Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


Edit: Kara.
_____________
Nhìn tia lửa giữa hai người càng lúc càng chói mắt, Hứa Dịch cảm thấy phòng thí nghiệm sắp bị đốt cháy luôn, nếu không ngăn cản, sợ là sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng đứng giữa hai người họ, mạnh mẽ ngăn chặn hai người đang dỗi nhau kia.

“Cái kia……” Hứa Dịch nhìn nhìn sắc mặt Phó Thanh Sơ, được rồi cậu ta không dám mắng, vì thế quay đầu, bước nhanh ra cửa hạ giọng, “Đã trễ thế này cậu đến phòng thí nghiệm làm gì?”
Thẩm Tuyển Ý vẫn đang dựa trên khung cửa, ánh mắt từ cố ý chọc giận người khác trở nên mềm mại, hơi cong mắt cười nói: “Hôm nay tôi gặp Lương Văn Văn, cậu ấy cho tôi mấy tấm vé biểu diễn của câu lạc bộ bọn họ, bảo tôi hỏi anh xem có muốn tham gia không.”
Hứa Dịch biết Lương Văn Văn, một Omega nhẹ nhàng mềm mại, có ý với Thẩm Tuyển Ý.

“Cậu ấy cho cậu vé là muốn mời cậu đến, cậu gọi tôi đi sẽ khiến cậu ấy không vui, tôi không đi.” Hứa Dịch có thói quen để lại lối thoát cho người ta, hơn nữa cậu ta cũng không thích Thẩm Tuyển Ý, sẽ không làm lá chắn cho hắn.

Thẩm Tuyển Ý không ép cậu ta, “À” một cái, “Chủ nhật họ còn đi Dương Hoa Sơn nướng BBQ xem mưa sao băng, anh không đi cùng?”
Hứa Dịch quay đầu nhìn Phó Thanh Sơ, lắc đầu: “Tôi không đi, cậu đi chơi vui vẻ.”
Thẩm Tuyển Ý gật gật đầu, “Được thôi.”
Hứa Dịch bỗng nhiên nhớ đến hôm nay hắn thi lại, hỏi: “Hôm nay cậu thi lại thế nào? Được không?”
Không nói còn tốt, vừa nói Thẩm Tuyển Ý cụp mắt, như thể vừa mới bị tri thức hung hăng tàn phá quét qua một vạn lần, nhíu mày nói: “Điểm không cao nổi, cái đề xui xẻo kia ai ra vậy, tôi đọc đề còn không hiểu, đây là đề người sống có thể ra hả?”
Tiếng nói vừa dứt.

Da đầu Hứa Dịch tê dại muốn đi che miệng hắn, kết quả không kịp rồi, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng thí nghiệm, “Tôi ra.”
“……” Hứa Dịch tuyệt vọng đỡ trán, cậu ta không nên hỏi Thẩm Tuyển Ý vấn đề này.

Thẩm Tuyển Ý cũng ngẩn ra, hắn cao hơn Hứa Dịch một chút, ngước mắt lên là có thể nhìn qua đỉnh đầu cậu ta, nhìn thẳng về phía Phó Thanh Sơ mặt mày lãnh đạm, rơi vào trầm tư.

Hắn bỗng nhớ ra, khó trách ngày hôm đó anh hỏi hắn thi lại có qua không, hóa ra là ý này.

Lúc ấy hắn còn tưởng anh châm chọc hắn bị thi lại lần nữa, không nghĩ tới ý anh là vậy, Thẩm Tuyển Ý đẩy vai Hứa Dịch, đi lên, đứng trên bậc thang lên bục giảng.

“Đi xuống!”.

ngôn tình hoàn
Thẩm Tuyển Ý càng không, ngược lại cố ý đi lên thêm một bước, vây anh giữa hắn và dụng cụ phía sau, đè thấp âm thanh nói: “Giáo sư, có phải thầy xem thường tôi không.”
Phó Thanh Sơ đón nhận ánh mắt hắn, mặt lạnh không có biểu cảm gì, “Không ai xem thường cậu.”
Khóe mắt Thẩm Tuyển Ý khóe mắt tràn ra chút ý cười, một tay chống lên dụng cụ phía sau, co anh lại từ mảnh không gian nhỏ bé đó vào trong ngực hắn.

Hứa Dịch bị hắn dọa cho ngây người, vội vàng chạy tới nói: “Thẩm Tuyển Ý cậu đừng xúc động! Đi xuống nhanh, a đúng rồi tôi nghe……”
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay ra hiệu về phía sau, ngăn cậu ta nói tiếp, “Yên tâm, tôi không đánh anh ta, nói chút chuyện thôi.”
Phó Thanh Sơ đứng thẳng, cổ áo sơ mi cài cúc tỉ mỉ, cho dù Thẩm Tuyển Ý cố tình dựa sát vào vẫn không nhìn thấy một chút phong cảnh có thể suy nghĩ bậy bạ.

Trên người anh có mùi tuyết tùng nhàn nhạt, còn có mùi vị ngọt ngào gần như không thể phát hiện, hai người sát lại với nhau lại có chút mềm ngọt khiến người ta muốn duỗi tay bắt giữ.

Phó Thanh Sơ lớn lên rất đẹp, tuy đã gần 30 tuổi nhưng không hề già đi, Thẩm Tuyển Ý chưa gặp nam nhân nào đẹp hơn anh, khóe mắt đuôi mày đều tinh xảo.

Nếu trên mặt có ý cười, hoàn mỹ.

Đáng tiếc.

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, ghé sát vào bên gáy anh, hơi nhắm mắt nhẹ hít vào một hơi, kích thích Phó Thanh Sơ tê dại nghiêng sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Thẩm Tuyển Ý tránh ra, nhẹ giọng nói: “Giáo sư Phó, phòng thí nghiệm của thầy, điều kiện xin vào là gì?”
Con ngươi Phó Thanh Sơ run lên, bất ngờ quay đầu sang, môi lướt qua hắn, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm sinh viên của thầy.” Giọng Thẩm Tuyển Ý hơi khàn sau thời kỳ vỡ giọng không lâu, còn ép giọng trầm xuống cực thấp, từng chút một phá tan lý trí người khác.

“Học kỳ sau tôi sẽ xin vào phòng thí nghiệm, thầy không cho tôi tới, tôi cứ tới.” Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, Phó Thanh Sơ theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, lại bị hắn nắm vành tai, ngón tay anh nắm chặt.

“Cậu!”
Phó Thanh Sơ đỡ lấy mép bàn, cố gắng ổn định hô hấp với tin tức tố suýt nữa tán loạn, lạnh giọng nói: “Muốn vào phòng thí nghiệm phải qua xét duyệt của tôi, cậu muốn đi cửa sau, không có khả năng.”
Thẩm Tuyển Ý thu hồi ý cười, hai tay đút túi hơi cúi người về phía anh, “Tôi sẽ khiến thầy cam tâm tình nguyện, để tôi tiến vào, thầy tin không?”
“Đến ngày đó lại nói.” Phó Thanh Sơ giương mắt, lạnh như băng vươn tay, chỉ ra cửa: “Hiện tại, cút.”
Thẩm Tuyển Ý đứng thẳng người, không nói thêm gì nữa hai tay nhét trong túi xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hứa Dịch bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Đi ra ngoài ăn khuya không?”
Hứa Dịch vội lắc đầu: “Không được không được, cậu đi đi, tôi còn chút việc muốn hỏi giáo sư.”
Thẩm Tuyển Ý gật đầu, nhấc chân rời khỏi phòng thí nghiệm, Hứa Dịch quay đầu lại, kinh sợ bất an ngó Phó Thanh Sơ, cảm thấy biểu cảm trên mặt anh hình như lạnh hơn một ít.

Cứu mạng.

Vốn dĩ cậu ta thích Phó Thanh Sơ đã rất gian nan, thêm một Thẩm Tuyển Ý cả ngày đến gây sự, mỗi lần hắn đến sắc mặt giáo sư Phó đều cực kỳ khó coi.

Cậu ta cảm thấy nếu đời này bản thân không làm chết Thẩm Tuyển Ý, cậu ta liền vô vọng.

“Hứa Dịch.”
Hứa Dịch phục hồi tinh thần, nhanh chóng trả lời: “A, giáo sư có chuyện gì sao.”
Phó Thanh Sơ không biết ngồi xuống khi nào, mắt không nâng nói, “Trị số ở đây sai rồi, nên tất cả số liệu thực nghiệm phía sau đều sai, bắt đầu từ chương 2, làm lại toàn bộ.”
Hứa Dịch nghe xong, nháy mắt tuyệt vọng.

“Vâng, giáo sư.”
Phó Thanh Sơ đứng lên, rút USB ra đưa cho cậu ta, nhàn nhạt nói: “Lần sau cẩn thận, cậu là sinh viên tôi coi trọng nhất, tôi không hy vọng cậu mắc phải lỗi sai đơn giản thế này.”
Hứa Dịch thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, không thể phản ứng lại ngay, Phó Thanh Sơ khen người khác đều khen vân đạm phong khinh gợn sóng bất kinh vậy đó, như đang nói nhiệt độ điều hòa không đủ thấp.

* Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ.
* Vân đạm phong khinh gợn sóng bất kinh: hiểu đơn giản là không có cảm xúc gì ấy.

Nhưng hắn không hay khen, đặc biệt là Hứa Dịch còn thích hắn, chỉ cần anh nói chuyện với cậu ta hai câu cũng đủ cho cậu ta vui vẻ, huống chi là khen!
Hứa Dịch gắt gao nắm chặt USB, trong lòng bay ra ngoài kích động chạy vòng vòng, nghiêm trang nói: “Vâng, giáo sư!”
Phó Thanh Sơ đáp lại một tiếng, Hứa Dịch nhìn sắc mặt anh, chợt mạnh bạo hỏi: “Giáo sư, Thẩm Tuyển Ý vừa rồi với thầy…… nói gì vậy?”
-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui