Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


Phó Chính Thanh, bị bắt?
Hướng đi này, tuy tâm tư của Phó Thanh Sơ là như vậy, trong nháy mắt mờ mịt, theo đạo lý hiện tại Phó Chính Thanh nhất định là bị Thẩm Khai Vân giam cầm, không cho ông có bất luận cơ hội phản bội mình, sao có thể thả ông ta ra?
"Được, đi thôi."
Thẩm Tuyển Ý lập tức theo kịp, bị người đàn ông kia duỗi tay ra, nói: "Cậu không cần đi theo, chúng tôi chỉ cần một mình Phó Thanh Sơ."
"Các người là mời anh ấy hỗ trợ điều tra, hay là muốn bắt anh ấy để thẩm vấn?" Thẩm Tuyển Ý ngước mắt, nhìn anh ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nếu là hỗ trợ điều tra, tôi là người nhà nói vậy có tư cách đi cùng với anh ấy, nếu là bắt anh ấy để thẩm vấn, phiền anh trước lấy ra chứng cứ chứng minh anh ấy có tội."
Người đàn ông bị Thẩm Tuyển Ý làm cho sửng sốt mấy giây, trên dưới nhìn cậu hai cái, nói: "Nếu như thế, vậy cậu đi theo đi."
Phó Thanh Sơ gật đầu với anh ta, che miệng ho khan mới nói: "Không có gì đáng ngại, tin anh."
Thẩm Tuyển Ý lo lắng Phó Thanh Sơ nhìn thấy Phó Chính Thanh sẽ khó chịu, không khỏi duỗi tay nắm chặt cổ tay của anh một chút, thấp giọng nói: "Chờ em."
"Anh chờ em." Phó Thanh Sơ túm chặt cổ tay của Thẩm Tuyển Ý, chủ động hôn cậu một chút, lại đem hoa để lại trong lòng ngực cậu, "Anh hứa với em, sẽ không có việc gì."
Phó Thanh Sơ đi theo hai vị cảnh sát, Chúc Xuyên cùng Thẩm Tuyển Ý theo ở phía sau, hai chiếc xe trước sau không cách xa nhau mà chạy đi, Chúc Xuyên lái xe thực ổn, không để xe rời khỏi tầm mắt.
Di động của Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn reo, cậu nghe điện thoại, vậy mà là giọng của Tưởng Kỳ!
"Phó Chính Thanh đã đi ra ngoài, kế tiếp......!Liền giao cho mọi người." Giọng Tưởng Kỳ đứt quãng, tiếng nhiễu sóng vô cùng lớn, không biết là gọi điện thoại ở chỗ nào.
"Cái gì?" Thẩm Tuyển Ý cau mày lại, lập tức nói: "Phó Chính Thanh bị bắt là mọi người......!Tưởng Kỳ!"
Điện thoại chợt bị cắt, giống như khi gọi tới, làm người trở tay không kịp.
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý trầm xuống, đầu ngón tay để ở trên cằm, Tưởng Kỳ nói Phó Chính Thanh đã đi ra ngoài, ý là bọn họ xác thật bị Thẩm Khai Vân bắt lại, nhưng ông ta làm sao mà sơ sẩy để Phó Chính Thanh thoát ra được đây?
Ông ta cẩn thận như vậy, không có khả năng.
Phó Chính Thanh trốn thoát, bị bắt lại.
Tưởng Kỳ cùng chuyện này có liên hệ gì?

Trong đầu Thẩm Tuyển Ý suy đoán Tưởng Kỳ từng chút từng chút, tình cờ quen biết với Thẩm Dao, một bác sĩ tâm lý ôn tồn lễ độ, chăm sóc cho Thẩm Dao có thừa.
Không đúng, không phải cái này.
Không đúng chỗ nào, Thẩm Tuyển Ý nhíu mày cố gắng tìm lại linh cảm vừa chợt lóe, Chúc Xuyên nghiêng đầu hỏi cậu: "Ai gọi tới vậy?"
"Tưởng......" Suy nghĩ của Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc cắt đứt, lập tức phản ứng lại.
Lúc ấy cậu ở Hoắc Thành, nghe ông cụ Percy và Khang La nhắc tới bác sĩ Tưởng, Khang La còn nói nhiều năm như vậy đều là dựa vào anh ta mới có thể chống đỡ được, không quên giọng nói và nụ cười của tiểu thư.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh củng cố chấp niệm đứa con gái đã chết trận của ông cụ, chờ đến khi ông cụ đã biết con gái cũng không phải chết trận, mà là bị người khuất nhục cải tạo như vậy, nhất định sẽ bùng nổ.
Tưởng Kỳ dẫn đường tạo ra thù hận giữa Thẩm Khai Vân cùng ông Percy.
Cậu vốn dĩ bởi vì chuyện thuốc cấm, là muốn từ bỏ Phó Thanh Sơ, nhưng ngày đó Tưởng Kỳ bỗng nhiên tới, tiết lộ một chút chuyện về quá khứ của Phó Thanh Sơ.
Anh ta chưa nói quá nhiều, nhưng cũng đủ khơi mào hoài nghi của mình, ngay sau đó mình liền quen biết Kiều Nhạn, rồi biết tới Phó Chính Thanh.
Cậu bởi vậy mà đi tới Hoắc Thành, biết được xưởng chế thuốc, quen biết ông Percy.
Lại sau đó, cậu trở về đào mộ, Thẩm Dao đã nói không về nhưng lại đột ngột xuất hiện ở nghĩa trang.
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lúc ấy cậu không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy Tưởng Kỳ chỉ là chiều vợ, không lay chuyển được Thẩm Dao mới mang cô tới nghĩa trang.
Nếu là như vậy, cậu vẫn luôn bị một bàn tay vô hình thúc đẩy báo thù.
Tưởng Kỳ cùng chuyện này có quan hệ gì?
Thẩm Tuyển Ý vẫn chưa hiểu được, di động lại lần nữa vang lên, lần này là anh Viễn gọi lại, giọng nói có hơi vội, "Có người đăng topic, vạch trần năm đó Phó Chính Thanh tham dự nghiên cứu phát minh thuốc cấm, ông ấy mới là đầu sỏ gây tội, cùng với quan hệ cha con của Phó Thanh Sơ cùng Phó Chính Thanh cũng bị lôi ra."
Thẩm Tuyển Ý không chút nghi ngờ, người này chính là Thẩm Khai Vân.
Ông ta luôn sử dụng thủ đoạn trước sau như một như vậy, Phó Chính Thanh xác thật tham dự nghiên cứu phát minh, đem nước bẩn đẩy đến trên đầu của người khác còn dễ hơn dùng chứng cứ để tẩy trắng bản thân.
Vừa rồi mới xảy ra tai nạn xe, rơi xuống rất nhiều cát đá vẫn chưa được quét dọn, Chúc Xuyên lái xe vòng một đoạn đường, lúc chuẩn bị quẹo cua tiếp theo Thẩm Tuyển Ý đột nhiên ngồi thẳng người, "Chúc Xuyên, vượt qua bọn họ."
Chúc Xuyên bị cậu làm cho hoảng sợ, tay lái thiếu chút nữa không cầm được, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không biết, tôi có loại dự cảm không tốt." Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi, Thẩm Khai Vân không phải cái loại sẽ đem an nguy treo trên người khác, ông ta nhất định sẽ chuẩn bị hai đường.
Hiện tại không riêng gì trong nước, ngay cả La Quốc cũng đang tìm ông ta, nếu ông cụ Percy bắt được, nhất định là con đường chết.
Lợi thế tốt nhất, chính là Thẩm Tuyển Ý, mà cái quan trọng nhất của Thẩm Tuyển Ý, ngoại trừ Thẩm Dao còn có Phó Thanh Sơ!
Thẩm Tuyển Ý chỉ có thể uy hiếp đến ông cụ Percy, lại có lẽ ở trong lòng ông ấy thằng cháu trai này căn bản không quan trọng gì, nhưng Phó Thanh Sơ lại không giống, ông ta có thể bóp chặt yết hầu của Phó Chính Thanh, cũng có thể đè vô mạch máu của Thẩm Tuyển Ý.
Khiến cho Thẩm Tuyển Ý cùng ông cụ đối đầu nhau, đây mới là cơ hội của ông ta!
"Mau!"
"Được, được!" Chúc Xuyên giẫm chân ga, tay lái đột nhiên đánh vòng lại, vượt qua chiếc xe màu đen vẫn luôn đi theo.
"Làm sao bây giờ!" Đầu Chúc Xuyên đổ mồ hôi lạnh, bớt thời giờ nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý, chỉ thấy cậu hạ cửa kiếng xe, vẫn là thấy không rõ tình trạng xe bên cạnh, đã dán lớp chống nắng.
"Ép cho ngừng lại!"
Chúc Xuyên "Rầm" nuốt nước miếng, không kịp nghĩ một chân phanh lại, cố gắng ngừng ở trước mặt, ngay sau đó bị va chạm mạnh làm hai người dúi đầu vào kính chắn gió.
May mà tốc độ xe không tính là nhanh, tính năng sàn xe của Chúc Xuyên cũng ổn, dây an toàn kéo hai người trở về, gần như là va chạm mạnh vào lồng ngực, đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Thẩm Tuyển Ý không để ý tới thở lấy hơi, một phen mở cửa xe xải bước đến trước chiếc xe bị ép ngừng lại, duỗi tay mở cửa xe, lại phát hiện ghế sau không có một bóng người!
Phó Thanh Sơ đâu!
Đồng tử của Thẩm Tuyển Ý đột nhiên co rụt lại, một tay đem tài xế từ trong xe kéo ra, chỉ có một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, nhìn qua rất nhát gan, bị dọa đến run bần bật.
"Người trong xe đâu!" Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cổ áo ông ta chất vấn, bọn họ vẫn luôn đi theo ở phía sau, trừ bỏ vừa rồi cua một đường cong, cũng không rời khỏi tầm mắt.
Cái quẹo cua kia, cũng không đến một phút!
Không đúng, tai nạn xe buổi sáng kia, có khả năng là đã sắp xếp tốt, từ sáng sớm ông ta đã tính toán sẽ bắt Phó Thanh Sơ!

Ngón tay Thẩm Tuyển Ý khẽ run, đem người đàn ông kia đè trên cửa xe, từ trong xe lấy búa thoát hiểm ra để ở huyệt thái dương ông ta uy hiếp, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi ông, người đâu trong xe đâu!"
Giọng người đàn ông kia run rẩy: "Tôi không không không biết, buổi sáng có, có người tìm tôi, mượn xe tôi, nói giữa trưa sẽ trả lại cho tôi, cho tôi hai......!Hai vạn, tôi vừa mới lấy lại được xe, tôi cái gì cũng không biết......"
Da đầu Thẩm Tuyển Ý muốn nổ tung, cậu trơ mắt, nhìn Phó Thanh Sơ từ dưới mí mắt mình bị mang đi!
Cậu sợ ở điểm mấu chốt này xảy ra chuyện gì, cho nên tự mình tới đón người, kết quả lại vẫn là......!Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên khựng lại, ngón tay sờ trong túi.
Phó Thanh Sơ rất ít khi thân mật tiếp xúc với cậu khi có người ngoài kế bên, nhưng hôm nay lại ở trước mặt hai vị "Cảnh sát" kia hôn cậu.
Cậu lúc ấy trong lòng gấp, không có chú ý tới khi Phó Thanh Sơ hôn cậu có rất nhiều động tác, hiện tại bỗng nhiên nhớ tới, lấy ra thì thấy lại là máy theo dõi loại nhỏ.
Anh đã sớm biết rằng người mang mình đi là ai!
Trái tim Thẩm Tuyển Ý gần như bị vỡ nát, nắm chặt búa thoát hiểm trong tay run đến không thể tưởng tượng nổi, hàm răng run lên, đôi mắt gần như đỏ lựng lên, ai cho phép anh ấy mạo hiểm!
"Thẩm Tuyển Ý, cậu đi đâu!" Chúc Xuyên nhìn mắt Thẩm Tuyển Ý, bị hoảng sợ, cho dù anh là Beta, đều ngửi thấy mùi tin tức tố trên người kẻ kia làm cho run run muốn quỳ xuống.
Anh vừa quay đầu lại, thấy tài xế kia trực tiếp nằm bò trên cửa xe bị tin tức tố mạnh mẽ kích thích làm cho hôn mê bất tỉnh.
-
Thẩm Tuyển Ý mất khống chế thu không được một thân tin tức tố, nhóm ông chủ hai bên cửa hàng chống đỡ không được mùi tin tức tố, trước sau đóng cửa, ý đồ ngăn cách tin tức tố nổ mạnh như núi lửa phun trào.
Đêm qua, cậu thừa dịp Phó Thanh Sơ đi tắm, lật ra cây súng ông cụ để lại cho cậu.
Thẩm Dao còn ở trong tay Thẩm Khai Vân, còn có em bé mới sinh ra không lâu, đều chờ cậu đi cứu.
Trước sau cậu cũng phải đối mặt với Thẩm Khai Vân, đây là trốn không được, cậu cũng không tính trốn đi, có một số việc cậu cần phải tự mình giải quyết, tỷ như mối thù của mẹ.
Đời này cậu vốn dĩ cho rằng mình đều sẽ không có được cái gì, nhưng lại không nghĩ rằng lại gặp một Phó Thanh Sơ thư thái tầm tĩnh, mỗi ngày ở bên nhau như là bạch nhặt, thậm chí cậu cảm thấy bản thân mình đã dùng hết vận may của tương lai để đổi lấy đoạn thời gian này.
Phó Thanh Sơ thật sự quá mức tốt đẹp, ngay cả nghĩ đến ba chữ này trái tim như là bị đun nóng lên.
"Anh chờ em."
Thẩm Tuyển Ý một quyền đánh lên cửa sổ xe, chấn động làm khớp xương đau nhức, nhưng không ngăn lại được đau đớn mãnh liệt truyền từ trái tim tới, mình hẳn là nên hiểu rõ, thời điểm Phó Thanh Sơ nói ra những lời này mình phải hiểu rõ!
-
Em đánh dấu anh, cũng không thể không cần anh.
Phó Thanh Sơ ngồi ở ghế sau chiếc xe bị đổi, lẳng lặng nhìn cổ tay mình bị trói lại, còng thép màu trắng vừa lúc che khuất tơ hồng trên cổ tay.

Đêm qua anh thấy Thẩm Tuyển Ý thất thần nhìn cây súng trên bàn, lập tức ngơ ngẩn, nháy mắt hiểu rõ ý đồ của cậu.
Mặt ngoài thúc đẩy dư luận chỉ là phương án giải quyết tương đối lý tưởng hóa, nhưng bọn họ đối mặt với những người này sớm đã điên cuồng mất đi lý trí, nếu phương án giải quyết này không được, vậy chỉ có thể đối đầu.
Thẩm Tuyển Ý lựa chọn chính là tự mình đi đối mặt với Thẩm Khai Vân, để anh lưu tại nơi an toàn, mặt ngoài cậu nói muốn cùng mình cùng nhau đối mặt mọi người, kỳ thật vẫn là không nỡ để mình chịu thương một chút nào.
Thẩm Tuyển Ý mới hai mươi tuổi, muốn dùng bản thân để bảo vệ mọi người đã ăn sâu vào trong tiềm thức.
Khắc sâu vào trong xương cốt, là ý muốn gần như là cố chấp bảo hộ như thế, đem mọi thứ đều gánh trên vai, sau đó cà lơ phất phơ nói cho người mình để ý: Không có việc gì, em không đau.
Cậu sao có thể không đau.
Đại khái là bởi vì không được nếm trải qua sự dịu dàng, đau đớn là trạng thái bình thường của cậu, cho nên mới không cảm thấy những thống khổ đó khó qua.
Anh lần lượt đuổi những người khác đi, nhưng cậu lại không lùi bước chút nào, có lẽ là bởi vì ở chỗ này thấy được một thứ muốn nắm chặt ở lòng bàn tay mà yêu thương, làm anh có thể đưa ra trái tim bị nứt vỡ, dường như vô tri vô giác, căn bản sẽ không đau.
Trái tim Phó Thanh Sơ hơi khẩn trương, không phải sợ hãi, mà là suy nghĩ hiện tại Thẩm Tuyển Ý hẳn là đã biết ý đồ của mình, em ấy sẽ có phản ứng gì.
Sẽ nổi giận, hay là sẽ đau lòng.
Anh nghĩ, nếu còn có thể thoát ra ngoài, Thẩm Tuyển Ý nhất định sẽ nổi giận đem anh chặn lại ở trên giường một tuần cũng không cho anh xuống, ép anh nhận sai, không bao giờ được dọa mình nữa.
Phó Thanh Sơ đan tay vào nhau, lại nắm lấy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Thẩm Tuyển Ý tuy rằng cố chấp tuy rằng hung ác, nhưng trước nay chưa làm anh bị thương bao giờ, cũng chỉ hành hạ anh ở trên giường thôi.
Nếu bọn họ còn có tương lai, Phó Thanh Sơ ở trong lòng nghĩ, Thẩm Tuyển Ý muốn như thế nào anh cũng đều đáp ứng.
Nhưng đừng nổi giận nha nhóc xấu xa.
Phó Thanh Sơ rũ mắt, nhìn bụng mình, nhớ tới thời điểm bị cậu cách làn da xoa bụng ấn vào khoang sinh sản, nhẹ nhàng chớp mắt.
Nếu chúng ta còn có tương lai, vậy có một đứa con đi.
Anh muốn nó giống cậu, chân thành
thẳng thắn, mãnh liệt trong sáng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận