An Nhiên giật chăn ra khỏi đầu, xung quanh hơi mờ nhạt, William cũng im lặng, nhưng mắt anh vẫn nhìn cô chăm chăm, như thể cô là thứ còn động đậy được trong đống cảm xúc nam nữ mà anh có. An Nhiên hỏi nhỏ :
-Nếu mà anh biết quá khứ em không đẹp, anh có sợ không ?
William im lặng 1 hồi rồi anh mới lên tiếng :
-Ai cũng có những khoảng thời gian tăm tối.
An Nhiên lại hỏi :
-Vậy nếu 1 ngày nào đó, xuất hiện người con gái anh yêu tha thiết thì anh làm sao ?
William lại nói :
-Tôi sẽ giết người đó.
An Nhiên lại nói tiếp :
-Vậy anh có ý định bỏ em chưa ?
Lần này anh im lặng, An Nhiên cũng im lặng, đến anh cũng không hiểu rằng anh cần gì ở cô, đôi khi anh thấy cô rất đáng yêu rất năng động rất có 1 chút gì đó mà anh cảm giác rằng chúng không có ở anh vì chúng đang hiện hữu ở cô, nên cứ thế anh thích cô, thích nói những câu làm cô tổn thương, làm cô giận, nhưng đôi khi anh lại cảm thấy tình cảm là 1 thứ thật phiền phức, thật vướng víu. Anh không biết An Nhiên thích gì ở anh, chưa có ai như cô cả, dù bị anh lạnh nhạt hay giở trò thế nào thì cô cũng mỉm cười, và thứ anh tò mò nhất là cậu nhóc Thiện Tôn, cái thằng nhóc dám khoác vai cô 1 cách vô cùng tự nhiên. An Nhiên chợt lên tiếng :
-Em nghe mùi thuốc súng đâu đây ?
William nói :
-Tiếng em xì hơi thì phải.
-(>w