Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


Không khí đột nhiên tràn vào, Phó Thanh Sơ bị sặc phải ho khan, đụng tới vết thương chảy máu rơi trên mặt đất, bắn thành từng đóa hoa máu, rơi xuống vỡ nát.
Phó Thanh Sơ ấn lại, bàn tay mới vừa rửa lại làm dơ, không thể ấn lên miệng vết thương, chỉ có thể mặc kệ máu chảy ra bên ngoài, nhìn có chút chật vật.
Di động của Thẩm Khai Vân đột nhiên vang lên, ông ta cầm lên nghe, sắc mặt tức khắc biến đổi, tựa như mãnh thú bị nhốt trong thân thể nháy mắt thức tỉnh, âm thanh tựa như từ kẽ răng thoát ra, "Không phải đã nhận tội sao!"
Bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt của Thẩm Khai Vân càng ngày càng khó coi, gần như biến đen, Phó Thanh Sơ suy đoán, những chứng cứ Thẩm Tuyển Ý trình lên đã có tác dụng.
Em ấy quả nhiên không làm mình thất vọng.
"Đều là phế vật! Phế vật!" Thẩm Khai Vân cực kỳ tức giận, dùng sức ném điện thoại vào góc tường, bể tan nát, tức giận đến mức toàn thân đều phát run.
Ông ta mất khống chế đem toàn bộ đồ trên bàn quét hết xuống đất, dây thần kinh mắt co rút lại, hô hấp vừa gấp vừa ngắn, mấy tên đàn ông đứng ở góc tường cũng không dám nói gì.
"Như thế nào?" Phó Thanh Sơ nhẹ giọng mở miệng, hỏi: "Cùng đường rồi sao?"
Thân thể Thẩm Khai Vân cứng đờ, đem một thân hung ác thu lại không còn một mảnh, tựa như người vừa rồi nổi giận điên cuồng kia không phải ông ta, khôi phục lại bộ dạng "Ôn hòa nho nhã" xoay người lại, phủi phủi tay nói: "Tiếp tục nói đi."
"Còn cần thiết sao?"
Thẩm Khai Vân nói: "Cái gì kêu cần thiết, cái gì kêu không cần phải, nói đi, tôi cũng muốn biết ở trong mắt cậu, tôi là dạng người gì."
"Ông ở trước mặt mọi người sắm vai một người ba hiền, một người chồng yêu vợ, nhưng theo tôi được biết, ông không có ở trước mặt Thẩm Tuyển Ý ngụy trang bao giờ, ngoại trừ muốn dùng em ấy......" Phó Thanh Sơ dừng một chút, thay đổi cách nói: "Bị chính con trai của mình thấy bộ dáng mình ghét nhất, có thể càng nhanh đập vỡ kiêu ngạo của bà ấy, để bà thần phục."
"Thẩm Tuyển Ý nói cho cậu? Nó hận tôi, bịa chuyện như vậy cũng không có gì lạ."
Phó Thanh Sơ cười khẽ, nói: "Cái này em ấy không cần nói cho tôi, ông không phải cũng biết, tôi cũng dùng loại thuốc mà ông nghiên cứu phát minh ra sao, ánh mắt Thẩm Tuyển Ý lúc thấy tôi dùng thuốc, rõ ràng viết em ấy có bao nhiêu hận thứ này."
Thẩm Khai Vân ngồi ở trên sô pha bình thản mở miệng, "Tôi tra được, Thẩm Tuyển Ý đi gặp bác sĩ tâm lý, hỏi bác sĩ làm sao để có thể kiềm chế cố chấp ham muốn chiếm giữ của mình lại."
"Cho nên?"
"Trong xương của nó có máu của tôi, nó ghét tôi như vậy, lại trở thành người như tôi.

Cậu ghét người như tôi, cũng lại yêu người tương tự như tôi, các người có tư cách gì phán xét tôi, vẫn là......!cậu căn bản là hưởng thụ loại cảm giác bị khống chế này."
"Ông cũng nói, em ấy tìm bác sĩ tâm lý, em ấy học cách kiềm chế lại bản tính chiếm hữu của mình." Phó Thanh Sơ khẽ cười, khuôn mặt khe khẽ có một nếp gấp, thực nhẹ, nhưng xem ra là cười.
"Em ấy là người kiêu ngạo như vậy, tình nguyện tới trước mặt bác sĩ tâm lý thừa nhận bản thân có bệnh cũng không muốn thương tổn tôi, ông cảm thấy em ấy giống ông sao?" Phó Thanh Sơ cười nhạt nói: "Em ấy cùng tôi ở bên nhau, cho dù là chết, cũng không có thương tổn tôi một lần nào, khi em ấy mới vừa biết tôi là Beta mà sử dụng loại thuốc này, biết rõ loại thuốc này có thể thay đổi giới tính, lại ngăn cản tôi dùng, bởi vì thuốc có hại."
Sắc mặt Thẩm Khai Vân hơi trầm xuống, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, hợp với đầu gối cũng đang phát run.
"Sự cố chấp cùng ham muốn chiếm giữ không có không tốt, đây là biểu hiện khi cực kỳ yêu một người, không cần nửa kia đáp lại." Phó Thanh Sơ hơi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Khai Vân, nói: "Đúng, tôi hưởng thụ cảm giác bị Thẩm Tuyển Ý khống chế, vì yêu mà lao vào tù, em ấy cũng là tù nhân."
"Ông nói em ấy giống ông." Vết thương của Phó Thanh Sơ vẫn luôn chảy máu, làm anh có hơi không dùng sức được, mồ hôi lạnh tụ thành từng viên ở trên từng sợi lông mi, lại giống nước mắt như muốn tuôn rơi.
"Thẩm Tuyển Ý một chút, nửa cái đều không giống ông, ông đối với Nora căn bản không phải ham muốn chiếm hữu, mà là từ chinh phục bà ấy mà thể hiện sự bất lực của mình, không thừa nhận sự thất bại của mình, từ đầu đến cuối......"
"Câm mồm! Câm mồm!"
Thẩm Khai Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua góc tường, lập tức xông lên một tên đàn ông túm cổ áo Phó Thanh Sơ lên, tàn nhẫn cho anh một bạt tai.
Một tên khác đi đến trước mặt Thẩm Khai Vân, mở ra một cái rương.
Con ngươi Phó Thanh Sơ khẽ run, có hơi choáng không thể đứng vững được, bị người mạnh mẽ túm lại có thể khó khăn lắm đứng vững được.
Thẩm Khai Vân cầm lấy một ống nghiệm thủy tinh, nước thuốc màu lam ở ánh đèn lấp lánh sáng lên, đong đưa như là nước biển dưới ánh mặt trời, ông ta đi tới, đứng trước mặt Phó Thanh Sơ.
"Cậu nói đúng, tôi sẽ chỉ làm người dùng thuốc khuất phục." Thẩm Khai Vân ngước mắt, ý bảo tên kia nắm lấy tay Phó Thanh Sơ, cưỡng ép đem vị trí tuyến thể sau cổ lộ ra.
"Cậu đại khái không biết, chỗ này dùng thuốc, mới là nhanh nhất."
-
Lần trước Phó Thanh Sơ chỉ thoáng qua hướng trên lầu, lại không nhắc tới là tầng nào ở căn hộ nào, nơi này theo như lời Chúc Xuyên nói tất cả đều là những căn hộ quá cũ bị bỏ đi, gần như không có người ở.
Anh Viễn đột nhập kho hồ sơ trong trường, tìm được địa chỉ ông ấy đăng ký năm đó.
Thẩm Tuyển Ý liều mạng chạy lên trên lầu, tốc độ càng phải nhanh, hiện tại tiến triển của vụ án Thẩm Khai Vân nhất định biết, rất có khả năng sẽ có bất lợi cho Phó Thanh Sơ.
Ông ta sẽ không giết anh, lưu lại nửa cái mạng để có thể uy hiếp mình.
Trái tim bị nắm chặt, nhỏ máu, Thẩm Tuyển Ý từng lần từng lần ở trong lòng nói mình phải bình tĩnh, Phó Thanh Sơ sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.
Cậu đã bị mất đi một lần, lần này vô luận như thế nào cũng phải nắm chặt.
Phó Thanh Sơ.
Lầu 19.
Ở chỗ ngoặt có hai cái tên mặc đồ đen, là nơi này, Thẩm Tuyển Ý cảm giác trái tim lập tức bị treo lên, trên vai bỗng nhiên bị ấn một cái, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện là Nghiêm Bảo và Chúc Xuyên.
"Các anh......"
Nghiêm Bảo luôn luôn vui tươi hớn hở, cùng anh Thịnh loại người điệu bộ hung thần ác nghiễm nhiên là hai loại, tại thời điểm này thế nhưng còn có thể cười được, "Cậu tưởng mình trổ tài làm anh hùng sao, không có cửa đâu, thù này anh cũng phải tự đến để trả, súc sinh kia hại mẹ anh, anh không thể giống đứa con nít tránh ở phía sau cậu và giáo sư Phó, chờ các người giúp anh báo thù được."
Chúc Xuyên cũng nói: "Cũng không đúng, anh chính là nhà mẹ đẻ của giáo sư Phó, cứu cậu ấy làm sao có thể thiếu anh."
Lúc này, Thẩm Tuyển Ý không nói cái gì nguy hiểm nữa, trịnh trọng gật đầu, "Được."
Chúc Xuyên nắm chặt tay, "Chúng ta tính toán làm sao đây?"
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại, nhìn hai tên áo đen, từ bên hông rút ra cây súng của ông cụ Percy, đưa cho Nghiêm Bảo: "Anh Nghiêm, anh cầm cây súng đi, cho anh."
Nghiêm Bảo sửng sốt một lát, cầm lấy nói: "Được, giao cho anh."
"Chúc Xuyên, anh chạy có nhanh không?" Thẩm Tuyển Ý hỏi, "Đợi lát nữa anh dẫn hai người kia rời đi, có thể chạy nhanh liền chạy nhanh, đi xuống lầu thì lái xe chạy đi, đừng để cho bọn họ bắt lại."
Chúc Xuyên người này, tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được (*), thể lực có thể chống đỡ chính là ở trên giường cùng các cô gái chơi trò chơi, để anh ta lưu lại anh em bị bỏ mạng.
(*) 四体不勤五谷不分: ý chỉ những người chỉ biết lý thuyết, chưa thực hành bao giờ)
"Anh......! Anh thử xem." Chúc Xuyên lau mồ hôi, có hơi hối hận mình vừa rồi làm ra vẻ quá mức, "Anh nếu bất hạnh hy sinh, nói giáo sư Phó mỗi năm thắp cho anh một nén nhang."
Thẩm Tuyển Ý trừng mắt, Nghiêm Bảo cũng trừng mắt, lui lại về sau tìm vị trí tốt để ẩn nấp.
Chúc Xuyên hít một hơi thật sâu, nghênh ngang đi ra phía trước, trào phúng hai người kia nói: "Mấy thằng cháu đen đen kia."
Thẩm Tuyển Ý: "......"
Nghiêm Bảo: "......!Cậu ta đang làm gì vậy?"
Tên kia nhìn anh ta một cái, không dao động, lạnh lùng thu hồi tầm mắt.
Chúc Xuyên lại hít sâu một hơi, làm bộ làm tịch lấy di động, la lớn: "Thẩm Khai Vân tôi biết ông ở bên trong, ông có bản lĩnh bắt người, thì có bản lĩnh mở cửa a, ông là đồ con rùa nếu không ra tôi sẽ báo nguy, Thẩm Khai Vân, mở cửa."
"Mày muốn tìm chết!" Tên đàn ông sắc mặt biến đổi, duỗi tay tới bắt Chúc Xuyên, trong lòng hít một hơi, cất bước chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa thét chói tai: "Phó Thanh Sơ cậu mẹ nó tốt nhất đừng có chết, ông đây còn chưa có kết hôn đâu, nếu tôi mà chết cậu với Thẩm Tuyển Ý cũng không được yên đâu, tôi thành quỷ cũng a a a a......"
Thẩm Tuyển Ý không nỡ nhìn thẳng thu hồi tầm mắt, ngay sau đó lại thở ra một hơi, một chân đá văng cửa.
"Thẩm......" Nghiêm Bảo một câu nghẹn ở cổ họng, nháy mắt trừng lớn, "Giáo sư Phó!"
Hai tên đàn ông lôi Phó Thanh Sơ gần như hôn mê, trong tay Thẩm Khai Vân đang cầm ống tiêm tiêm vào tuyến thể của anh, nước thuốc màu lam đẩy vào toàn bộ.
Trái tim Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên co lại, đình công không bơm máu lên tiếp, làm trước mắt cậu biến thành màu đen gần như quỳ trên mặt đất.
Phó Thanh Sơ giống cái túi vải rách bị ném xuống đất, mất ý thức, làm người không thể phân biệt được dấu hiệu sinh mệnh của anh, là chết, hay là sống.
Tên áo đen chợt rút rút súng bên hông ra, Nghiêm Bảo cũng giơ súng giằng co, "Không được nhúc nhích."
Thẩm Khai Vân giơ tay phải lên, quơ quơ ống tiêm trong tay, sau đó giống như rác rưởi mà ném xuống đất, cười một cái với Thẩm Tuyển Ý, "Ồ, so với dự đoán của tao, mày tới sớm hơn một chút."
Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm Thẩm Khai Vân, trong cổ họng nổi lên mùi máu tanh nồng nặc, cậu có chuyện muốn nói nhưng liếc mắt nhìn thấy Phó Thanh Sơ, lời nói gì đều biến thành một ngụm máu, xông lên cổ họng cậu.
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy hai mắt của mình đều là sương đỏ, xuyên thấu qua võng mạc tất cả đều là máu, Thẩm Khai Vân đứng cách cậu không xa, toàn thân lây dính vết máu của Phó Thanh Sơ.
Một khắc cậu tiến vào kia, thấy áo sơ mi trên người Phó Thanh Sơ gần như bị nhuộm thành màu đỏ sậm, kim tiêm chui vào tuyến thể, lý trí nháy mắt như là bị nổ mạnh nháy mắt phá hủy cả tòa nhà, nổ thành từng lỗ thủng lớn làm bụi mù bay lên.
"Đùng!"
"Thẩm Tuyển Ý!"
Tiếng súng cùng tiếng thét chói tai cùng vang lên, Thẩm Tuyển Ý đột nhiên quay đầu lại, trên mặt nháy mắt bị bắn lên một vết máu ấm áp, cực kỳ giống năm chín tuổi ấy.
"Chị!"
Thẩm Dao không biết từ nơi nào chạy lại đây, chặn một phát đạn này, Thẩm Tuyển Ý ôm lấy cô đồng thời một chân đá bay cây súng trong tay một tên, một tên khác khác lập tức giơ súng về phía cậu.
Nghiêm Bảo bóp cò súng, đục lỗ trên tay tên đó, súng "Bang" một tiếng rơi trên mặt đất, tên đó ôm tay kêu rên trên mặt đất, Nghiêm Bảo lại chỉa súng vào người vừa bắn hai người, toàn bắn vào xương bả vai.
"A Ý......"
Một phát đạn này bắn vào ngực phải của Thẩm Dao, máu ào ạt chảy ra bên ngoài, nháy mắt liền làm ướt quần áo Thẩm Tuyển Ý, suy yếu run môi gọi cậu, nhưng âm thanh nhẹ đến mức gần như phát không ra.
Thẩm Tuyển Ý đem cô đặt ở trên mặt đất, nhấc chân đi về phía Thẩm Khai Vân, từng bước tới gần, mỗi một bước đều tính toán sẽ uống máu ông ta như thế nào, xé nát da thịt ông ta.
Thẩm Khai Vân lui về phía sau, đến khi đụng góc tường, đột nhiên móc ra cây súng trong tay, chỉa súng bóp cò về phía Thẩm Tuyển Ý.
Trong chớp nhoáng, Thẩm Tuyển Ý không biết khi nào cầm ống tiêm lên trong nháy mắt cắm vào mắt Thẩm Khai Vân, tay run lên viên đạn cũng bắn trật, ở trên tường lưu lại một lỗ đạn.
Tiếng kêu rên gần như xé rách tầng lầu cũ nát này.
"Thẩm......!Tuyển Ý."
Giọng nói mỏng manh vang lên, Phó Thanh Sơ không biết khi nào đã khôi phục một chút ý thức, khó khăn nói: "Đừng......!Giết người."
Cả người Thẩm Tuyển Ý mềm nhũn, nước mắt liền rơi, cậu cố kìm lại ôm người lên, giọng nói run rẩy: "Đừng sợ, em tới rồi, đừng ngủ, em đưa anh đi bệnh viện."
Phó Thanh Sơ chịu đựng không nổi, chỉ gật đầu một cái, liền hôn mê bất tỉnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui