Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


"Đợi lát nữa đến văn phòng của tôi một chuyến."
Bác sĩ nhìn vẻ mặt Thẩm Tuyển Ý một bộ không muốn rời khỏi Phó Thanh Sơ, cũng không nhẫn tâm để cậu đi cùng, thở dài nói: "Trước hết cứ sắp xếp cho cậu ấy đi, hiện tại tình huống của cậu ấy tương đối phức tạp, đợi lát nữa tôi sẽ nói kỹ với cậu hơn."
"Cảm ơn bác sĩ." Thẩm Tuyển Ý nói lời cảm ơn, nắm chặt giường bệnh bên cạnh tự mình đẩy anh vào phòng bệnh, lại tự tay ôm anh lên trên giường.
Hộ sĩ nhìn cậu, lại nhìn Phó Thanh Sơ trên giường bệnh một cái, im lặng đâm kim truyền nước vào mu bàn tay của Phó Thanh Sơ.
Điều hòa trong phòng bệnh mở hơi thấp, Thẩm Tuyển Ý cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh lên, mới thấp hèn quỳ bên mép giường, rốt cuộc biểu hiện ra một chút mệt mỏi, đem đầu gác ở trên mu bàn tay còn lại Phó Thanh Sơ.
Người này thật giống như thần.
Hầu như không gì làm không được.
Anh giống như cái gì cũng biết, cái gì cũng đều nắm giữ ở trong lòng bàn tay anh, thế giới này giống như không có chuyện gì anh làm không được, cố tình lại rất dịu dàng, đối với cậu vô cùng bao dung.
Thời gian một năm rưỡi, Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng nghĩ, tính ra cũng chỉ quen biết với Phó Thanh Sơ mới một năm rưỡi, từ đối chọi gay gắt, cậu cố ý chọc giận anh lại đến thích anh, hai người rốt cuộc ở bên nhau, tổng cộng không vượt quá năm trăm ngày.
Nếu may mắn, một đời người sẽ có mấy chục cái năm trăm ngày, mỗi một cái năm trăm ở dòng Trường Hà chỉ là một cái búng tay một cái chớp mắt.
Cậu quay đầu lại suy nghĩ, dáng vẻ Phó Thanh Sơ lạnh lùng nói cậu cút đi, dáng vẻ bị cậu ép buộc run rẩy khóc nức nở, dáng vẻ rõ ràng muốn đánh cậu vẫn là bất đắc dĩ nuông chiều cậu, còn có......!dáng vẻ cả người toàn là máu thở thoi thóp.
Dáng vẻ của anh tràn ngập ở mỗi một dây thần kinh, như là đã trăm năm, lại giống như chỉ một giây lát, chợt lóe lướt qua làm cậu thậm chí không kịp nắm lấy.
Thẩm Tuyển Ý nửa quỳ đứng dậy, ở trên đôi mắt đang nhắm chặt của Phó Thanh Sơ hôn một cái, duỗi tay sờ sờ mặt anh, thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn ngủ một lát, em sẽ lập tức quay lại."
Hộ sĩ là một Omega, khả năng đồng cảm vốn là mạnh hơn so với người khác, lúc ở một bên dọn dẹp đồ dùng thấy vẻ mặt đau thương mơ hồ trên mặt Thẩm Tuyển Ý, còn có câu nói cậu thấp giọng nói, lòng cũng bị bóp nghẹn.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc không nói gì.
Thẩm Tuyển Ý đứng lên, nhờ vả Chúc Xuyên nhìn Phó Thanh Sơ, còn mình đi tới văn phòng bác sĩ.

-
"Mời ngồi."
Thẩm Tuyển Ý ngồi xuống, cùng bộ dạng bình thường cà lơ phất phơ hoàn toàn bất đồng, ngồi thẳng tắp, tựa như bị gắn miếng thép ở cột sống.
"Tôi họ Tôn, xin hỏi xưng hô của cậu là gì?"
"Thẩm Tuyển Ý."
"Thẩm tiên sinh." Bác sĩ Tôn cũng ngồi thẳng người, lấy ra mấy ảnh chụp x-quang, lại không giải thích trước, mà là hỏi cậu trước: "Khi chúng tôi kiểm tra đã phát hiện, Phó Thanh Sơ đã bị người đánh dấu hoàn toàn rồi, là cậu sao?"
Thẩm Tuyển Ý không hiểu tại sao ông ấy đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy."
Bác sĩ Tôn lập tức để tay lên môi dưới, trầm mặc không nói gì.
Thẩm Tuyển Ý trong lòng hốt hoảng, đôi tay đè trên bàn hỏi: "Bác sĩ, có phải đánh dấu đối với anh ấy không tốt hay không?"
Bác sĩ Tôn lắc đầu, "Trước không nói cái này, cậu xem ảnh chụp x-quang này, khi chúng tôi kiểm tra phát hiện lúc trước Phó Thanh Sơ có sử dụng thuốc cấm, đối với cơ năng của cơ thể sinh ra ảnh hưởng nhất định, đầu tiên chính là khoang sinh sản, rất mẫn cảm, dễ dàng bị thương."
Lòng Thẩm Tuyển Ý đột nhiên trầm xuống, gần như là lập tức nghĩ đến có một ngày Phó Thanh Sơ dán lỗ tai mình nói khoang sinh sản đau, nói mình lần sau nhẹ một chút.
Khi đó cậu nghĩ Phó Thanh Sơ cố ý chọc ghẹo mình, không nghĩ tới thế nhưng là thật sự.
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc nắm chặt quyền, trái tim tức khắc cảm giác bị người xé rách, hung hăng mà ném trên mặt đất, anh ấy đau thành như vậy, còn nuông chiều để mình đi vào.
"Trên cổ tay cậu ấy có sợi tơ hồng, chỗ xương quai xanh có vệt đỏ, đều là xuất hiện di chứng phản ứng đào thải thuốc."
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt quyền, thấp giọng nói: "Tôi biết."
Cậu vẫn luôn tìm biện pháp có thể hóa giải di chứng này.

Bác sĩ Tôn đột nhiên có chút phẫn nộ đập bàn, nói: "Cái thuốc cấm này là thứ gì, nó căn bản chính là viết lại gen ban đầu, sau đó đem nó biến thành một cái khác, đơn giản mà nói chính là làm xáo trộn trình tự gen rồi sắp xếp lại một lần nữa."
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày không nói, bác sĩ Tôn càng nói càng kích động, "Hệ thống gen mà có thể làm xáo trộn hay sao? Giống như cậu xây nhà, nền nứt ra, sau đó cậu nói công trình đẹp, lung lay sắp đổ chỉ là sớm hay muộn! Tính chất của gen không có đơn giản như vậy, nó còn có một hệ thống phòng ngự của mình, xáo trộn nó, hệ thống phòng ngự kia không phải cũng sụp đổ hay sao?"
Thẩm Tuyển Ý càng siết chặt quyền, bác sĩ Tôn thấy bả vai cậu phát run, cảm thấy mình nói quá nghiêm trọng dọa cậu ta, vội nói: "Nhưng mà Phó Thanh Sơ dùng không nhiều lắm, không nghiêm trọng như vậy."
"Nhưng không lâu trước đó anh ấy còn sử dụng một lần, trực tiếp tiêm vào sau cổ, ảnh hưởng không lớn sao?" Thẩm Tuyển Ý không dám hỏi, rồi lại không thể không hỏi, chỉ có thể đem âm thanh đè đến thấp nhất, mới không cảm thấy trái tim của mình bị tổn thương bởi những vết cắt.
Bác sĩ Tôn thở dài nói: "Một lần tiêm này đúng thật là ảnh hưởng rất lớn, bởi vì cậu ấy đã bắt đầu xuất hiện phản ứng đào thải, hơn nữa lại trọng thương, chức năng đông máu rất kém nguyên nhân căn bản chính là phòng ngự của gen bị phá vỡ."
"Có biện pháp cứu anh ấy không?"
Bác sĩ Tôn hai tay buông ra nắm lại mấy lần, muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Tuyển Ý, không quá khẳng định nói: "Có một biện pháp, nhưng biện pháp này không có người thử bao giờ, tôi không xác định có hữu hiệu hay không, hơn nữa......!đối với cậu rất đau đớn."
Thẩm Tuyển Ý không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, "Được."
Ngón tay Bác sĩ Tôn khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, hỏi: "Cậu không hỏi xem là biện pháp gì sao? Nếu như muốn mạng của cậu thì sao?"
Thẩm Tuyển Ý hỏi lại ông: "Biện pháp này đối với anh ấy có hiệu quả sao?"
Bác sĩ Tôn lắc đầu, nhưng bỗng nhiên dừng lại, nói: "Tôi hy vọng hiệu quả."
"Đây là biện pháp cuối cùng, phải không?" Thẩm Tuyển Ý hỏi ông, "Có bao nhiêu phần trăm thành công?"
Bác sĩ Tôn thấy cậu thật sự không có nói đến băn khoăn của cơ thể mình, đành phải chủ động giải thích, nói: "Cậu đã đánh dấu cậu ấy, khoang sinh sản và tin tức tố của cậu ấy đều dựa vào cậu, tin tức tố của cậu với cậu ấy mà nói là chất dinh dưỡng tốt nhất.

Nếu rút một số lượng tin tức tố từ tuyến thể của cậu trực tiếp rót vào khoang sinh sản của cậu ấy, có khả năng rất lớn có thể giúp cậu ấy xây lại phòng ngự."

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc, không biết nghĩ cái gì, bác sĩ Tôn cho rằng cậu khiếp sợ, liền cười nói: "Biện pháp này đối với Alpha mà nói quá đau đớn, rút tin tức tố ra chứ không phải chiết xuất ra, rút số lượng lớn ra mà nói, cậu sẽ chóng mặt, buồn nôn, mệt mỏi, thậm chí bắt đầu liên tục sốt cao, ăn không vô......"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Bác sĩ Tôn, hết thảy đều giao cho ngài."
Bác sĩ Tôn ngẩn ra, khe khẽ thở dài nói: "Các người đều rất tốt, tôi hy vọng hiệu quả."
Thẩm Tuyển Ý đứng lên, bác sĩ Tôn lại gọi cậu lại, nói: "Bên trong khoang sinh sản của Phó Thanh Sơ không có bởi vì thuốc cấm mà sinh ra héo rút hoặc là bệnh trạng khác, chuẩn đoán vẫn khỏe mạnh, chờ cậu ấy phục hồi, các cậu sẽ có một đứa bé thực đáng yêu."
Lưng Thẩm Tuyển Ý cứng đờ, đưa lưng về phía bác sĩ Tôn gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Phó Thanh Sơ có kiêu ngạo của anh, anh đứng ở trên đỉnh gen học, là bởi vì yêu cậu mới thử tiếp thu thân phận Omega, anh làm sao có thể mang thai con của mình, biến thành một Omega hoàn chỉnh.
Anh ấy hẳn là vĩnh viễn là giáo sư Phó so với Alpha còn muốn giống Alpha hơn.
Lạnh lùng, tự phụ.
Kia mới là Phó Thanh Sơ.
**
Thẩm Tuyển Ý chuẩn bị về phòng bệnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Kiều Nhạn ôm đứa bé nhanh như gió đi tới, đứa bé đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng làm người nhìn mà đau lòng.
"Thanh Sơ thế nào rồi?"
Kiều Nhạn đã biết Phó Thanh Sơ mấy ngày nay gặp phải chuyện gì, thiếu chút nữa bị kích thích ngất xỉu, thật vất vả mới ổn lại.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh ấy sẽ không có việc gì, con có thể cứu anh ấy."
Kiều Nhạn khẽ nhíu mày: "Con làm sao có thể cứu nó? Thuốc cấm trước mắt còn không có người nghiên cứu phát minh......!Đừng nói là lúc trước bị cấm, cho dù là không cấm cũng không ai có thể nghiên cứu ra loại thuốc có hiệu quả, lại không phải trúng độc, nói giải liền giải."
Thẩm Tuyển Ý nói: "Con có biện pháp."
Kiều Nhạn thấy cậu cũng không tính nói thật cho mình nghe, liền thở dài nói: "Thanh Sơ là con trai của dì, con cũng vậy, dì không hy vọng trong các con xảy ra bất kỳ chuyện gì được, hiểu không?"
Kỳ thật Thâtm Tuyển Ý từ nhỏ đã không cảm thụ được bao nhiêu tình thương của mẹ, Nora yêu cậu là không thể nghi ngờ, nhưng thời điểm bà tỉnh táo thật sự không nhiều lắm, lại không muốn để cậu thấy bộ dáng của mình như thế này, cho nên rất ít đối mặt với cậu.
Cậu từ nhỏ đã ở cạnh người giúp việc thờ ơ, mẹ đau đớn giãy giụa cùng bóng ma của Thẩm Khai Vân mà lớn lên, Kiều Nhạn với cậu mà nói, là người xa lạ, dáng vẻ hoàn toàn bất đồng với mẹ.

Bà sấm rền gió cuốn, dám can đảm đem vận mệnh của con trai mình giao cho "Người xa lạ" mới gặp một lần, còn có dịu dàng cho đến bao dung vững chắc.
Bà là một người mẹ tốt.
Thẩm Tuyển Ý cười với bà một cái, nói: "Con biết rồi, con còn chưa có để dành đủ tiền mua nhẫn, không sửa lời gọi dì là mẹ, sẽ không xảy ra chuyện."
-
Thẩm Tuyển Ý đi qua nhìn Thẩm Dao, cô bị thương bên ngực phải, tuy rằng không đụng đến chỗ hiểm nhưng vì sau khi sinh không khôi phục tốt, thể chất lại yếu, không biết là bởi vì thuốc gây tê hay là bởi vì thương thế, vẫn chưa tỉnh lại.
Kiều Nhạn mang đứa bé vào phòng bệnh của cô để chăm sóc, thuận tiện nhìn cô.
Thẩm Tuyển Ý lại về tới phòng bệnh của Phó Thanh Sơ, một bình nước sắp truyền xong, cậu đưa tay ấn chuông, hộ sĩ chạy chậm tới đổi thuốc, lại nhìn cậu.
"Trên mặt tôi có cái gì sao?" Thẩm Tuyển Ý hỏi cô.
Hộ sĩ lắc đầu, nửa ngày muốn nói lại thôi, chờ nước trong bình đã chảy sắp hết, lưu loát thay bình thuốc rồi dọn dẹp đồ, mới nói: "Ngài yêu anh ấy như vậy, Phó tiên sinh thực may mắn, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì."
Thẩm Tuyển Ý hơi giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên, đưa tay chạm chạm lỗ tai của Phó Thanh Sơ, thấp giọng nói: "Là tôi thực may mắn, nên mới gặp anh ấy."
Hộ sĩ nhẹ nhàng cười một cái, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, lần này dừng ở trên môi, thấp giọng nói: "Phó tiên sinh may mắn, em hôn anh, khi nào thì anh tỉnh lại?"
"Người đẹp...!ngủ sao?"
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc mở to mắt, thiếu chút nữa bị tiếng nói suy yếu đến nghẹn ngào đánh xỉu, lảo đảo hai bước, nhìn lông mi Phó Thanh Sơ đang run rẩy, khó khăn mà mở mắt.
Tỉnh rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận