Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


"Con quá làm càn.

"Giọng Thẩm Khai Vân nhàn nhạt, cực kỳ giống hình tượng bên ngoài của ông ta.

Tầm mắt Thẩm Tuyển Ý vòng một vòng, đánh giá bài trí trong thư phòng, Thẩm Khai Vân không thích quá xa hoa, thiên vị học đòi văn vẻ, thư phòng giống người cổ đại tùy ý đem bức họa để ở trong bình.

Trêи kệ sách thật lớn để các loại thư tịch tự cổ chí kim, ở góc bàn làm việc không biết châm hương gì, ở lư hương lượn lờ khói bay lên.

Khi Thẩm Tuyển Ý còn nhỏ, Thẩm Khai Vân đã thích viết chữ, viết xong thì kêu Thẩm Yên đi qua xem, để bà đánh giá.

Bà là người nước La, càng là nữ tướng quân mang binh đánh giặc, cũng không hiểu những thứ xa xưa của nước khác, dòng chảy dài thi họa văn hóa, thường thường nói không nên lời, Thẩm Khai Vân liền tức giận bừng bừng phấn chấn xé xong ném trêи mặt bà, cưỡng ép bà đi học.

Thẩm Khai Vân hy vọng Thẩm Yên là loại phụ nữ có thể cùng ông ta cùng nhau tham thảo thơ từ ca phú, có thể lý giải thi họa tinh tuý của ông ta, nhưng Thẩm Yên rốt cuộc không thành được người như vậy, Thẩm Khai Vân thực thất vọng.

Có một lần, Thẩm Tuyển Ý nghe thấy Thẩm Khai Vân ở thư phòng thất vọng mà nói với Thẩm Yên, ông ta vì bà trả giá nhiều như vậy, còn bà thì lại thi họa đều không muốn hiểu biết.

Mười năm.

Thẩm Tuyển Ý chống tay ngồi ở trêи bàn làm việc của Thẩm Khai Vân, thấy mày Thẩm Khai Vân nhíu lại, lại không nói chuyện.

Thẩm Tuyển Ý cầm khung ảnh lên, đầu ngón tay sờ soạng trêи mặt người phụ nữ tựa như tượng sáp, cười khẽ: "Tôi làm càn mới là một ngày hai ngày? Ông cẩn thận một chút, nói không chừng giây tiếp theo cổ của ông sẽ phân chia với bả vai ông.

""Con cố ý trở về chọc giận ba?"Thẩm Tuyển Ý xoay người, đem khung ảnh ném trêи bàn, nhìn bộ dáng thản nhiên ông ta ngồi ở trêи ghế da thật lớn, "Ai, ông có phải không tin hay không, tự tay tôi giết bà ấy?"Thẩm Khai Vân nheo mắt đánh giá bộ dáng của Thẩm Tuyển Ý khi nói những lời này, ở trong lòng suy đoán thật giả trong những lời này, sau một lúc lâu không để bụng mà cười rộ lên: "Thẩm Tuyển Ý, con đừng tưởng rằng ba sẽ không động con, miệng không giữ cẩn thận, con liền! ! "Thẩm Tuyển Ý không để bụng mà cười rộ lên: "Liền như thế nào? Ông còn muốn nói, tôi là lễ vật mà mẹ tôi để lại cho ông, không đến vạn bất đắc dĩ ông không nỡ đụng đến tôi, phải không?""Con biết thì tốt.

""Thẩm Khai Vân.

" Thẩm Tuyển Ý xoay người, nhìn mặt ông ta, gằn từng chữ một hỏi: "Ông có phải chk đến bây giờ, đều cảm thấy ông yêu thương mẹ tôi, nhưng bà ấy không biết tốt xấu?"Thẩm Khai Vân không nói.

Thẩm Tuyển Ý từ trêи bàn làm việc nhảy xuống, lạnh lùng mà cười: "Đúng vậy, Alpha các người đều là cao cao tại thượng.

"Alpha này nọ, đứng ở đỉnh chuỗi đồ ăn, hưởng thụ gen cho ông ta đãi ngộ nhất đẳng, làm sao hiểu được bị mạnh mẽ đánh nát tôn nghiêm, trở thành nô ɭệ bị ɖu͙ƈ vọng sử dụng là cảm giác gì.

Thẩm Khai Tễ có thể dễ như trở bàn tay mà nói tha thứ, bởi vì ông ta cảm thấy ở trong mắt ông ta những cái đó đều không ảnh hưởng tới toàn cục.

Thẩm Khai Vân "yêu" mẹ như vậy, vì bà tình nguyện là địch của thế giới, ông ta vĩ đại, đáng thương.

Mẹ không biết điều, bị ông ta "Sủng ái" như vậy muốn tìm cái chết.

"Thẩm Khai Vân.

" Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía ông ta, đem mỗi một chữ từ trong lòng tràn đầy hận ý, lại ném ra, "Ông nếu thích bà ấy, vì cái gì không đem mình biến thành Omega, để mình hạ tiện đi cầu ân sủng của người khác, làm tôn nghiêm của bản thân bị đạp lên trêи mặt đất tùy ý giẫm đạp?"Bang!Thẩm Khai Vân rốt cuộc nhịn không nổi Thẩm Tuyển Ý làm càn, đập cái bàn đứng lên, gân xanh hiện ra cả giận nói: "Mày cho rằng đang nói chuyện với ai? Mày xem như thứ gì, tao vì mặt mũi của mẹ mày, nơi chốn nhẫn nhịn mày, mày quy củ lại cho tao! Nhiều năm như vậy tao không giáo ɖu͙ƈ mày mày liền không biết cái gì kêu lễ nghĩa liêm sỉ?""Chậc chậc.

" Thẩm Tuyển Ý cười nhạo: "Thẹn quá thành giận? Nói lễ nghĩa liêm sỉ với tôi, ông có sao? Như thế nào? Cảm thấy ông cao quý tôn nghiêm không cho phép bị người giẫm đạp, hai chữ hạ tiện chọc đến chỗ đau của ông? Tới, cho tôi cũng dùng thuốc cấm, giống ông đã đối với mẹ như vậy.

"Thẩm Khai Vân tức giận đến phát run, bộ mặt ôn hòa nho nhã gần nha vặn vẹo, tím tím xanh xanh thay đổi, ngực kịch liệt phập phồng mà chỉ vào cửa: "Cút! Mày lập tức cút cho tao!"Tâm tình Thẩm Tuyển Ý rất tốt, ở thư phòng xoay hai vòng, "Ông đã quên bà là cái dạng gì sao, kia đổi một cái, giống những người thử thuốc ở Hoắc Thành, ông đã chơi qua bọn họ chưa? Thú vị không? Tôi cũng muốn thử xem.

"Hai mắt Thẩm Khai Vân bị chọc tức đỏ bừng, chỉ vào cửa phát không ra âm thanh, Thẩm Tuyển Ý thế ông ta bổ thêm, nói nhỏ: "Ngày mai buổi sáng tôi muốn mang mẹ đi.

"**Phó Thanh Sơ làm xong cơm, Chúc Xuyên lâm thời có việc đi rồi, đi rồi còn nói muốn một phần canh trở lại uống.

Chính anh ngồi ở nhà ăn nhìn ba đồ ăn một canh, trong đầu nhớ tới Chúc Xuyên kia nói mấy câu, cầm lấy di động mở khóa, sau một lúc lâu mới quyết định, nhắn cho Thẩm Tuyển Ý một cái WeChat.

—— lần sau không cần phiền toái Chúc Xuyên.

Qua một phút, không ai trả lời.

Qua năm phút, vẫn là không ai trả lời.

Phó Thanh Sơ buông di động, trầm mặc bưng lên chén cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, ăn mà không biết mùi vị gì mà ăn một lát liền không ăn uống, ánh mắt hướng tới di động nhìn vài lần, thường thường mở khóa.

Cậu ta không có trả lời lại.

Phó Thanh Sơ từ trêи di động thu hồi tầm mắt, đứng lên đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, đi rửa sạch chén.

Anh nguyên bản cho rằng Thẩm Tuyển Ý biến mất một ngày một đêm chính là cực hạn, hôm nay buổi tối hẳn là trở về tìm anh ăn cơm, cho nên liền cố gắng chống đỡ choáng váng đầu làm mấy thứ cậu thích ăn.

Chúc Xuyên nói chính là, nhân tâm đều là thịt lớn lên, tâm người nào chịu được thương tổn như vậy.

Thẩm Tuyển Ý cũng là người thường, cậu bị thương cũng sẽ đau, nào có người có thể không cầu hồi báo còn lại muốn thừa nhận anh bài xích cùng chán ghét như vậy, vẫn luôn đối tốt với mình.

Anh ngốc nửa năm cũng đủ phản ứng lại.

Anh hẳn là người làm bạn với cậu ta từ người thiếu niên lột xác thành một người đàn ông cường đại trầm ổn, từ nhân sinh sóng gió mãnh liệt hành quá thuyền xốc quá lãng, chính mình đã 30 tuổi, như vậy già rồi.

Thẩm Tuyển Ý nói chính mình không xứng với anh, kỳ thật không xứng với cậu ấy, là chính mình.

Phó Thanh Sơ rửa xong chén, dọn dẹp xong bàn ăn sau cầm lấy di động tới thư phòng xem đầu đề của học kỳ, tìm việc cho mình làm, nhưng không tự giác mà lại xem di động.

Hai tiếng rưỡi đi qua, di động một lần cũng chưa vang lên, an tĩnh mà làm anh cho rằng di động có phải hỏng rồi hay không, thẳng đến vận doanh thương đã gửi một cái tin nhắn tới đây.

Di động không thành vấn đề, internet cũng không thành vấn đề.

Vấn đề là, Thẩm Tuyển Ý có khả năng không nghĩ muốn anh.

**Điện thoại Thẩm Tuyển Ý hết pin, chờ lúc cậu trở lại khách sạn sạc pin, khoảng cách Phó Thanh Sơ gửi tin nhắn đã qua đi ba cái nửa giờ.

Cậu nhìn cái tin nhắn kia, suy đoán ý tứ của Phó Thanh Sơ, phỏng chừng là cảm thấy anh tự chủ trương.

Có cuộc gọi tới, Phó Thanh Sơ mau chóng tiếp điện thoại, lại không mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Thẩm Tuyển Ý nói: "Giáo sư Phó, em biết anh có khả năng không muốn nhìn thấy em, nhờ Chúc Xuyên đi chiếu cố anh, miễn cho em lo lắng, lần sau không tự chủ trương, đừng nóng giận.

"Trái tim Phó Thanh Sơ hơi đau, "Không có nổi nóng.

""Vâng.

" Thẩm Tuyển Ý mới vừa quậy với Thẩm Khai Vân, trong lồng ngực mãn trướng lung tung rối loạn, sợ mở miệng lại nói lung tung, đơn giản liền không nói chuyện.

Phó Thanh Sơ hôm nay ngược lại thực chủ động, dừng một chút hỏi cậu: "Chúc Xuyên nói cậu có việc vội, là về nhà?""Vâng.

"Phó Thanh Sơ khẽ nhíu mày, trong giọng nói chính anh đều không có phát hiện đang nhẹ trách, cách ống nghe dịu dàng làm người có chút run sợ, "Vì cái gì không nói cho tôi.

"Thẩm Tuyển Ý lập tức sửng sốt, trong lòng nhũn ra nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Em không biết anh sẽ nhận điện thoại của em, huống chi đây là chuyện của em, không cần thiết làm anh đau đầu, em không nỡ.

"Phó Thanh Sơ nhéo di động, rũ mắt nói: "Tôi không phải không tiếp điện thoại của cậu.

"Lời này nói thực mịt mờ, hiện tại tâm Thẩm Tuyển Ý thực loạn, cũng không nghe hiểu những lời này bao hàm ý tứ gì, cười nói: "Ừm, không cần lo lắng, mấy ngày nữa em sẽ trở về.

""Tôi đi đón cậu.

"Thẩm Tuyển Ý vội nói: "Không cần, em lái xe trở về là được, anh vừa mới! ! Nghỉ ngơi nhiều một chút, đều nói không nỡ, không cần anh đón đâu.

"Phó Thanh Sơ trầm mặc thật lâu, hỏi: "Thật sự không cần tôi đón cậu?"Thẩm Tuyển Ý chần chờ, nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Phó Thanh Sơ, hạ quyết tâm nói: "Không cần! ! Em lái xe sẽ tiện hơn, nói nữa anh đón em cũng không tiện đường, hồi! ! ""Thẩm Tuyển Ý.

""Sao vậy anh?"Giọng nói Phó Thanh Sơ bị ép tới rất thấp, lúc từ ống nghe truyền ra tới như là ở trêи băng tuyết lạnh lẽo bao trùm một tầng lửa than ấm áp, bay lên một chút khói trắng nhợt nhạt.

"Muốn tôi đón cậu không.

"Thẩm Tuyển Ý không rõ anh vì cái gì cố chấp mà muốn đón mình như vậy, chẳng lẽ là muốn nói rõ ràng với mình? Tuy rằng trong lòng thực không muốn, nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng: "Vậy đi, ngày mai buổi chiều em trở về, anh có thời gian liền tới đón em.

"Giọng nói Phó Thanh Sơ thực nhẹ mà "Ừ" một tiếng, nói: "Chờ tôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui