Mạn trêu ghẹo nói.

Từ Du Mạn nhìn thấy Cố Uyên như vậy, chính là khúc mắc có nhiều hơn nữa cũng buông xuống. Cô cũng may không bị gì cả,.

“Chính là muốn em đau lòng, ai bảo em thời gian dài như vậy cũng không tỉnh
lại. Em không tỉnh lại, anh ăn không được, ngủ không được, em nên cảm
thấy đau lòng.” Cố Uyên thấy cô đã thả lỏng, anh cũng thả lỏng một chút. Đã không sao rồi, không cần khẩn trương nữa.

“Được rồi, em rất
đau lòng. Nhưng anh mau trở về tắm rửa đi, sửa soạn lại một chút. Anh
rất lâu không sửa soạn chỉnh tề, thật là hôi.” Cố Uyên thích sạch sẽ lại có thể chịu được như vậy.

“Em cho rằng em có thể tốt hơn anh chỗ nào?” Cố Uyên liếc cô một cái. Anh cách một ngày vẫn tắm một lần, có
được không? Chỉ là không cạo râu mà thôi.

Từ Du Mạn vén chăn lên, cầm lấy tóc đưa lên mũi ngửi một cái, rất hôi.

“Chúng ta vẫn là nhanh về nhà thôi.”

“Được.”

Nghe nói Từ Du Mạn đã tỉnh rồi, Tôn Tôn, Cố Bác, dĩ nhiên còn có ông cụ Cố
lập tức chạy tới bệnh viện, tới đón con dâu, cháu dâu của bọn họ về nhà.

“Ông nội, ba, mẹ.” Thấy ba người đi vào phòng bệnh, Từ Du Mạn có chút ngượng ngùng nói:

“Những ngày qua làm phiền mọi người rồi.”

“Phiền toái cái gì? Không phiền toái, chỉ cần con tỉnh lại là tốt rồi. Nếu còn không tỉnh, con trai mẹ chỉ sợ cũng muốn cùng ngủ với con.” Tôn Tôn
nói.

Từ Du Mạn nghe Tôn Tôn nói, liếc mắt nhìn Cố Uyên. Biết anh
thâm tình là một chuyện, nghe người khác nói ra lại là một chuyện khác,
cô cảm động đến tột đỉnh.

“Mẹ, đừng nói nữa. Giúp Mạn Mạn làm thủ tục xuất viện đi, chúng con về nhà.” Cố Uyên ôm Từ Du Mạn vào trong
ngực. Không chỉ có anh gầy đi, những ngày này cô cũng gầy đi không ít.
Rõ ràng không có bao nhiêu thịt, còn gầy nữa cũng sắp chỉ còn lại xương
thôi.

“Quá nhẹ rồi, trở về nhất định phải cho em ăn đến trắng trẻo mập mạp mới được.” Cố Uyên nói.

“Được được, mẹ lập tức đi làm ngay.” Tôn Tôn lập tức đi ra ngoài làm thủ tục
xuất viện. Những ngày này, không chỉ có Từ Du Mạn chưa từng về qua nhà,
ngay cả Cố Uyên, trừ trở về tắm rửa, cũng không lại ở nhà.

Lúc Cố Uyên cùng Từ Du Mạn đều ở thành phố A, cũng không ở nhà nhưng đều không cảm thấy cái gì, nhưng lần này hai đứa không ở nhà, cảm thấy trong lòng trong phòng trống trải như vậy, một chút sắp xếp cũng không có, cảm
giác rất vắng lạnh. Rốt cuộc sắp về nhà rồi, Tôn Tôn vô cùng kích động.

Âu Dương Nhất Phàm ở ngoài cửa, nhìn thấy người một nhà bên trong, đột
nhiên cảm thấy, mình thật sự là người ngoài, hoàn toàn không thể đi vào, anh bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. Mạn Mạn vẫn không tha thứ cho
anh, như vậy anh còn có tư cách gì mà nói Cố Uyên chứ? Anh mới là người
thật sự khiến Mạn Mạn đau lòng khổ sở, anh chính là một tên khốn kiếp.

Âu Dương Nhất Phàm buông tha, cái gì cũng buông tha, mặc dù anh vẫn yêu Từ Du Mạn như vậy. Âu Dương Nhất Phàm nghĩ Cố Uyên có thể cho Từ Du Mạn
hạnh phúc. Như vậy anh nên rút lui thôi, cũng là cho Cố Uyên thêm một cơ hội. Nếu như lần sau Cố Uyên khiến Mạn Mạn lại xảy ra chuyện gì, cho dù là trói, anh cũng nhất định phải trói cô trở về bên cạnh anh. Cho dù
Mạn Mạn không vui, anh cũng nhất định sẽ làm như vậy.

Hiện tại
Mạn Mạn đã tỉnh, như vậy, cũng không có chuyện của anh nữa. Những ngày
này, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Mạn Mạn ở khoảng cách gần như vậy,
anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Bây giờ là lúc anh trở về rồi. Từ Du Mạn
nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm ở cửa. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết
mình có thể tỉnh lại, ít nhiều là nhờ Âu Dương Nhất Phàm.

“Anh Âu Dương.” Từ Du Mạn gọi.

Lời nói của Từ Du Mạn liền khiến bước chân của Âu Dương Nhất Phàm dừng lại. Âu Dương Nhất Phàm nói không ra trong lòng là cảm giác gì, dường như
tất cả mọi âm thanh trong trời đất đều không còn, chỉ còn lại tiếng gọi
‘anh Âu Dương’ của cô. Đã bao lâu rồi, sắp ba năm rồi, gần ba năm không
được nghe thấy Mạn Mạn gọi anh như vậy nữa.

Âu Dương Nhất Phàm
hai tay nắm chặt, tốc độ tim đập tăng lên kịch liệt. Nhưng Âu Dương Nhất Phàm không dám quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế lúc đầu, giống như một
pho tượng, không hề nhúc nhích. Cũng có thể nói là mất đi năng lực nhúc
nhích.

Âu Dương Nhất Phàm không dám quay đầu lại, anh sợ. Anh sợ
quay đầu lại, nhìn thấy vẫn là nụ cười của người một nhà ở bên trong,
nhìn thấy vẫn là sự ấm áp không cách nào ngăn trở của người một nhà ở
bên trong, nhìn thấy vẫn là sự vui vẻ đoàn tụ mà người ngoài không cách
nào xen vào. Anh sợ, đây chỉ là anh nghe nhầm. Bên trong chính là Mạn
Mạn cùng Cố Uyên quan tâm lẫn nhau, không hề có chuyện của anh.

“Anh Âu Dương.”

Lần này, Âu Dương Nhất Phàm nghe thấy được, không phải nghe nhầm, là Mạn Mạn gọi anh lần nữa, thật sự là cô gọi anh lần nữa.

Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm xoay người lại. Cô mắt tinh nhìn
thấy trên gương mặt của Âu Dương Nhất Phàm có chút nước đọng, dưới ánh
mặt trời có chút phản quang, thoạt nhìn lấp lánh phát sáng.

Nhìn thấy điểm này, Từ Du Mạn càng thêm yên tâm, cười nói với Âu Dương Nhất Phàm:

“Anh Âu Dương, anh có phải ghét bỏ chỗ em có mùi, cho nên cũng không muốn đi vào hay không?”

“Không phải, dĩ nhiên không phải.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng phủ nhận nói.
Anh làm sao có thể ghét bỏ chứ? Anh hy vọng có thể đi vào trong biết
nhường nào. Âu Dương Nhất Phàm vội vàng bước qua cửa phòng, anh vừa rồi
một lần muốn vượt qua cửa phòng nhưng không có cái dũng khí đó.

Một bước đi qua, giống như dùng sức lực toàn thân của anh. Cố Bác cùng ông
cụ Cố một câu cũng không nói, lúc Âu Dương Nhất Phàm tiến vào, hai người đồng thời đi ra ngoài. Nơi này vẫn nên nhường lại cho người trẻ tuổi.

“Mạn Mạn.”

“Dạ, anh Âu Dương. Ngồi đi.” Từ Du Mạn chỉ cái ghế bên giường.

“Được… được.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng ngồi xuống. Bởi vì quá mức kích động hay là sao đó mà thiếu chút nữa Âu Dương Nhất Phàm ngồi sai vị trí, ngã xuống đất.

“Ha ha. Cái ghế này không phải bị hỏng rồi chứ.” Từ Du Mạn trêu chọc nói.

“Không có ,không có.” Âu Dương Nhất Phàm có chút xấu hổ. Làm sao lại không
khống chế được bản thân chứ? Xem đi, ở trước mặt Mạn Mạn bị xấu mặt rồi.

“Anh Âu Dương, thật xin lỗi.” Từ Du Mạn đột nhiên nói xin lỗi, khiến Âu Dương Nhất Phàm thất kinh, suýt chút nữa ngã xuống.

“Mạn Mạn, em nói cái gì vậy? Cái gì mà xin lỗi chứ?” Âu Dương Nhất Phàm nghi ngờ hỏi. Vẫn luôn là anh có lỗi với Mạn Mạn, hôm nay sao cô lại nói xin lỗi với anh đây?

“Anh Âu Dương, cám ơn anh.” Cám ơn anh đã cứu em.

“Mạn Mạn.” Âu Dương Nhất Phàm nhíu mày một cái, vẫn không hiểu ý nghĩa câu
nói ‘thật xin lỗi’ của cô. Nói cám ơn thì dễ hiểu, nhưng còn ‘thật xin
lỗi’, không phải không thể nào nói sao.

“Mạn Mạn, rốt cuộc là thế nào?” Âu Dương Nhất Phàm muốn vươn tay ra cầm lấy tay của cô nhưng nhìn Cố Uyên, vẫn là bỏ qua.

“Là em hiểu lầm anh. Đêm đó, chúng ta chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Thật ra thì cũng có, chính là thân mật sờ sờ, nhưng biết rằng không đi
đến bước cuối cùng là được.

“Không xảy ra chuyện gì?” Âu Dương
Nhất Phàm lặp lại. Tại sao khi biết mình cùng Mạn Mạn không xảy ra
chuyện gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, có chút trống trải đây.

“Vâng.” Từ Du Mạn áy náy nói: “Là em hiểu lầm anh.”

“A, hoá ra là như vậy à.” Âu Dương Nhất Phàm chợt nở nụ cười, trong nụ cười có chút thê lương. Thì ra chính mình và Mạn Mạn thật sự không có một
chút quan hệ nào. Thật sự một chút dính dáng cũng không có. Vốn đang cho rằng ít nhất còn có vài thứ gắn kết bọn họ với nhau nhưng lại không có.

“Cho nên chúng ta sau này vẫn là bạn, được không?”

“Ừ, dĩ nhiên.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng nói. Anh chỉ có thể là bạn của cô. Có điều như vậy cũng tốt, cũng tốt.

“Anh Âu Dương.”

“Thứ lỗi. Công ty anh còn có việc, không thể nói chuyện tiếp với em, anh về
trước đây. Có thời gian anh sẽ tới Bắc Kinh thăm em.” Âu Dương Nhất Phàm chợt có loại kích động muốn trốn chạy.

“Được.” Âu Dương Nhất Phàm rời đi, không biết là vui vẻ hay là đau lòng rời khỏi Bắc Kinh.

Thủ tục rất nhanh đã làm xong, Cố Uyên bế Từ Du Mạn ra xe. Cô ngồi trên xe, bách vị tạp trần.

“Ông xã, em nằm bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, hơn nửa tháng thôi.” Đối với anh mà nói này hơn nửa tháng này
tương đương với nhiều năm đã trôi qua vậy. Tục ngữ đã nói ‘sống một ngày bằng một năm’, thời điểm canh giữ bên Mạn Mạn, anh mới chân chính có
thể cảm nhận được sự đau khổ của ‘sống một ngày bằng một năm’. Không,
đây so với ‘sống một ngày bằng một năm’ còn khổ sở hơn vạn phần. Anh cảm thấy chính mình dường như là bị nướng trong hỏa lò, mỗi độ là một năm.

“Thời gian qua vất vả cho anh rồi.”

“Không vất vả.” Vẫn là câu nói chỉ cần Mạn Mạn có thể tỉnh lại, cái gì cũng được. Tất cả đều đáng giá.

“Người kia… chết chưa?”

“Chết rồi. Lúc tụi anh tìm đến em, hắn cũng đã chết rồi. Em không có chuyện
gì, không cần lo lắng.” Trong lòng biết rõ Mạn Mạn rất có thể cũng là
bởi vì nguyên nhân này cho nên mới chậm chạp không chịu tỉnh lại, cho
nên mới dè dặt như vậy. Mạn Mạn , dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không
thể buông cô ra. Thật là đồ ngốc mà.

“Vậy thì tốt.” Tảng đá đè ép trong lòng Từ Du Mạn cũng rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

“Đều là em không tốt, không có một chút cảnh giác, cho nên mới gặp phải
chuyện như vậy.” Tại sao lúc ấy cô phát hiện ra điều bất thường, lại
không lập tức có phản ứng chứ.

“Không phải, là lỗi của anh. Anh
không nên tắt máy.” Vì thế Cố Uyên vẫn luôn rất hối hận. Nếu Mạn Mạn
thật sự không thể tỉnh lại, như vậy anh nhất định sẽ mãi ở bên cô. Đây
tất cả đều bởi vì sơ suất của anh mới có thể tạo thành hậu quả như thế.

“Anh tại sao lại tắt máy chứ?” Từ Du Mạn nghĩ tới ngày đó gặp chuyện không
may, cô gọi điện thoại cho Cố Uyên, liên tục đều là tắt máy tắt máy,
không gọi được. Nói đến tắt máy, cô liền nghi ngờ hỏi.

“Anh vốn
muốn cho em một bất ngờ. Bởi vì lo rằng chỉ cần em vừa hỏi, anhkhông
nhịn được nói cho em biết, cho nên mới quyết định tắt máy. Hơn nữa mẹ
bảo cũng không nói cho em biết. Xế chiều hôm đó anh mới đến đón em. Chị
Từ nói em đã đi về, anh…”

Nhìn dáng vẻ Cố Uyên khổ sở như vậy, giống như người gặp chuyện không may chính là anh vậy. Từ Du Mạn ôm lấy anh:

“Không có chuyện gì, chúng ta đều không sai. Chỉ là vận khí không tốt mà
thôi.” Aiz, còn phải để người bị thương là cô an ủi anh, nhân vật sao
lại đảo ngược vậy.

“Ừ. Mạn Mạn.”

“Hả?”

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

“Mẹ nói hai người các con không buồn nôn à? Muốn mùi mẫn thì trở về phòng của mình mà từ từ hâm nóng.”

Tôn Tôn quay đầu lại nói. Bà ở phía trước thật sự là nổi cả da gà. Chỉ là
lời của Tôn Tôn tuy rất hung dữ, nhưng ý cười trong đôi mắt, còn cả sự
vui mừng đều không thể che hết.

“Hâm mộ à? Hâm mộ thì tìm cha con mà hâm nóng tình cảm đi.” Cố Uyên tâm tình tốt hơn, ngay cả mẹ, anh cũng trêu chọc.

“Cái thằng nhóc này, biết rất rõ ràng cha con là một cây cọc gỗ, đây không
phải là cố ý chọc giận lão nương sao.” Tôn Tôn khẽ gắt.

Trở lại biệt thự, việc đầu tiên làm chính là tắm rửa.

“Em tự mình tắm là được rồi, không cần giúp em.” Từ Du Mạn đỏ mặt nói. Cố Uyên nhất định muốn giúp cô tắm, đuổi không ra.

“Không được. Tay của em bây giờ còn chưa thể thấm nước, nếu không có thể sẽ nhiễm trùng.” Cố Uyên nói với sự quan tâm.

“Hơn nữa, giúp bà xã tắm rửa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì mà xấu hổ, cũng không phải chưa từng tắm chung.”

“. . . . . .” Da mặt thật dày.

“Lúc em ở bệnh viện, đều là anh lau người cho em.”

“. . . . . .”

“Đại tiểu tiện đều là anh dọn dẹp cho em.”

“. . . . . .” Từ Du Mạn quẫn bách. Cô còn chưa nghĩ tới phương diện đó. Cố Uyên vừa nói, trong đầu cô liền hiện ra dáng vẻ anh giúp cô dọn dẹp đại tiểu tiện, ặc…

“Anh đang kể công sao?” Từ Du Mạn hỏi.

“Dĩ nhiên không phải. Anh không muốn em xấu hổ. Đến đây đi bảo bối, để anh giúp em cởi quần áo.”

Đổ mồ hôi, sao không phải nói là ‘COME ON, BABY?’

Cuối cùng, da mặt của cô không dày bằng Cố Uyên, đành phải nhận thua. Thật
ra giống như anh nói, không có gì phải ngượng ngùng. Từ Du Mạn rất hưởng thụ sự chăm sóc cao cấp của anh, nhắm mắt lại thầm nghĩ. Nằm tắm, động
cũng không cần động, có người giúp lau người, đấm lưng, thật là quá
hưởng thụ, quá đã.

“Mạn Mạn.” Từ Du Mạn nghe thanh âm khiêu gợi của Cố Uyên, mở mắt ra nhìn anh.

“Mạn Mạn, em cũng giúp anh tắm đi chứ.” Cố Uyên đáng thương nói.

“. . . . . .”

Chưa được sự đồng ý của cô, anh cũng đã cởi hết toàn bộ quần áo của mình, cứ như vậy trần truồng đứng trước mặt cô.

“Anh rất không rụt rè, lại có phản ứng rồi.” Từ Du Mạn xem thường nói.

Lại nói, tính tình của Từ Du Mạn thay đổi thật sự rất nhanh, vừa rồi còn
giống một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, còn xấu hổ nữa cơ. Một lát
sau quang minh chính đại nhìn vào bộ phận nào đó của Cố Uyên, còn không e dè mà đánh giá.

“Mạn Mạn, anh là một người đàn ông. Nhìn thấy cô gái của mình thân thể trần truồng ở trước mặt, hơn nữa còn giúp cô ấy
tắm, không tránh được chạm vào. Nếu như vậy còn không có phản ứng, Mạn
Mạn, em hẳn nên khóc rồi.” Cố Uyên nói. “Như thế nào, rất hài lòng với
anh chứ?”

“Hài lòng, hài lòng cực kỳ. Nhưng không biết vừa nãy ai nói, tay của em không thể dính nước, sao bây giờ lại bảo em giúp anh
tắm rửa, đây không phải là tự vả vào mồm sao?” Từ Du Mạn liếc Cố Uyên
một cái.

“Tay kia có thể dính nước, Mạn Mạn.” Bị thương chỉ là một tay thôi mà.

“Được rồi, vào đi.” Từ Du Mạn nói, bắt được cái bộ vị kia của anh kéo xuống.

Từ Du Mạn tà ác nghe tiếng hút khí của Cố Uyên: “Mạn Mạn, em khiêu khích anh sao?”

“Chính là khiêu khích đấy, anh có thể làm gì được em?”

“Em cứ nói đi?” Cố Uyên bước vào cái bồn tắm lớn vừa khéo có thể chứa được
hai người, đè lên trên người cô, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Bồn tắm lớn nhà bọn họ cũng rộng ghê, vừa khéo đủ cho hai người, cái thiết
kế này rõ là. . . . . .

Cố Uyên vốn muốn dịu dàng một chút, từ từ mà đến, Mạn Mạn mới tỉnh lại, không nên quá khích. Nhưng vừa hôn lên
đôi môi mềm mại của cô thì anh không khắc chế được chính mình nữa.

Lúc đầu anh còn hết sức dịu dàng, cẩn thận dè dặt hôn đôi môi của cô. Lưỡi
của anh dịu dàng dụ dỗ cô mở miệng tiến quân thần tốc, bàn tay đỡ lấy
cái gáy của cô không để cho cô né tránh, chuyên tâm hôn cô. Đầu lưỡi của cô cũng bởi vì anh thuần thục trêu đùa mà uốn éo, cùng anh dây dưa
không rời. Xâm nhập như vậy, triền miên như vậy giống như muốn hôn vào
trong lòng cô, cùng với linh hồn của cô quấn quýt chung một chổ, không
bao giờ tách ra nữa.

Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn không biết từ
lúc nào đã tự giác vòng lên cổ của anh, khiến hai người càng thêm thân
mật quấn quýt cùng nhau. Vết thương nơi cổ tay còn chưa hoàn toàn khỏi
hẳn, càng thêm mấy phần quanh co khúc khuỷu.

Bàn tay nhỏ nhắn ý
thức vỗ về chơi đùa mái tóc dày của người đàn ông, khuôn mặt càng thêm
kề sát vào anh, dường như đang khao khát anh yêu mến nhiều hơn. Sự chủ
động của cô khiến ngọn lửa trong anh lập tức cháy lên, lửa dục đột nhiên bùng lên.

Dưới thế công mãnh liệt của Cố Uyên, nụ hôn của Từ Du
Mạn tràn ngập mùi thơm, trong mũi càng thêm tràn đầy mùi trên người anh. Không thơm nhưng rất mát lạnh. Cô dần dần quên mất chính mình có còn
đang hô hấp hay không, trong đầu hoàn toàn là sự gắn bó khắng khít với
anh.

Cô mềm mại tựa vào trong ngực anh, mặc cho đầu lưỡi của anh chiếm cứ trong miệng cô, ở trong miệng của cô tùy ý làm bậy. Cố Uyên
thâm tình mút vào đầu lưỡi hồng của Từ Du Mạn, cuốn nó vào trong miệng
của mình, thật sâu, thật cẩn thận giống như đang thưởng thức mỹ vị hiếm
có trên thế gian, say mê trong đó.

Đầu lưỡi nho nhỏ, vừa mềm vừa
tê, giống như không phải là của mình vậy. Từ Du Mạn đột nhiên dùng sức,
khiến chính mình càng gần anh hơn, giữa hai người không còn một chút
khoảng cách. Nụ hôn này không dịu dàng cũng không ngọt ngào, mà cứ triền miên khiến lòng người say mê, mãnh liệt như vậy đến mức khiến người ta
hít thở không thông. Không vừa lòng với việc chỉ có môi cùng môi, lưỡi
cùng lưỡi dây dưa qua lại, tay của anh bắt đầu từ từ an ủi, chuẩn bị cho cô…

Buổi tối ăn cơm tối, Từ Du Mạn mới từ từ tỉnh lại. Cố Uyên
đã rời giường, bên cạnh không có một bóng người. Cô rời giường nhìn thấy mấy dấu vết hồng hồng tím tím trên người mình, mặt hơi ửng hồng. Từ
trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mặc xong, cô mới đi ra ngoài.

Ở trên bậc cầu thang, cô còn chưa đi xuống, chỉ nghe thấy mẹ chồng đang trách ông xã của cô.

“Con xem con đi, thời gian dài như vậy cũng vượt qua được rồi, sao lại nhịn
không được một lúc. Bé Mạn mới tỉnh lại, con liền làm cho nó bất tỉnh,
con có phải lâu rồi chưa bị mẹ đánh hay không? Vợ là vợ của con, chính
con làm sao lại không biết quý trọng chứ? Thật là không biết nên nói con như thế nào nữa.”

Cố Uyên cúi đầu, khiêm tốn nghe Tôn Tôn quở trách. Anh cũng biết mình sai rồi, khi đó anh không khắc chế được chính mình.

“Mẹ.” Từ Du Mạn đi xuống lầu.

“Mạn Mạn tỉnh rồi. Đứa con này của mẹ thật sự phải giáo huấn một chút rồi.
Con không thể quá nuông chiều nó, mặc cho nó dính vào.” Thời gian càng
dài, Cố Uyên càng sâu sắc hoài nghi anh chính là con được nhặt về, Mạn
Mạn mới là đứa con thật sự bị thất lạc bên ngoài của bọn họ. Thế này
cũng quá thiên vị rồi.

“Không sao ạ.”

“Cho dù không sao cũng không thể nuông chiều nó, phải chú ý thân thể. Mặc dù mẹ rất muốn ôm cháu.”

Bà rất sớm đã muốn bồng cháu rồi, nhưng suy tính đến Mạn Mạn lúc này muốn
chuẩn bị lên đại học, tuổi vẫn còn tương đối nhỏ cho nên mới không thúc
giục. Bà không thể quá ích kỷ, làm trễ nải việc học của bé Mạn.

“Dạ, con biết rồi.”

Những thứ này vốn chính là chuyện của hai người, lại bị người khác nói ra,
mặc dù là mẹ, nhưng cũng không khỏi xấu hổ. Tôn Tôn cũng nhìn thấu, nói
tiếp: “Thôi, chuyện của vợ chồng son các con, mẹ không quản được, tự
mình chú ý là được. Nếu đều dậy rồi, vậy thì ăn cơm, ăn cơm.”

“Dạ.”

Trên bàn cơm, ông cụ Cố chợt nhắc tới: “Bé Mạn, có phải cháu thi vào đại học G hay không?”

“Đúng vậy ạ. Sao vậy ông nội?”

“Không có gì, đến lúc đó một mình cháu ở nơi đó, lại không có người chăm sóc. Lúc đầu khi đăng ký trường học sao không bàn bạc với chúng ta một chút
chứ?” Nếu học ở Bắc Kinh, người trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều.

“Ông nội, đại học G là mơ ước từ nhỏ của cháu. Cho nên cháu mới…” Từ Du Mạn
cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao mọi người đều ở Bắc Kinh mà cô lại chạy tới Thượng Hải.

“Không sao, ông chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.” Aiz, xem ra chính mình già rồi, cũng hi vọng con cháu ở bên cạnh.

Ăn xong cơm tối trở về phòng, Cố Uyên lấy ra thư thông báo của đại học G:
“Mạn Mạn, giấy thông báo nhập học được gửi đến lúc em đang hôn mê.”

Từ Du Mạn hưng phấn nhận lấy thư thông báo trúng tuyển, vui mừng hiện rõ ở ngoài mặt.

“Hắc hắc, thầy Cố, về sau anh không phải là thầy giáo của em nữa.”

“Ai nói không phải? ?”

--- ------ ----Hoàn---- ------ ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui